Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 49: Trời Sanh Một Cặp





Lầu 3 Thanh Ỷ Các
“ Ầm” Tiếng vò rượu bị đập nát trên mặt đất truyền đến từ gian phòng thanh nhã, trong khoảnh khắc, mùi rượu tản mát nồng nặc đầy căn phòng
A Dao bưng chén trà giải rượu đi tới bên ngoài phòng, nghe được tiếng vò rượu bị đập, không khỏi nhíu mày, nàng nhẹ nhàng thở dài, lúc này mới đẩy cửa bước vào
Thẩm Kính Chi dựa bàn, ngồi dưới đất, trong tay ôm một vò rượu không ngừng ngửa đầu rót vào miệng, lúc này Thẩm Kính Chi ko mang mặt nạ da người. Hắn uống rượu đến mặt ửng hồng, hai mắt mê ly, vẻ mặt khổ sở khóe mắt vẫn còn nước mắt
Thẩm Kính Chi như vậy, A Dao chưa từng thấy qua. Thẩm Kính Chi mà nàng quen thuộc là người cơ trí, tỉnh táo, trầm ổn, cho tới bây giờ đều không uống rượu, chưa bao giờ luống cuống như thế
Là chuyện gì để cho hắn thương tâm đến vậy?
A Dao đem chén trà giải rượu đặt trên bàn, từ trong tay áo móc ra khăn lụa trắng nõn, thử lau nước mắt nơi khóe mắt , cùng rượu nơi khóe miệng cuae hắn. Nước mắt trong suốt chảy xuống, nàng nhìn Thẩm Kính Chi thật sâu, khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm, mũi cao, mắt phượng, môi trái tim, ngũ quan tinh xảo.
17 năm trước, hắn là nam tử cao cường, anh tuấn bất phàm, làm cho lòng nàng rung động
Chỉ là trong tim của hắn, chưa từng có nàng

“ Thẩm đại ca, tới uống trà giải rượu đi”
A Dao bưng trà giải rượu đến trước mặt hắn, giọng nói nhu hòa mang theo tia ái mộ cùng tham luyến
“ Rầm”
Mắt Thẩm Kính Chi lờ đờ, mông lung, tay vung lên, làm đổ chén trà giải rượu trên mặt đất. A Dao vội vàng lui ra, nhưng vẫn bị nước trà văng tung tóe trên quàn áo. Nàng phủi nước đọng trên quần áo, sau đó nhìn lại hắn. Thẩm Kính Chi vẫn ôm vò rượu rót ừng ực vào trong mồm
“ Không nên uống, Thẩm đại ca, không nên uống!. Ngươi không thể uống nữa”
A Dao nhịn không được, vươn tay đoạt vò rượu trong tay hắn
Nhưng A Dao là cô gái yếu đuối làm sao giành được với người có võ công cao cường như Thẩm Kính Chi, Thẩm Kính Chi vung tay lên, thân thể mảnh mai của A Dao bị ném trên mặt đất, cùi chỏ đập vào mặt đất lạnh như băng, đau rất đau
“ Uống đi!. Ngươi uống nữa đi! Uống cho chết luôn đi, như vậy cho vừa lòng kẻ thù của ngươi”
A Dao biết không thể đá động đến hắn, cho nên dung phép khích tướng
Thẩm Kính Chi nghe lời mắng của nàng, ngưng uống rượu, nghiêng đầu nhìn về phía A Dao
“ Ta không biết hôm nay ngươi vì sao lại như vậy, ta chỉ biết hôm nay ngươi ở đây mượn rượu giải sầu, nếu để kẻ thù ngươi biết được, sẽ cười vào mặt ngươi. Ngươi có sức uống rượu, vì sao không tiếp tục suy nghĩ đến biện pháp đối phó với kẻ thù của mình”
Thần sắc Thẩm Kính Chi trong nháy mắt khôi phục lại, chậm rãi để vò rượu xuống
A Dao nói đúng, Thanh di chết rồi, nhất định là do Phượng Ngạn không đối xử tốt với nàng cho nên mới khiến nàng mất sớm. Hắn muốn báo thù, hắn nhất định không để Phượng Ngạn sống yên ổn, hắn muốn Thanh Di biết, ban đầu nàng bỏ hắn chọn Phượng Ngạn là lỗi của nàng. Cả đời này, cả kiếp sau, hắn cũng phải làm cho nàng nhớ đến hắn
“A Dao, trà giải rượu!”
A Dao nghe vậy lộ nụ cười, vội vàng xuống lầu rót thêm chén trà giải rượu khác, thấy Thẩm Kính Chi uống, lúc này mới nói : “ Thẩm đại ca. Doãn Hạc Linh đã chờ ở phòng khách đã lâu”
“Doãn Hạc Linh, hắn tới làm cái gì?”
Khi Thẩm Kính Chi đến phòng khách thì Doãn Hạc Linh đã đợi tròn 2 canh giờ
Hắn vừa nhìn thấy Thẩm Kính Chi đẩy cửa vào. Trên mặt vẻ giận khó nén : “ Thẩm lão bản thật là quý nhân bận rộn. Doãn mỗ đợi ngài ở đây đến sắp ngủ thiếp đi”

