Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 62: I Love You





Không! Tuyệt đối không có khả năng. Nhất định là hắn nhìn lầm rồi, làm sao có người giống đến như vậy
Hắn nhất định là hoa mắt!
Ân Dạ Ly hít một hơi thật sâu, trấn định lại
“Hoàng đế bệ hạ, vì sự hòa thuận của 2 nước, xin chấp thuận cho Chiến vương tham dự phu yến của bổn công chúa”
Lời nói của Minh Nguyệt công chúa vang lên có lực, mang theo sự uy nghiêm không cho người khác hoài nghi
Chọn phu yến! Ha ha! Vốn là bữa tiệc hoàng đế cử hành để ăn mừng trung thu, hôm nay nàng ta đến đây lại biến thành phu yến của nàng ta. Quan lại đại thần và gia quyến của họ nghe được đều nhíu chặt mày, bởi vì sắp tới 2 nước kết thân cũng chỉ trầm mặc được giữ vững
Mày rậm của Minh đế cau lại, trầm ngâm không nói. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán nha!. Chiến Vương Ân Dạ Ly lãnh khốc vô tình, tính tình cổ quái, khó khăn lắm mới có được một Phượng Khinh Vũ thu phục được hắn. Nhưng hiện tại không biết ở đâu lại xuất hiện một Minh Nguyệt công chúa, còn luôn miệng bảo muốn Ân Dạ Ly tham gia tuyển phu, thật vất vả Mạc Bắc với Long Thành mới đàm phán hòa bình được. Nếu vì vậy mà kết hôn không thành, chẳng phải sẽ dẫn đến chiến tranh, sinh linh đồ thán sao?
Thấy Minh Nguyệt công chúa gây sự. Mà Minh đế lại bị làm khó đến thốt không nên lời. Ân Dạ Ly nhếch môi cười nhạt một tiếng. Nắm tay Phượng Khinh Vũ, không đợi Minh đế miễn lễ mà đứng dậy, nghiêng người nhìn vào mắt Phượng Khinh Vũ :
“ Vũ nhi, Ân Dạ Ly ta không muốn làm chuyện gì, bất kì ai cũng đừng hòng ép ta”
Tuy rằng Ân Dạ Ly nói lời này cho Phượng Khinh Vũ nghe, nhưng cũng để cho mọi người ở đây bao gồm cả Minh đế và Minh Nguyệt công chúa nghe thấy. Hắn, nếu như không thể cưới Phượng Khinh Vũ. Thì cũng không thèm ngó đến Minh Nguyệt công chúa
Phượng Khinh Vũ nhếc môi, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ. Nhưng trong đấy mắt nhẹ nhàng xẹt qua tia sầu lo. Bởi vì nếu như chọc giận vị Mạc Bắc Minh Nguyệt công chúa này, kết thân không thành sẽ dẫn đến sinh linh đồ thán, dân chúng chịu khổ, nàng không phải sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao?
“ Ta nghĩ, Chiến vương hiểu lầm rồi”
Minh Nguyệt công chúa cười yếu ớt, dưới khăn che mặt, đôi mắt xanh sáng quắc, nhìn người nam tử lãnh huyết mang mặt nạ, lời nói như châu như ngọc, k ích thích lòng của mọi người
“ A!?”
Trong đáy mắt Ân Dạ Ly hiện lên tia hứng thú, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Mạc Bắc công chúa
Phượng Khinh Vũ khẽ cau mày, đoán không ra cô công chúa này muốn làm cái gì
Minh Nguyệt công chúa vòng qua bàn, đi tới giữa đại sảnh, cách Ân Dạ Ly khoảng 3 thước, không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn :
“ Bản công chúa chỉ muốn Chiến vương tham gia chọn phu, cũng không nhất thiết sẽ chọn ngươi làm phu quân, hơn nữa lần này bản công chúa chọn phu, do bản công chúa ra đề, nếu ngươi trả lời đúng, lại không muốn làm phò mã của bản công chúa, thì ta cũng không miễn cưỡng”
Bài thi chọn phu!
Đây là chuyện mới mẻ, từ xưa đến nay chỉ nghe nói nữ tử ném tú cầu chọn phu, chưa nghe nói ra đề ấn định chung thân đại sự bao giờ. Minh Nguyệt công chúa này, rốt cuộc tính toán cái gì?
“ A, thì ra công chúa muốn ra đề chọn phu sao?. Vậy cứ theo ý của ngươi đi!”
Minh Đế nghe xong, vội vàng nói. Hắn nghĩ, nếu như Minh Nguyệt công chúa lựa chọn công khai, không ép buộc thì Ân Dạ Ly cũng không có cớ cự tuyệt
“ Nếu như thế. Chúng ta hãy cùng nàng ấy phối hợp một chút đi!”
Phượng Khinh Vũ nhìn Minh Nguyệt công chúa một cái, nhìn Ân Dạ Ly nói
“ Tất cả đều nghe lời Vũ nhi”
Trong mắt Ân Dạ Ly tràn ngập cưng chiều, nắm tay nàng trở lại bàn tiệc
Cũng không có ai chú ý, thấy 2 người thân mật, thắm thiết, trong đáy mắt Minh Nguyệt công chúa, mơ hồ xẹt qua tia lửa đố kỵ và thù hận
Minh Nguyệt công chúa chậm rãi trở về chỗ ngồi, Minh đế liền nói :
“ Không biết công chúa ra đề gì?”
Minh Nguyệt công chúa nhếch môi cười một tiếng nói :
“ Xin hoàng thượng ra lệnh cho những nam tử chưa có thê tử chuẩn bị giấy mực”
Tông Chính Vân Triệt mặc dù đã hòa ly với Phượng Khinh Vũ nhưng cũng đã từng thành hôn, hiện nay lại nạp trắc phi, dĩ nhiên mất tư cách tham gia. Doãn thục phi không khỏi cảm thấy thất vọng, nếu như lấy được công chúa Mạc Bắc khã hãn sủng ái nhất làm phi. Tông Chính Vân Triệt có thể có chỗ dựa lớn nhất, giúp hắn tranh đoạt ngôi vị thái tử
Trái ngược với sự thất vọng của Doãn thục phi, Mạnh quý phi cư nhiên vô cùng vui vẻ, con trai của nàng Lệ vương Tông Chính Vân Thanh, luận về võ công hay tướng mạo đều không kém, hôm nay ít đi một đối thủ, mà Ân Dạ Ly lại chung tình với Phượng Khinh Vũ xấu xí, Nam Vương tông Chính Vô Song chính là ma bệnh không đáng ngại. Minh Nguyệt công chúa dĩ nhiên sẽ được gả cho hắn rồi!
