Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 61: Mạc Bắc Minh Nguyệt Công Chúa





Cho dù 3 ngườn Doãn thục phi không muốn, nhưng nếu Minh đế đã lên tiến, họ cũng đành tuân theo
Tạm thời, Hoàn nhi nằm trên trường kỷ được đưa tới, đem cổ tay trắng nõn đưa ra. Khi thái y bắt mạch cho nàng, toàn thân nàng đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, mồ hôi hột to như hột đâu từng hạt từng hạt lăn xuống trên trán, làm mơ hồ tầm mắt
Doãn thục phi đứng ở một bên, đôi mày thanh tú chau chặt mà Mạnh quý phi nhìn bộ dáng lo âu của nàng, không khỏi mừng thầm trong bụng. Tông Chính Vân Triệt lạnh lùng đứng ở mộ bên, mặt không đổi sắc nhưng nội tâm đã sớm nổi sóng, quậy tung lục phủ ngũ tạng của hắn rồi nha!
Thái y bắt mạch cho Hoàn nhi hồi lâu, lúc này mới đứng dậy, khom người bẩm Minh đế :
“ Hồi hoàng thượng, trắc phi chỉ bị hoảng sợ quá độ, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, bồi bổ tốt là được”
“ Hoàng tôn của trẫm thế nào?”
Minh đế mặc kệ một trắc phi nho nhỏ như thế nào, người hắn quan tâm là tôn nhi chưa ra đời của hắn
“ Hoàng thượng không cần lo lắng, thai nhi của trắc phi vẫn khỏe! Vi thần sẽ kê hai thang thuốc dưỡng thai cho trắc phi”

Thái y ôn hòa cười, không người nào nhìn thấy nội tâm của hắn đã sớm cực kì sợ hãi cùng bất đắc dĩ a!
3 người Doãn thục phi vẫn giữ tư thái trầm mặc nhưng cũng thấy kì quái, trong bụng Hoàn nhi rõ ràng không có đứa bé, nhưng thái y này lại không bị họ thu mua, làm sao một mực chắc chắn thai nhi của Hoàn nhi không có việc gì?. Chẳng lẽ lần đó của Hoàn nhi với Tông Chính Vân Triệt đã tạo được hài tử?
“Không thể nào, làm sao có thể?”
Mạnh quý phi nghe xong kết luận của thái y, không khỏi thốt lên. Khi thái y bắt mạch cho Hoàn nhi, trên mặt ba người Doãn thục phi biến hóa khôn lường, tựa hồ rất sợ hãi, cho nên nàng suy đoán Hoàn nhi giả mang thai, vì sao thái y lại nói Hoàn nhi thật sự có mang?
“ Cái gì không thể?. Mạnh tỷ tỷ chẳng lẽ muốn Hoàn nhi sẩy thai sao?”
Doãn thục phi sau khi trấn định lại, liền bắt đầu bắt bẻ lời nói của Mạnh quý phi
“Ta không có, ngươi đừng nói bậy!”
Mạnh quý phi cũng không phải người ngu ngốc, mới vừa rồi nàng nhất thời lỡ lời, hiện tại cho dù đánh chết nàng cũng không nhận
“ Tốt lắm, Hoàn nhi cũng nên được nghỉ ngơi, các ngươi lui xuống hết đi”
Minh đế nhịn không được phất tay, tranh đấu hậu cung từ trước đến nay không có hồi kết, mặc dù hắn không quan tâm, nhưng hôm nay cũng không có tâm tình tham gia
. . . . . .
Hôm qua cung yến Trung thu, vì Mộc Tuyết Tâm nổi điên mà kết thúc, hôm nay cung yến một người Mộc gia cũng không đến. Phụ tử Mộc Thanh Dương cáo bệnh ở nhà, mà Hoàn nhi vì kinh sợ cho nên cũng không xuất hiện
Hôm qua sau khi tan tiệc, Phượng Khinh Vũ cùng Phượng Khinh Ca và Phượng Ngạn cùng nhau trở về Phượng phủ, chưa kịp hỏi Ân Dạ Ly rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Mộc Tuyết Tâm. Chỉ là, không hỏi nàng cũng có thể đoán được, nhất định là do hắn bày trò
“ Chuyện của Mộc Tuyết Tâm là do chàng làm?”
Phượng Khinh Vũ khẽ nghiêng người, hỏi Ân Dạ Ly
“ Ai bảo nàng ta tâm địa không tốt, lại dám hãm hại Vũ nhi nhà ta”
Ân Dạ Ly dịu dàng cười một tiếng, tronh mắt tràn đầy sủng nịch
Phượng Khinh Vũ trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cũng cười, không hỏi gì nữa