“ Chuyện gì?”
Thẩm Kính Chi tùy tiện ngồi xuống, cũng không nhìn Doãn Hạc Linh, rót cho mình một ly trà
Doãn Hạc Linh cũng không để ý đến hành động của hắn, ngồi xuống, đem chuyện hôm nay trên triều kể cho hắn nghe
Thẩm Kính Chi chau mày, trầm ngâm một phen, lẩm bẩm : “ Không ngờ , Phượng Khinh Vũ lại thong minh như vậy”
Không hổ danh là nữ nhi của Thanh di, Nghĩ đến Phượng Thanh Di, hắn không nhịn được thở dài trong lòng
“ Thẩm lão bản, bây giờ chúng ta tính thế nào?”
Doãn Hạc Linh không quan tâm Phượng Khinh Vũ có thong minh hay ko, bây giờ điều hắn muốn làm chính là dồn Phượng gia vào đường cùng
”Thẩm lão bản ngươi có kế sách?” Doãn Hạc Linh thấy vẻ mặt của hắn, nghiêng người hỏi
“Ghé tai lại đây!” Thẩm kính chi quỷ quyệt mà cười nói.
. . . . . .
Phượng phủ, Hương trúc viện.
“ Người nào chọc Vũ nhi nhà ta không vui vậy?”
Gió thổi, nhưng người lại còn nhanh hơn gió bay tới, khẽ tựa vào bên người Phượng Khinh Vũ, dưới lớp mặt nạ, con ngươi thâm tình chăm chú nhìn nàng, hơi thở ấm áp phả trên mặt nàng
Phượng Khinh Vũ không cần xoay người cũng biết là ai tới Ai, Khinh công thật tốt a! Muốn đi nơi nào cũng có thể
“Ngươi nghĩ xong rồi?”
Phượng Khinh Vũ cũng không quay đầu nhìn hắn, đem qua nàng chỉ nhờ Lan Tâm chuyển lời, cũng không gặp mặt hắn. Nàng từng nói, nếu như Ân Dạ Ly không hiểu rõ vấn đề kia, thì không cần đến gặp nàng. Nàng nói được là làm được.
“ Ừ. Nàng nói ta đều hiểu, nàng yên tâm, ta sẽ khiến nàng yêu ta lần nữa”
Ân Dạ Ly xoay người nàng lại, để cho nàng nhìn thẳng vào mắt của hắn
Phượng Khinh Vũ ngước mắt nhìn cặp mắt thâm tình “Ngươi xác định?”

“Ta dĩ nhiên xác định!”
“ Vậy tại sao không tháo mặt nạ xuống?. Ngươi cảm thấy ta xấu xí không xứng với ngươi, cho nên mới không cho ta thấy dung mạo thật của ngươi?”
Con mắt Phượng Khinh Vũ mang theo vẻ oán giận, từng chữ nói ra đều nhọn như gai a
~Ân Dạ Ly nghe vậy, trong mắt thoáng qua tia đau xót : “ Vũ nhi, nàng muốn nhìn thấy mặt ta vậy sao?”
Phượng Khinh Vũ không đành lòng, nhưng nghĩ tới Ân Dạ Ly nhiều lần nói yêu nàng, nhưng từ đầu đến cuối cũng không để nàng thấy mặt hắn, không khỏi tức giận, chu môi không để ý đến hắn
“ Tốt, nếu như nàng muốn nhìn, ta sẽ để cho nàng nhìn. Chỉ là, nàng phải chuẩn bị tâm lý, đừng bị ta dọa sợ”
Ân Dạ Ly cau mày trầm ngâm một lát, ánh mắt đột nhiên kiên định, đem bàn tay gỡ ngân diện xuống, khuôn mặt chậm rãi lộ ra
“A. . . . . .” Phượng Khinh Vũ nhìn thấy dung mạo của Ân Dạ Ly , không khỏi bật thốt lên kêu lên.
Ân Dạ Ly vội vàng đeo mặt nạ lên, con ngươi thâm thúy tràn ngập ủy khuất nhìn nàng
“Vũ nhi nhìn thấy dung mao của ta, ghét bỏ rồi hả ?”
Phượng Khinh Vũ còn đang trong trạng thái chấn kinh nha!. Vốn tưởng rằng phía dưới mặt nạ là một mỹ nam đẹp tuyệt trần a!, Không ngờ là gương mặt so với dạ xoa còn khó nhìn hơn
Hắn quay đầu lại nhìn Phượng Khinh Vũ, liền thấy nàng cười nhẹ nhàng, nàng khẽ mở môi anh đào : “ Như vậy không phải tốt hơn sao? Chúng ta bây giờ chính là trời sinh một cặp a!”
Dạ Xoa xứng Hắc Thán nha!
Chỉ là, da mình đen nám cũng thôi đi, vì sao một nửa khuôn mặt của Ân Dạ Ly lại giống dạ xoa, một nửa lại tinh xảo như mĩ ngọc a!
“Vũ nhi. . . . . .”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.