Một thân hồng y, Tông Chính Vô Song sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng tựa vào ghế, con ngươi thâm thúy dưới hàng lông mi đen nhánh nhẹ nhàng nhìn lướt qua Minh Nguyệt công chúa. Mặc dù hắn không thích vị công chúa này, nhưng hôm nay hắn cũng phải tham gia, cưới được nàng ta, là xem như có được cả thế lực của Mạc Bắc
Giấy và bút rất nhanh được chuẩn bị xong, theo thứ tự được phát cho những con em đại thần hoàng gia thân thích. Minh Nguyệt công chúa tay cầm bút, vun bàn tay trắng noãn viết như rồng bay phượng múa lên mặt giấy tuyên thành, sau đó đưa cho người hầu bên cạnh
Người hầu sau khi nhận lấy đề mục được viết trên giấy tuyên thành. Đi tới giữa sảnh tiệc, đem giấy tuyên thành mở ra, đề mục trên giấy hiện rõ trước mặt mọi người
Thanh âm nhất thời trở nên ngưng trệ. Người người nhìn đề mục chữ đen được viết ngay ngắn trên nền giấy trắng mà sững sỡ, Phượng Khinh Vũ mới vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ với Ân Dạ Ly, giờ phút này cũng im bặt
Phượng Khinh Vũ không thể tin nhìn về tấm giấy tuyên thành, phía trên viết một hàng chữ, chính xác mà nói là dòng chữ tiếng anh
ILOVEY­OU
Phượng Khinh Vũ chỉ cảm thấy đầu óc trong nháy mắt nổ tung, đây là tiếng anh ở hiện đại. Minh Nguyệt công chúa làm sao biết được?
“ Bốp”
Một thanh âm vang lên, ly rượu rơi xuống đất, rượu tràn ra ngoài, một ít rượu văng lên vạt áo của Ân Dạ Ly, nhưng hắn lại không phát hiện ra. Chỉ thấy sống lưng hắn cứng ngắt, con ngươi dưới lớp mặt nạ trợn to, do dự, vui mừng, kích động, nhiều loại tâm tình nhanh chóng tràn ngập con ngươi thâm thúy như biển của hắn

Phượng Khinh Vũ mới vừa nghiêng người, nhìn thấy Ân Dạ Ly như vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng. Chẳng lẽ, Ân Dạ Ly cũng biết những thứ này?
“ Xin mọi người đem đoạn chữ này dịch ra”
Người hầu giơ tấm giấy tuyên thành lên, thuật lại lời của Minh Nguyệt công chúa
Tất cả mọi người trừ Ân Dạ Ly và Phượng Khinh Vũ, đều bàn luận xôn xao. Những từ tiếng anh này đối với bọn họ mà nói không khác những kí tự kì lạ. Thậm chí có người phỏng đoán, đây là chữ viết cổ hoặc là kí hiệu người xưa để lại. Nhưng bọn họ lại đoán không ra những kí tự quái lạ này có ý nghĩa gì. Trong lúc nhất thời, mọi người đều cau chặt lông mày, khó có thể hạ bút
Tay cầm bút của Ân Dạ Ly khẽ run lên, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm tờ giấy tuyên thành trắng noãn trên bàn, cau mày trầm ngâm một lúc sau, viết lên giấy một chuỗi con số
Phượng Khinh Vũ tuy ngồi gần hắn nhưng cũng cách một khoảng, mặc dù nàng là người hắn muốn lấy, nhưng nếu như hắn đã không muốn cho nàng xem, thì nàng cũng không muốn nhìn trộm làm gì
Phượng Khinh Vũ liếc nhìn về phía đối diện, Tông Chính Vô Song cũng nhìn về phía nàng, khẽ mỉm cười, mà Tông Chính Vô Song sau khi nhìn thấy nụ cười của nàng cũng, cười khẽ một tiếng. Nội tâm của nàng khẽ động, gọi Lan Tâm vẫn đứng ở phía sau nàng tới, nói nhỏ bên tai nàng
Lan Tâm nghe được liên tiếp gật đầu, sau đó lặng lẽ đi đến sau lưng Tông Chính Vô Song, kéo kéo tay áo của Dật Phi, Dật Phi quay đầu lại, Lan Tâm liền ghé vào lỗ tai hắn nói câu trả lời mà Phượng Khinh Vũ vừa nói với nàng
Dật Phi nghe được khuôn mặt đỏ lên, sau khi Lan Tâm rời đi, liền cúi người nói vào tai của Tông Chính Vô Song, gò má vốn tái nhợt của hắn chợt ửng hồng, sau đó liền viết lên tờ giấy tuyên thành của mình, chữ viết như rồng bay phượng múa
“ Vì để công bằng, bản công chúa sẽ viết đáp án lên giấy tuyên thành, sau đó giao lại cho hoàng đế bệ hạ”
Minh Nguyệt công chúa đem giấy tuyên thành đặt lên tay người hầu, sau đó sai hắn mang đến trước mặt Minh đế, Lâm công công nhận lấy, khom người giao cho Minh đế
Rất nhanh, Minh đế sai Lâm công công đi một vòng thu đáp án, đem tất cả giấy tuyên thành để cùng một chỗ
Minh đế bắt đầu mở câu trả lời của mọi người, liên tiếp nhìn vài tờ giấy trống không, không có miêu tả gì, không khỏi khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Long thành của hắn nhân tài xuất chúng, nhưng lại không có người giải được chuỗi kí tự cổ quái này sao?
Rốt cuộc lật tới tấm giấy tuyên thành gần cuối, trên mặt Minh đế lộ ra nụ cười vui mừng, đem giấy tuyên thành đưa cho Lâm công công, ý bảo hắn công bố
Lâm công công cầm giấy tuyên thành, mới nhìn đáp án trên giấy một chút, khuôn mặt không khỏi đo lên, dừng một chút, sau đó đọc lên : Đáp án của Nam Vương điện hạ là Ta yêu ngươi
Ha ha ha!