Bữa tiệc đang tiến hành thì Minh đế chợt lên tiếng :
“ Hôm nay nhân dịp ăn mừng trung thu, trẫm có 3 việc đại hỷ muốn chia sẻ với chúng ái khanh. Thứ nhất, trắc phi của Hiền vương mang thai. Thứ hai, trẫm đã suy nghĩ muốn phong Phượng Khinh Vũ làm Lãm Nguyệt công chúa. Thứ 3 là trẫm chuẩn bị gả Lãm Nguyệt Công chúa cho Chiến vương Ân Dạ Ly”
Đối với việc Minh đế ở trước mặt mọi người tứ hôn cho mình, Phượng Khinh Vũ khiếp sợ, nhưng thánh chỉ đã ban, ko thể vãn hồi, nàng không khỏi nghĩ đến lời hắn nói với nàng trong thư phòng hôm đó
Nàng nhìn về Ân Dạ Ly, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, nàng bèn cụp mắt xuống, né tránh. Ân Dạ Ly tưởng nàng xấu hổ, đem tay của nàng giữ trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói :
“ Vũ nhi, nàng xấu hổ sao?”
Nàng rốt cuộc cũng trở thành vợ hắn! Hắn rất vui vẻ.
Phượng Khinh Vũ cắn cắn môi, không trả lời. Mặc dù nàng không muốn làm nội gián cho Minh đế, nhưng hắn lại thao túng sống chết của Phượng gia nàng. Chỉ là, nàng cũng không muốn lừa Ân Dạ Ly, có nên nói chuyện này với hắn không?. Nhưng nên nói thế nào đây?
Phượng Khinh Vũ vẫn còn đang rối bời, bên kia, Lâm công công đã cầm thánh chỉ, đứng ở giữa yến tiệc tuyên đọc. Nhất thời trong yến có người hâm mộ, có người đố kỵ cũng có người khinh bỉ
Ánh mắt của Tông Chính Vân Triệt phức tạp nhìn về phía 2 người đang quỳ nhận thánh chỉ, trong lòng cảm thấy khó chịu. Mặc dù Phượng Khinh Vũ dáng dấp xấu xí, nhưng trước kia từng là thê tử của hắn, bất kì nam nhân nào cũng không tránh khỏi ích kỉ, hắn cũng không ngoại lệ
Tông Chính Vô Song nghiêng người dựa vào ghế mềm mại, ánh mắt dừng lại trên người Phượng Khinh Vũ và Ân Dạ Ly, sau đó thu hồi ánh mắt, nhưng không tránh được tia mất mát
“ Đem Lãm Nguyệt công chúa gả…”
“ Mạc Bắc Minh Nguyệt công chúa đến”
Trong lúc Lâm công công sắp đọc hết thánh chỉ, thì một tiếng hô vàng lên
Tầm mắt mọi người cũng hướng về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy một thái giám dẫn một đoàn người đi tới Ngự hoa viên. Người dẫn đầu có thân hình nhỏ nhắn, dùng lụa xanh mỏng che mặt, đầu đội Lam bảo thạch ngạch khâu, một thân lam t bó sát người, áo khoác bằng tơ cộc tai. Lông mày như nguyệt, một đôi mắt sáng như thu thủy, chỉ chớp chớp mắt cũng đủ làm người khác say mê, tư thái như ngọc, vị Minh Nguyệt công chúa này nhất định là một mỹ nhân a!
“Minh Nguyệt tham kiến Long thành hoàng đế bệ hạ!”
Minh Nguyệt công chúa khẽ khom người coi như là hành lễ.
“Công chúa xin đứng lên!” Minh Đế thân thiết kêu:
” Dọn chỗ cho công chúa”

Mạc Bắc là dân tộc thiểu số ở phương Bắc thành lập quốc gia, cho tới nay đều là tai họa của Long thành, biên cương thường xuyên cua binh sĩ Mạc Bắc quấy nhiễu, nhưng vì có Chiến thần Ân Dạ Ly ở đây, cho nên bọn họ không dám manh động . Lần này Mạc Bắc khã hãn phái con gái mình đến đây, là để tự mình đến chọn phu, khiến hai nước càng thêm thân thiết
Rất nhanh cung nữ thái giám mang đến bàn ghế cho công chúa Minh Nguyệt
Bởi vì thánh chỉ còn chưa đọc xong, nên Phượng Khinh Vũ còn quỳ, nàng đưa mắt nhìn về phía công chúa Minh Nguyệt, không thấy rõ mặt nàng, chỉ nghe tiếng của nàng, lại làm cho nàng sinh ra cảm giác bất an
Chân mày của Ân Dạ Ly cũng hơi cau lại
Cái thanh âm này rất quen thuộc!
Sau khi dàn xếp cho đoàn người của Minh Nguyệt công chúa, thấy Phượng Khinh Vũ cùng với Ân Dạ Ly vẫn quỳ như cũ, Minh đế vội liếc mắt với Lâm công công, ý bảo hắn tiếp tục
Lâm công công nâng thánh chỉ lên, hắng giọng một cái, đang muốn tiếp tục đọc, nhưng Minh Nguyệt công chúa đột nhiên đứng lên nói :
“ Hoàng đế bệ hạ, Minh Nguyệt tới Long Thành để kết thân, Chiến vương cũng coi như độc thân, cũng có thể tham dự ứng cử viên chọn phu không?”
“Này. . . . . .”
Nghe Minh Nguyệt công chúa nói, Minh Đế khó xử
Ân Dạ Ly và Phượng Khinh Vũ nhanh chóng cau mày, đồng thời nhìn về phía đối phương, bọn họ thấy trong mắt đối phương hiện lên tia kiên định
Một hồi gió thổi qua, phất qua vải che mặt của Minh Nguyệt công chúa, dung nhan thanh lệ dưới khăn chợt lóe rồi biến mất. Trên thế gian luôn tồn tại những chuyện trùng hợp, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, lại vừa vặn để cho Ân Dạ Ly nhìn thấy
Nguyệt nhi! ?
Mày như nguyệt, mắt đen to tròn như quả nho, lông mi đen như mực, mũi đẹp đẽ cao thẳng tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào, kết hợp với làn da trắng như bạch ngọc, không phải Minh Nguyệt hắn chờ đợi ngàn năm, thì có thể là ai?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.