Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 38: Tông Chính Vô Song





Phượng Khinh Vũ mặt mày trầm tĩnh, vân đạm phong kinh, nhếch môi cười nhạt, không vì những lời đồn đãi vì những lời đồn đãi mà dao động. Lan Tâm bị nàng đè xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ hồng
Phượng Khinh Vũ mặc dù không muốn quan tâm, nhưng những lời nói khó nghe tiếp tục xuyên tường truyền đến tai nàng
“ Ha ha!, Nàng cũng không tự soi gương, có thể leo lên giường của Hiền vương đã là phước đức lắm rồi, còn dám đến Tiên Mộng Cư đưa hưu thư”
“ Haha”
“ Hừ!. Có lẽ người ta chỉ coi trọng Chiến vương, vì công phu trên giường tốt hơn nhỉ?. Nghĩ đến Hiền vương rốt cuộc vẫn chưa đủ kinh nghiệm. làm sao hơn được Chiến thần Chiến vương có 17 năm kinh nghiệm phong phú chứ?”
Đây rõ rang là đem tuổi tác của Ân Dạ Ly ra so sánh rồi, số tuổi của Ân Dạ Ly ở Long Thành vẫn luôn là điều bí ẩn, nhưng tất cả mọi người đều cho là hắn tuyệt đối sẽ không trẻ tuổi, thì ra chính là do hắn 17 năm trước đã được xưng là Chiến thần, làm sao có thể trẻ tuổi đây?
Bàn tay của Ân Dạ Ly để ở trên bàn đã nổi đầy gân xanh, môi mỏng càng mím càng chặt
Phượng Khinh Vũ cười, cầm ly, rót đầy ly rượu, đưa về phía hắn : “ Không cần cùng tiểu nhân chấp nhặt”

Ân Dạ Ly nhìn nàng thật sâu, không nghĩ tới cô gái này có thể nhịn như vậy, người khác đã nói những lời khó nghe như thế nhưng nàng còn có thể nói chuyện vui vẻ
“ Bốp”
Một tiếng vang thật lớn đột nhiên truyền đến, giống như tường bị đập nát
3 người Ân Dạ Ly đồng thời nhìn về phía tường
“ Bốp”
“ Bạt tay này là giáo huấn ngươi nếu muốn nói xấu người khác cũng nên biết thế nào là tai vách mạch rừng”
“ Bốp”
“ Bạt tay này là thay Phượng tiểu thư giáo huấn ngươi, không biết chân tướng sự thật thì đừng mở mồm nói bậy”
“ Bốp”
“ Bạt tay này là thay Chiến vương giáo huấn ngươi, ngươi cũng không phải người bên gối của hắn, làm sao biết về phương diện đó năng lực của hắn thế nào?. Chẳng lẽ, ngươi đi nhìn trộm?”
“ Bốp”
“ Bạt tay này ta thay mẹ ngươi dạy ngươi, tại sao có thể sinh ra một người ngu ngốc như ngươi”
Thanh âm của những bạt tay đó truyền đến rõ ràng, nàng không khỏi mím môi cười, trong long thầm nghĩ, rốt cuộc là ai lại có thể thay nàng ra mặt?
Lan Tâm nghe được, trong long tràn đầy vui mừng, có người anh hung cứu mỹ nhân a!. Chỉ là, nàng cũng không nghĩ đến khuôn mặt đen thui, xấu xí của Phượng Khinh Vũ, vì trong long nàng, tiểu thư là đẹp nhất
Ân Dạ Ly cũng nhìn về phía nóc phòng, nơi đó Mạc Ngôn cũng nhìn về phía hắn lắc đầu một cái
Không phải Tử y vệ ra tay, vậy sẽ là người nào?. Hắn cũng không tin đây chỉ là trường hợp đơn giản
“ Chiến vương, thích xem đùa giỡn sao?” Phượng Khinh Vũ đột nhiên cười nhìn hắn
Ân Dạ Ly nhướng mày, chỉ vì một tiếng Chiến vương kia của nàng, thật sự quá khách khí. Trước kia không cảm thấy, nhưng bây giờ hắn đã biết nàng chính là Nguyệt nhi của hắn rồi, lại cảm thấy không thoải mái chút nào