Đáp án vừa đọc lên, cả đám phía dưới cười cợt, có người lên tiếng châm chọc :
“ Nam vương điện hạ, thực sự là tài giỏi a!. Ta yêu ngươi, lời tỏ tình như thế, không có nữ nhân nào không động lòng”
Mặc dù Tông Chính Vô Song bệnh liệt giường lâu ngày, nhưng vẻ tuấn mỹ của hắn cả Long thành này đều công nhận. Trong lúc nhất thời, cả đám đều hối tiếc, mình cũng nên ghi đại đáp án như vậy a!
Tông Chính Vô Song khép hờ đôi mắt, tựa hồ không để tâm đến những lời cười cợt của bọn họ, hắn nhẹ nhàng nhìn sang Phượng Khinh Vũ, trong mắt tràn đầy tin tưởng. Đáp án Phượng Khinh Vũ cho hắn tuyệt đối không sai, nàng tuyệt sẽ không hại hắn
Minh Nguyệt nghe cả đám người nghị luận, không khỏi lạnh lùng cười một tiếng
Phượng Khinh Vũ mặc dù mỉm cười nhìn Tông Chính Vô Song, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lòng nàng cảm thấy sợ hãi khác thường. Ân Dạ Ly cau mày, nhìn Phượng Khinh Vũ bàn bên cạnh, lại nhìn Minh Nguyệt công chúa. Trong mắt xẹt qua tia sáng lạ thường
Minh đế sau khi nhìn thấy đáp án của Minh Nguyệt công chúa, hàng mi rậm nhíu chặt. Hắn vốn tưởng rằng đáp án của Tông Chính Vô Song sẽ trùng với đáp án của Minh Nguyệt công chúa, nhưng lại không ngờ lại khác một trời một vực
“ Đáp án sai”
Minh đế nhàn nhạt tuyên bố, khiến cho đối thủ của Tông Chính Vô Song đều cảm thấy yên tâm, nếu như đề này không có câu trả lời, vậy bọn họ không thua
Tông Chính Vô Song khẽ cau mày, nhưng trong lòng có cảm giác thoải mái
Phượng Khinh Vũ khẽ nhướng mày, trong mắt lộ ra nghi hoặc, Câu tiếng anh này đáp án rõ ràng là Ta yêu ngươi a!. Nàng năm đó đã vượt qua cuộc thi anh văn cấp 6, hơn nữa câu kia cũng quá đơn giản, sẽ không dịch sai a!
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?. Hay là Minh Nguyệt công chúa này cố ý giở trò?
Minh đế thở dài, sau đó rút phần đáp án còn lại, cũng chính là đáp án của Ân Dạ Ly, sắc mặt đại biến, tay cầm giấy tuyên thành cũng khẽ run
Lâm công công vội vàng nhận lấy, vừa xem những kí hiệu hắn không rõ, bất đắc dĩ đem giấy tuyên thành vạch ra trước mặt mọi người :
“ Đây là đáp án của Chiến vương”
“5201314″,
Phượng Khinh Vũ nhìn chằm chằm tờ giấy tuyên thành, bật thốt đọc lên, thanh âm nàng khẽ run, trong lòng dâng lên ức chế, khẩn trương cùng nghi hoặc lo sợ. Những chữ số này chính là viết tắt của đáp án Ta yêu ngươi. Rốt cuộc hắn và Minh Nguyệt công chúa này có quan hệ gì?
Mà giờ khắc này Ân Dạ Ly không có nhìn nàng, hắn nhìn Minh Nguyệt công chúa không chớp mắt, hô hấp trong nháy mắt cũng ngưng trệ
Đang lúc này, Minh Nguyệt công chúa đứng dậy, thật sâu nhìn Ân Dạ Ly:
Vấn thế gian tình vi hà vật?
“Nhất sinh nhất thế, nhất song nhân”
( Hỏi thế gian tình là chi?. Một đời một kiếp chỉ có 2 người)
Ân Dạ Ly không chút suy nghĩ bật thốt lên. Lời như vậy, ngàn năm trước hắn với Nguyệt nhi đã ngâm không biết bao nhiêu lần, hắn luôn khắc ghi trong lòng. Giờ phút này, Minh Nguyệt công chúa lại nói y hệt
Dứt lời, ân Dạ Ly cùng Minh Nguyệt công chúa đồng loạt đứng lên, hướng lẫn nhau đến gần, thâm tình ngắm nhìn:
“Nguyệt nhi, thật là nàng sao?”
Dĩ nhiên Nguyệt nhi trong miệng của Ân Dạ Ly là Minh Nguyệt- người hắn nhớ thương ngàn năm trước, chứ không phải bất kì cô gái tên Minh Nguyệt nào khác
“A Ly?”
Minh Nguyệt công chúa khẽ hé đôi môi đỏ mộng, tuy là nghi vấn, nhưng thanh âm vẫn kiên định rõ ràng
Chuyện gì đang xảy ra?. Tất cả mọi người nhìn thấy đều phải ngẩn ngơ
Trong đầu Phượng Khinh Vũ đùng một cái, đột nhiên trống rỗng, trong tim chỉ quanh quẩn một cái tên : Minh Nguyệt.Minh Nguyệt công chúa chính là Minh Nguyệt vậy nàng là ai?. Nàng không phải vì Ân Dạ Ly nên xuyên qua sao?. Hôm nay nàng lại không phải Minh Nguyệt của hắn, mà Minh Nguyệt của hắn lại là một người khác?
“Không, ngươi không phải là Nguyệt nhi, ta, ta sớm đã tìm được Nguyệt nhi!”
Ân Dạ Ly giống như chạm điện buông tay của Minh Nguyệt công chúa ra, xoay người lại nhìn Phượng Khinh Vũ
Phượng Khinh Vũ còn đang giãy giụa trong suy nghĩ, chỉ ngơ ngác nhìn hắn không biết nên tỏ thái độ như thế nào?
Ân Dạ Ly xoay người muốn đi tới chỗ Phượng Khinh Vũ, cánh tay lại bị Minh Nguyệt công chúa níu lại, chỉ nghe nàng ở phía sau nhẹ giọng nói : “ A Ly, chàng còn muốn tự lừa mình, dối người sao?”
“Nàng căn bản không phải Minh Nguyệt , ta mới phải!” Minh Nguyệt công chúa nói xong, tháo khăn che mặt xuống
Xoạt!
Trong sân nhất thời ồn ào, Minh Nguyệt công chúa đột nhiên lột khăn che mặt xuống, mặt mày như họa, da trắng như tuyết, mày liễu tà tà nhướng lên, mũi đẹp khéo léo tinh xảo, phối hợp với môi anh đào nhỏ nhắn đỏ mọng, cằm nhọn, thực sự là một mĩ nhân hiếm thấy
Ân Dạ Ly nghe tiếng xoay người, liền ngây cả người. Trăm ngàn năm qua, mỗi lần tỉnh mộng lúc nửa đêm, không phải là gương mặt này sao?
“Nguyệt nhi, ngươi thật đúng là Nguyệt nhi!”
Ân Dạ Ly vẻ mặt kích động tột đỉnh, chủ động ôm nàng vào ngực, chỉ sợ nàng đột nhiên biến mất
“ A Ly, ta tìm chàng thật cực khổ” Minh Nguyệt công chúa cũng ôm eo hắn thật chặt, khóc khẽ
Phượng Khinh Vũ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, suýt ngã, Lan Tâm nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ nàng, Đợi nàng lần nữa ngước mắt nhìn hình dáng thực sự của Minh Nguyệt công chúa thì không khỏi khiếp sợ tại chỗ
Khuôn mặt tinh xảo như vậy, từ một cái nhăn mày hay một nụ cười, không phải là mình ở hiện đại sao?
Minh Nguyệt công chúa này, làm sao lại giống hệt dung mạo của nàng ở hiện đại?
“ Phụ thân, xin hãy thay ta từ giả bệ hạ”
Phượng Khinh Vũ vừa dứt lời . liền dặn dò Lan Tâm :
“ Mau đưa ta xuất cung”
Một màn này, nàng không nhìn nổi nữa!
Tông Chính Vô Song nhìn bóng lưng Phượng Khinh Vũ đi xa, trong mắt tràn đầy lo lắng
Tông Chính Vân Triệt nhìn bóng lưng của nàng, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, nhưng đáy mắt vẫn không giấu được sầu lo
Mà Ân Dạ Ly cùng Minh Nguyệt công chúa vẫn tập trung ở trong thế giới của 2 người, căn bản cũng không để ý đến những người khác
“ Minh Nguyệt kính xin bệ hạ, được gả cho A Ly”
Minh Nguyệt công chúa buông Ân Dạ Ly ra, khẽ khom người hướng Minh đế nói
“Này. . . . . .”
Minh Nguyệt nhìn Minh Nguyệt công chúa một chút, lại nhìn Ân Dạ Ly một chút, lại nhìn lướt qua chiếu thư ban hôn giữa Phượng Khinh Vũ và Ân Dạ Ly, thanh âm nghẹn ở cổ họng
Tông Chính Vô Song được Dật Phi đỡ dậy nói :
“ Phụ hoàng, người đã ban hôn cho Chiến vương và Lãm Nguyệt công chúa, làm sao có thể thay đổi được?”
Lãm Nguyệt công chúa chính là Phượng Khinh Vũ, Ân Dạ Ly giờ khắc này mới nhìn thoáng qua phía dưới, thấy chỗ ngồi kia sớm đã không còn bóng ngươi, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mác
“ Điều này…”
Minh đế bắt đầu trầm ngâm, hắn cũng không phải bất bình vì Phượng Khnh Vũ, mà vì hắn và Phượng Khinh Vũ đã giao dịch thành công, để cho Phượng Khinh Vũ đến Chiến vương phủ giám sát nhất cử nhất động của Ân Dạ Ly, hôm nay đột nhiên xuất hiện một Minh Nguyệt công chúa, làm hắn nhất thời rối loạn
“Xin hoàng đế bệ hạ thành toàn!” Minh Nguyệt công chúa lại tăng thêm thanh âm
“Ha ha! Cái này, cái này. . . . . .”
Đang lúc Minh đế do dự không biết quyết định thế nào, thì Lâm công công đứng ở một bên tiến đến nói nhỏ vào tai hắn. Minh đến liền cười nói
“ Công chúa đường xa đến đây nhất định rất mệt mỏi, Ân Khanh hãy tiễn công chúa đến dịch quán đi, thay trẫm hảo hảo tiếp đãi công chúa. Hôm nay cứ như vậy đi. Bãi tiệc”
Dứt lời, vội vã đi, tựa như phía sau hắn có con sói đuổi theo
Nhân vật quan trọng như Minh đế đã đi rồi, những người không quan trọng cũng rời khỏi yến hội
“ Nguyệt nhi, ta rốt cuộc cũng gặp lại nàng”
Ân Dạ Ly dắt Minh Nguyệt công chúa lên xe ngựa hoa lệ của mình, trên mặt đều dịu dàng như nước
“A Ly!”
Minh Nguyệt công chúa yêu kiều lên tiếng, tựa người vào lòng hắn

Xe ngựa lộc cộc mà đi, một đường trở về Chiến Vương phủ. Tuy nói Minh Nguyệt công chúa là người Mạc Bắc nên ở dịch quán, nhưng trên đường hai người tình chàng ý thiếp, từ biệt nhiều năm làm sao chịu tách ra, nên mọi người nhất trí để nàng ta ở lại Chiến Vương phủ
Màn đêm buông xuống, ánh sao nhấp nháy, phía chân trời ánh trăng từ từ tròn lại
Ân Dạ Ly cho hạ nhân lui xuống, nắm tay Minh Nguyệt kéo lên Lãm Nguyệt lâu
Hai người sóng vai đứng trên đài cao, nhìn trăng sáng phía chân trời. Ân Dạ Ly liếc nhìn Minh Nguyệt công chúa một cái nói :
“ Nguyệt nhi, nàng biết không, nhiều năm như vậy, ta rất nhớ nàng, mỗi đêm cô đơn, ta đều cố gắng vượt qua!”