“ Gọi ta Ly”
Phượng Khinh Vũ tặng hắn một cái nhìn xem thường, kéo Lan Tâm đứng dậy, chạy ra ngoài: “ Ngươi không phải làm như vậy. Ta ghét nhất người khác làm ta khó chịu”
“Vũ nhi. . . . . . Ta về sau cũng gọi ngươi Vũ nhi có được hay không?”
Nếu nàng không thích mình gọi nàng Nguyệt nhi, vậy thì đổi lại gọi thế nào?
Thân thể của Phượng Khinh Vũ dừng lại, không có lên tiếng coi như là chấp nhận
Lầu dưới vô số người nhìn quanh nhưng cũng không dám tiến lên, hình như bị tử y vệ ngăn lại. 3 người Phượng Khinh Vũ đi tới nhã gian sát vách thì thấy trường hơp như vậy
3 công tử mặc cẩm y phục quỳ trên mặt đất, trên gương mặt đầy dấu 5 ngón tay đỏ tươi, có một người mặc y phục màu xanh đưa lưng về phía cửa, một cái tát vừa mới rơi xuống
Phía bên phải tường có một cái lỗ to, có thể là người trẻ tuổi áo xanh này một chưởng đánh xuyên
Phượng Khinh Vũ cười hì hì vượt lên, nhìn về phía người áo xanh trẻ tuổi, chắp tay như người trong giang hồ : “ Đa tạ huynh đài đã ra mặt dùm Khinh Vũ, chỉ là 3 người này, cứ giao lại cho Khinh Vũ đi”
Đắc tội với người của nàng, thì nàng muốn tự mình trừng phạt
Người trẻ tuổi áo xanh nghe tiếng xoay người lại, nhìn về phía Phượng Khinh Vũ : “ Không cần cảm ơn, đây tất cả đều là ý của chủ tử nhà ta”
Phượng Khinh Vũ lúc này mới nhìn theo ánh mắt của người áo xanh trẻ tuổi nhìn vào một gian phòng khác, trong đó có một nam tử một thân phi sắc cẩm bào, đang giơ cao ly rượu trong tay, nhàn nhã uống rượu, thấy Phượng Khinh Vũ nhìn vê phía mình, hắn liền đem ly rượu giơ về phía nàng, tỏ vẻ mời
Con ngươi của Ân Dạ Ly híp lại, bên trong mang theo hơi thở nguy hiểm, khi hắn thấy rõ diện mạo của người áo xanh trẻ tuổi thì trong long ngẩn ra. Bởi vì người áo xanh trẻ tuổi này chính là người đã đánh Tần Tuấn trọng thương sau đó đoạt phong thư trong tay hắn. Người này đã sớm để ý hành tung của nàng, rốt cuộc mục đích là gì?
“ Phượng tiểu thư, Chiến vương gia, sao không cùng lên đây uống với tại hạ một ly?”
Lần này, nam tử nhìn về phía Ân Dạ Ly, sắc mặt hắn như quan ngọc, lông mày nhỏ nhắn, mắt phượng, rất giống nữ nhi, kiều mỵ động lòng người nhưng cũng không mất đi phần cương nghị
Hảo một cái yêu nghiệt mỹ nam!
Phượng Khinh Vũ nhìn Ân Dạ Ly một cái, cười chậm rãi đi về phía hắn, thật tự nhiên ngồi đối diện với nam nhân đó. Ân Dạ Ly theo sát phía sau, ngồi bên cạnh nàng. Hiện tại có người ngoài ở đây, Lan Tâm liền đứng sau lưng Phượng Khinh Vũ
“ Khinh Vũ đa tạ công tử đã có ân tương trợ, Khinh Vũ cùng công tử vốn không quen nhau, công tử vì sao…?”

Phượng Khinh Vũ cười nhìn về phía nam nhân kia, không thể phủ nhận nam nhân này thật tuấn mỹ, so với mĩ nhân còn yêu nghiệt hơn
“ Ân Dạ Ly xin ở đây đa tạ Nam vương điện hạ tương trợ cho Vũ nhi nhà ta, xin cạn trước một ly”
Ánh mắt sang quắc nhìn về phía phi sắc nam tử, uống một hơi cạn sạch. Một câu nói đã khẳng định Phượng Khinh Vũ là của hắn
Phượng Khinh Vũ không chú ý câu Vũ nhi nhà ta của hắn, mà khiếp sợ bốn chữ Nam Vương điện hạ, không nghĩ tới nam tử yêu nghiệt, tuấn mỹ như thế này lại là Nam Vương Tông Chính Vô Song. Nghe nói Nam Vương Tông Chính Vô Song yếu ớt nhiều bệnh, đi một bước cũng sẽ thở gấp một bước, nhưng bây phi sắc nam tử trước mặt da dẻ hồng hào, căn bản không giống trong truyền thuyết a!. Hừ, Nam Vương này một chút cũng không đơn giản a!
“ Vũ nhi nhà ta?”
Tông Chính Vô Song lặp lại bốn chữ này, nụ cười trên mặt càng thêm yêu mị, nhưng trong long thầm nghĩ, Chiến vương đối xử với Phượng Khinh Vũ thật bất đồng, hắn không có nhìn lầm
“ Cạn” Tông Chính Vô Song cũng bưng ly rượu lên, uống một hơi
“ Bổn vương cho tới bây giờ đều không muốn thiếu nợ ân tình của người khác”
Ánh mắt Ân Dạ Ly lạnh lẽo, nhẹ nhàng vung tay lên, Mạc Ngôn liền đến bên cạnh
Lan Tâm chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua, Mạc Ngôn đã đứng sờ sờ trước mặt, không khỏi âm thầm bội phục công phu của người này, mắt lộ ra ánh sang sung bái
“Vương Gia! ?” Mạc Ngôn cung kính nói.
“ Cắt lưỡi và tay 3 người họ cho ta”
Câu nói vô cùng ngắn gọn, ở trong miệng hắn nói ra đã quyết định số mạng của 3 người sát vách
Bóng người Mạc Ngôn chợt lóe, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, 3 đầu lưỡi và 3 đôi tay nhanh chóng nằm trong ngay, đưa lên trước mặt Ân Dạ Ly



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.