“ A Ly, ta thỉnh thoảng cũng nhớ chàng”
Minh Nguyệt công chúa nói xong liền dựa người vào lòng hắn
Hai người trò chuyện hết trời nam đất bắc. Thời gian trôi như nước chảy, ánh trăng biến mất, hừng đông xuất hiện phía chân trời, Minh Nguyệt công chúa dựa vào người Ân Dạ Ly ngủ thiếp đi, Ân Dạ Ly đem nàng đặt trên ghế quý phi, sau đó nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt nàng, chậm rãi xoa xoa, đưa ngón tay lên mặt nạ ngửi ngửi, trong mắt ý lạnh càng tăng thêm
Ân Dạ Ly tung người xuống Lãm Nguyệt Lâu, Mạc Ngôn đã xuất hiện trước mặt hắn
Ân Dạ Ly cởi áo khoác xuống, đưa vào tay Mạc Ngôn:
“Cầm đi thiêu hủy!”
Dứt lời, lại đưa tay lên mũi hít hà, chán ghét nhíu nhíu mày. Mạc Ngôn không thể giải thích được, không biết chủ tử mình nổi điên gì, thế nhưng lại tắm 5 lần đến hết 10 thùng nước mới thôi
Phượng phủ. Hương trúc viện.
Phượng Khinh Vũ vừa về tới nhà, đã chùm kín chăn không muốn gặp ai. Lan Tâm đứng ở trước cửa phòng đi qua đi lại, cuối cùng quyết định đi mời Phượng lão phu nhân khuyên tiểu thư nhà nàng
Phượng Khinh Vũ đem chăn che kín đầu, không có ngủ, nàng không thở nổi, cho nên chỉ đành vạch chăn ra, hít thở thật sâu, sau đó nhìn chằm chằm chăn trên đầu ngây ngô, sững sờ
Không cần để ý! Không cần để ý!Đã sớm biết người hắn yêu không phải ngươi?. Ngươi còn chấp nhất làm gì?. Thất tình có gì lớn lao đâu
Nhưng mặc dù an ủi chính mình như vậy, nàng lại phát hiện mình khổ sở muốn chết. Nàng hung hăng siết chăn, cứ coi chăn như người kia, hung hăng siết chặt
Phương pháp trị liệu thất tình tốt nhất chinh là dạo phố ăn cái gì đó, nhưng hiện tại trời đã tối, không thể đi dạo phố, nàng cũng không muốn một thân một mình đối diện với cô độc, cho nên ăn cái gì đi!
“ Lan Tâm, Lan Tâm, đến nhà bếp mang toàn bộ điểm tâm ra đây”
Phượng Khinh Vũ rống cả nửa ngày, lúc này mới phát hiện, ngoài cửa không có ai . Lan Tâm lúc này đã đi mời Phượng lão phu nhân, làm sao nghe được tiếng rống như sư tử hống của tiểu thư nhà mình
“A a a! Ta muốn điên rồi!” Phượng Khinh Vũ lấy tay đấm đầu, kêu to.
“Là ai chọc Vũ nhi nhà ta không vui nha?”
Một giọng nói từ tính vang lên, Phượng Khinh Vũ không cần nhìn cũng biết đó là ai?. Nhưng là, lúc này hắn không phải nên ở dịch quán với Minh Nguyệt công chúa sao?
Phượng Khinh Vũ lật người ngồi dậy, thấy môi mỏng của hắn cong lên, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng
“ Chàng tới đây làm chi?”
Phượng Khinh Vũ nhún mũi, bộ dạng giống như nàng dâu nhỏ bị ủy khuất
Nghe lời nói ủy khuất của nàng, tâm tình của hắn thật tốt, hắn tiến lên phía trước, đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên giường, đem nàng ôm vào lòng, dịu dàng nói :
“ Vũ nhi, để cho nàng chịu uất ức là ta không tốt nàng đánh ta đi”
Nói rồi, cầm tay Phượng Khinh Vũ đấm vào ngực mình
Phượng Khinh Vũ vội vàng kéo tay lại, ngước mắt nhìn hắn, tron mắt hàm chứa bất mãn cùng bất đắc dĩ :
“ Chàng rốt cuộc muốn làm gì?. Chàng đi tìm Minh Nguyệt của chàng đi, chàng không đi theo nàng ta sao?”
“Vũ nhi là ghen sao? Thật tốt!”
Ân Dạ Ly nhe nhàng cầm tay Phượng Khinh Vũ, tỉ mỉ vuốt ve, mặt mày tràn đầy cưng chiều cùng hạnh phúc.
Thật tốt! Nàng bị uất ức, hắn lại còn nói thật tốt!
Phượng Khinh Vũ không khống chế được, nước mắt chảy xuống
Ân Dạ Ly vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt cho nàng, vừa kinh hoảng nói :
“ Vũ nhi, nàng làm sao vậy?”
Nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của hắn, Phượng Khinh Vũ không khỏi cười rộ lên
Lần này vừa khóc vừa cười, chọc cho hai người cũng vui vẻ cười to.
Hai người cười một hồi, Phượng Khinh Vũ cuối cùng cũng không chống cự nổi nghi ngờ trong lòng hỏi :
“ Hôm nay công chúa Minh Nguyệt kia rốt cuộc là như thế nào?. Nàng là Minh Nguyệt trước kia chàng thích sao?”
Ân Dạ Ly sắc mặt nghiêm lại, đang định trả lời, liền nghe ngoài cửa tiếng bước chân đến.
Ân Dạ Ly nhíu mài nói :
“ Vũ nhi, tóm lại những vì nàng nhìn thấy đều không phải thật, về phần mọi chuyện ra sao, có thời gian ta sẽ kể cho nàng nghe. Nàng phải nhớ, nàng bây giờ vô cùng oán hận ta, biết chưa?”
Phượng Khinh Vũ mờ mịt gật đầu, Ân Dạ Ly đã lật người nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất ở trong bóng đêm.
Cùng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa
“ Vũ nhi, ta là bà ngoại, có thể vào không?”
Phượng lão phu nhân ở ngoài cửa nhẹ giọng nói
Phượng Khinh Vũ lau lau nước mắt, lúc này mới nói :
“ Vào đi, ! Bà ngoại.”
Phượng lão phu nhân đẩy cửa vào, theo sát chính là Lan Tâm.
“Vũ nhi, bà ngoại biết ngươi hôm nay trong cung bị uất ức. Ngươi cũng đừng quá thương tâm, trên thế gian này nam nhân có hàng nghìn hàng vạn, không kém hắn chút nào. Có bà ngoại ở đây, ai cũng đừng mong khi dễ ngươi”
Phượng lão phu nhân nhìn cháu gái khóc đến sưng đỏ cả mắt không khỏi đau lòng nói
“Bà ngoại, ta không sao!”
Phượng Khinh Vũ không đành lòng để Phượng lão phu nhân thương tâm, cười nói
“ Có chuyện gì đừng giấu ở trong lòng, phải nói cho bà ngoại nghe, biết không?”
Cháu gái này, nếu như so với trước kia hiểu chuyện hơn rất nhiều, nhưng ko giống với trước kia chuyện gì cũng tâm sự với nàng, bây giờ có chuyện đều giấu ở trong lòng
“ Đúng vậy, người cũng có thể tâm sự với Lan Tâm” Lan Tâm ở phía sau phụ họa nói.
Có nhiều người thật lòng quan tâm nàng như vậy, Phượng Khinh Vũ trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nàng không ngừng gật đầu, hi vọng Phượng lão phu nhân và Lan Tâm sẽ không lo lắng vì nàng
Nói chuyện thêm một chút, cuối cùng Phượng lão phu nhân cảm thấy buồn ngủ, trước khi đi dặn dò vài câu, lúc này mới chịu trở lại viện của mình đi ngủ
Liên tiếp 2 ngày, Ân Dạ Ly và Minh Nguyệt công chúa như hình với bóng, kì quái là 2 người đều không đề cập với Minh đế chuyện cưới sinh, chỉ cùng nhau làm bạn du lãm thắng cảnh kinh thành, kề cận bên nhau gắn bó, nghiễm nhiên trở thành một đôi tình nhân tình sâu như biển. Nhưng mỗi đêm không có bóng người, Ân Dạ Ly sẽ tắm 5 lần và thường xuyên đem y phục đi thiêu hủy
Một ngày kia, sau khi Ân Dạ Ly an bài cho Minh Nguyệt công chúa ổn thỏa, Mạc Ngôn trở về
“Tra được như thế nào?”
Trong thời gian Phượng Khinh Vũ bị hãm hại ngồi tù, Ân Dạ Ly nghe nói ở Vân Châu xuất hiện một cô gái rất giống Minh Nguyệt, liền đến hỏi thăm, ai ngờ lại không thu hoạch được gì. Hôm nay nghĩ lại, cô gái lớn lên có dung mạo giống Nguyệt nhi như lời đồn chắc hẳn là Mạc Bắc Minh Nguyệt công chúa này rồi
“ Bẩm vương gia, chỉ tra, vài năm gần đây, Thẩm Kính Chi thành lập Ma Môn, về phần hắn làm sao đem 10 vạn lượng hoàng kim dời khỏi, thuộc hạ còn chưa điều tra được” Mạc Ngôn cung kính bẩm báo
“Ừ, biết!”
Trên thế giới này, trừ phi sử dụng thuật pháp, nếu không, sẽ không có cách nào trong vòng một đêm lại làm số bạc trắng biến mất không dấu vết. Ân Dạ Ly chỉ thấy kì quái một ma môn chủ làm sao học được thuật pháp?
“ Vương Gia. . . . . .”
Mạc Ngôn nhìn Ân Dạ Ly muốn nói lại thôi, Hắn không biết có nên đem chuyện Phượng Khinh Vũ và Thẩm Kính Chi thân mật nói cho Ân Dạ Ly nghe không, nếu như không phát hiện ra Minh Nguyệt công chúa, hắn còn cảm thấy cần thiết, nhưng bây giờ, tựa hồ không cần nữa
“ Ngươi muốn nói gì?”
Ân Dạ Ly đang suy nghĩ sâu xa, nghe vậy nhẹ nhàng nhìn sang Mạc Ngôn, thuận miệng mà hỏi.
“A, không có, không có gì!” Mạc Ngôn nói.
Ân Dạ Ly lúc này suy đoán chuyện tương đối nhiều, cũng không chú ý sự khác thường của Mạc Ngôn, chỉ nhẹ giọng nói :
“ Đúng rồi, Thẩm Kính Chi gần đây thường xuất hiện ở nơi nào?”
Cái tên Thẩm Kính Chi này rất có thể có liên quan đến Khúc Điệp Y!
“ Thẩm Kính Chi mỗi đêm thường sẽ đi đến mộ của mẫu thân Phượng đại tiểu thư, ở trước mộ phần của Phượng Thanh Di suốt nửa ngày mới chịu rời đi”
“ Xem ra Thẩm Kính Chi đối với mẫu thân của Vũ nhi thật là tình thâm nghĩa trọng”
Ân Dạ Ly có chút cảm khái nói. Hắn sau khi trở về từng hỏi vòng vèo về chuyện này nhưng Phượng Khinh Vũ đều nói lảng sang chuyện khác
Phượng gia tổ phần.
Thẩm Kính Chi mặc một thân nguyệt bạch trường sam, đứng yên trước mộ phần của Phượng Thanh Di.
Phượng Khinh Vũ chậm rãi đến gần, tựa hồ sợ đánh vỡ không khí giữa Thẩm Kính Chi và mẫu thân, lẳng lặng đứng sóng vai với hắn
“Ngươi đã đến rồi!” Thẩm kính chi cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói.
“Ừ.”
Phượng Khinh Vũ nhàn nhạt hừ một tiếng coi như là đáp lại, sau đó cúi người đặt một bó hoa cúc trước mộ phần của Phượng Thanh Di
“Thanh di nàng thích nhất là hoa đào!”

Đối với hoa cúc của Phượng Khinh Vũ, Thẩm Kính Chi không đồng ý
Ách!. Phượng Khinh Vũ lúc đó không có nghĩ đến điều này, bởi vì ở hiện đại đi tảo mộ thì dùng hoa cúc để biểu hiện nhớ thương người thân, chưa từng có người nào đi viếng mộ, trong lúc đặc biệt đó lại dâng lên hoa đào
“Mẫu thân nàng sẽ thích .”
Bất kể là hoa cúc hay hoa đào, đều là lòng thành của một nữ nhi, nếu Phượng Thanh Di trên trời có linh thiên, nhất định sẽ thông cảm cho nàng mà thích chúng
“Vũ nhi, ánh mắt ngươi thế nào sưng lên? Ngươi đã khóc hả ?”
Thẩm Kính Chi xoay người lại, đối mặt với Phượng Khinh Vũ, thấy ánh mắt của nàng hôm trước vì khóc thút thít mà sưng đỏ, không khỏi đau lòng
”Không có, cha ngươi nhìn sai lầm rồi!”
Mặc dù cách một ngày, nhưng mắt vẫn không thể nào hoàn toàn phục hồi như cũ. Phượng Khinh Vũ vội vàng nghiêng nghiêng người tránh tầm mắt của Thẩm Kính Chi
Thẩm Kính Chi ôm vai của Phượng Khinh Vũ, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình :
“ Còn nói không có, có phải Ân Dạ Ly khi dễ ngươi không?”
Ngày đó, yến tiệc trong cung, mặc dù hắn không có mặt, nhưng tai mắt của Ma Môn có mặt khắp nơi, chuyện xảy ra trong cung hắn hoàn toàn đều biết
Phượng Khinh Vũ nghe vậy, vội vàng khép hờ mắt, không muốn hắn nhìn thấy hốt hoảng trong mắt nàng. Mặc dù Ân Dạ Ly tối qua đã giải thích rồi, nhưng trong lòng nàng vẫn nghi ngờ, hơn nữa hắn cũng dặn dò nàng ở trước mặt mọi người, muốn nàng giả bộ như rất hận hắn, oán hắn
Động tác im lặng củ Phượng Khinh Vũ đã nói cho Thẩm Kính Chi đáp án. Cơn giận của hắn không thể kìm chế, giơ tay lên, chưởng vào cây đại thụ cách đó không xa, ầm một tiếng, lá xanh phiêu diêu trong gió
“ Ân Dạ Ly, ngươi dám khi dễ Vũ nhi nhà ta, Thẩm Kính Chi nhất định không bỏ qua cho ngươi”
“ A, Thẩm Môn chủ, ngươi đang nói ai vậy?.”
Một thanh âm từ tính mị ách vang lên. Thanh âm rơi xuống, chỉ thấy Ân Dạ Ly một thân áo đen, cơ hồ muốn dung hợp với bóng đêm, mặt đeo ngân diện, chỉ lộ ra tròng mắt dưới ánh trăng sáng loáng, chiếc cằm thon khẽ nâng lên, bộ dáng kiệt ngạo bất phàm
“ Ân Dạ Ly!”
Con ngươi thâm thúy lạnh lùng nhìn Ân Dạ Ly chậm rãi đi về phía hắn
Thẩm Kính Chi quay mặt lại thì Ân Dạ Ly bước chân không khỏi chậm lạ, dù sao hắn cũng đã gặp qua Thẩm Kính Chi nhưng lúc đó hắn dịch dung, hôm nay Thẩm Kính Chi đứng trước mộ phần của Phượng Thanh Di cho nên lộ ra hình dáng thật. Ân Dạ Ly nhìn Thẩm Kính Chi tuấn mỹ như thế, trong lòng không khỏi sinh rag hen tức. Khó trách, Vũ nhi sẽ gặp riêng hắn, thì ra khuôn mặt hắn quả thật không tệ
“ Vương gia”
Ân Dạ Ly gật đầu với Phượng Khinh Vũ xem như trả lời, nhưng con ngươi thâm thúy như biển lại nhìn hai tay đặt trên vai nàng, như muốn dùng ánh mắt chặt bỏ đôi tay đó
“ Vũ nhi, nàng cũng biết hắn là ai?”
Ân Dạ Ly nhìn Phượng Khinh Vũ bên cạnh Thẩm Kính Chi, ánh mắt lạnh lùng mang theo lo lắng. Thẩm Kính Chi vừa là Ma Môn chủ, vừa là người yêu năm đó của mẫu thân nàng, Phượng Thanh Di chết rồi, hắn sẽ không coi nàng như thế thân chứ?
“ A, ta dĩ nhiên biết rồi. Hắn nha, hắn là nam nhân ta thích nhất”
Phượng Khinh Vũ nhìn ra hắn hiểu lầm, trong đầu ý tưởng chợt lóe, muốn trêu chọc hắn một chút
“ Cái gì?. Hắn là nam nhân nàng thích nhất?. Vậy ta đâu?, Nàng coi ta là cái gì?. Ta không phải nam nhân nàng thích nhất sao?”
Ân Dạ Ly giận dữ, gân xanh nổi lên. Bất kì nam nhân nào cũng không có cách gì đối diện với chuyện như vậy. Mặc dù đối thủ của hắn là một nam tử hơn 40 tuổi, nhưng hắn cũng đã sống hơn nghìn năm, nếu so về già, hắn đương nhiên già hơn a!
“Không phải!” Phượng Khinh Vũ đáp như gió nhẹ nước chảy.
“Hừ! Dám cùng Bổn vương giành nữ nhân, ta thiến ngươi!”
Ân Dạ Ly nhìn Thẩm Kính Chi bên cạnh Phượng Khinh Vũ, kiếm đã nắm chặt trong tay
Ân Dạ Ly thân hình chợt lóe, trong nháy mắt đã tới gần mấy bước, kiếm dưới ánh trăng làm lóa mắt người xem
Thẩm Kính Chi cũng buông Phượng Khinh Vũ ra, cầm binh khí trong tay, tùy thời tiếp chiêu. Mặc dù hắn nghe ra Ân Dạ Ly hiểu lầm quan hệ của hắn với Phượng Khinh Vũ, nhưng dám can đảm tổn thương nữ nhi của hắn, hắn không thể nào bỏ qua
Hai người giương cung bạt kiếm, tùy thời sẽ bộc phát một cuộc đại chiến.
Phượng Khinh Vũ vội vàng ngăn ở giữa hai người, nói: “Vương Gia, không cần! Hắn là cha ta!”
“Nàng nói cái gì?”
Ân đêm cách nghe vậy cả kinh, nắm trường kiếm tay nhất thời mềm nhũn.
“ Ta nói hắn là cha ruột ta, trong đó có nhiều nguyên do, ta sẽ từ từ giải thích với chàng” Phượng Khinh Vũ thở dài, giải thích.
“Vũ nhi, không nên cùng hắn nhiều lời, chờ ta dạy dỗ cái người phụ lòng ngươi rồi nói tiếp”
Thẩm Kính Chi đẩy Phượng Khinh Vũ tới bên cạnh, nhìn về phía Ân Dạ Ly ánh mắt vô cùng lạnh
Ân Dạ Ly một chút cũng không muốn đánh nhau, hắn lùi về phía sau mấy bước thu kiếm lại, mặt cười theo mà nói :
“Thì ra là bá phụ a, hiểu lầm! Hiểu lầm!”
“ Ai là bá phụ của ngươi, ăn một kiếm của ta rồi nói”
Thẩm Kính Chi vẫn không giải thích, một kiếm đâm tới
Ân Dạ Ly vội vàng lui ra, khó khăn lắm mới tránh được một kiếm của hắn, một kiếm nữa lại đến. Ân Dạ Ly chợt nhíu mày, lại ngại vì Thẩm Kính Chi là cha ruột của Phượng Khinh Vũ cho nên không thể làm gì khác hơn ngoài thối lui, không thể xuất kiếm nếu xuất kiếm thì hiểu lầm càng sâu hơn Ân Dạ Ly trái tránh, phải tránh, mà Thẩm Kính Chi cũng là cao thủ trong cao thủ, sau khi hơn 10 chiêu, Ân Dạ Ly cố gắng hết sức, hắn bị buộc phải nâng kiếm chuẩn bị đánh trả. Đúng lúc này, Phượng Khinh Vũ thân hình chợt lóe, mạnh mẽ chắn giữa 2 người
Hai cây kiếm, sắc lạnh chói mắt, mắt thấy chúng đều muốn bổ về phía Phượng Khinh Vũ thì Ân Dạ Ly và Thẩm Kính Chi song song hoảng sợ thu tay lại, lui về phía sau mấy bước, chân khí cũng kiềm lại thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma
“ Không nên đánh”
Phượng Khinh Vũ nhìn Thẩm Kính Chi một chút lại nhìn Ân Dạ Ly, quát to
Thẩm Kính chi cùng Ân Dạ Ly tra kiếm vào vỏ, lại lạnh lẽo nhìn nhau
“ Phụ thân, ngươi hiểu lầm A Ly rồi!. Hắn cùng Minh Nguyệt công chúa đang diễn trò a!”
Phượng Khinh Vũ nắm lấy tay phải của Thẩm Kính Chi, lôi kéo cánh tay hắn, mềm giọng giải thích, sau đó ko ngừng nháy mắt với Ân Dạ Ly
Ân Dạ Ly tiếp thu được chỉ thị của nàng, hắn cùng với nàng yêu nhau, cho nên ở trước mặt Thẩm Kính Chi thủy chung vẫn là hậu bối.. Hắn bất đắc dĩ tiến lên một bước, hắng giọng một cái nói :
“ Bá phụ, xin tha thứ cho ta, ta nhất định đối xử tốt với Vũ nhi”
“ Hừ”
Thẩm Kính Chi lạnh lùng hừ một tiếng đem cằm nâng cao nhìn về phía một bên.
“Cha. . . . . .” Phượng Khinh Vũ không mất thời cơ làm nũng.
“Tốt lắm tốt lắm, các ngươi thích làm sao thì cứ vậy đi”
Thẩm Kính Chi nhìn nữ nhi không khỏi bật cười nói.
Hai người bắt tay thân thiện, Ân Dạ Ly cũng dập đầu trước mộ phần của Phượng Thanh Di, sau đó 3 người ngồi trước bộ nói chuyện
“ Bá phụ, làm sao ngươi lại học được thuật pháp?”
Ân Dạ Ly nói thẳng, đi thẳng vào chủ đề
“ Tại sao ngươi biết ta học thuật pháp?”
Đối với câu hỏi của Ân Dạ Ly, Thẩm Kính Chi không khỏi khiếp sợ hỏi ngược lại, dù sao trên đời này, trừ hắn và người đưa cho hắn “ Thuật pháp tinh yếu” – cô gái tóc bạch kim , vẫn chưa có người nào biết hắn học thuật pháp
“ Có thể chỉ trong một đêm đem bạc trắng ra khỏi khố phòng, không phải người học thuật pháp thì làm sao có thể” Ân Dạ Ly nói trúng tim đen.
“Ha ha! Thì ra là vậy. Ngươi thật ra không ngu ngốc!”
Thẩm Kính Chi cười nói, đem chuyện 17 năm trước làm thế nào tránh khỏi đuổi giết, làm thế nào gặp được cô gái tóc bạch kim, vì cứu được nàng nên nàng nợ ân tình của hắn, vì thế tặng hắn một quyển sách, đó chính quyển “ thuật pháp tinh yếu”
Mặc dù bị Thẩm Kính Chi nói mình không ngu, Ân Dạ Ly lại không ghét giống như những người khác. Khi hắn nghe Thẩm Kính Chi nói đến cô gái tóc bạch kim thì không khỏi cau mày trầm tư. Cô gái tóc bạch kim trong miệng hắn không phải Khúc Điệp Y thì có thể là ai, không ngờ nàng chưa chết
“ Bá phụ, ngày mai chính là Trung thu, ngày trăng tròn, ta có thể xin ngươi giúp ta 1 chuyện không?”
Ân Dạ Ly thành khẩn thỉnh cầu Thẩm Kính Chi
Trung thu ngày trăng tròn, chính là ngày trong truyền thuyết đồn rằng hắn phải hút máu tươi của xử nữ. Phượng Khinh Vũ khẽ cau mày, nàng rất muốn hỏi chuyện này nhưng lời vừa đến cổ họng, thủy chung không nói ra được. Dù sao ngày mai cũng là trung thu rồi, đến lúc đó sẽ biết sự thật thôi
“ Ngươi là người trong lòng của Vũ nhi nhà ta, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng không từ chối” Thẩm Kính Chi rất sảng khoái đáp



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.