Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!

Quyển 1 - Chương 82: Người bị cướp đi



Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

______________ 

Khi Dạ Tử Huyên mở mắt ra lần nữa, bên cạnh không có Hiên Viên Đình, cũng không có tiếng đánh nhau, càng không có mùi máu tươi gay mũi, ngoại trừ nhìn bốn phía chung quanh là mật thất phòng ở, bài trí trong phòng lại đầy đủ mọi thứ, trên vách phát ra tiếng nến đốt nghe “Lách tách”, không có cửa sổ cũng không có cửa, nơi này là chỗ nào?

Đúng lúc này, âm thanh “Rầm rầm” truyền vào lỗ tai, ngay sau đó trên vách tường đối diện xuất hiện một cánh cửa đá, một hắc y nhân đi đến, phía sau còn có một nha đầu, trong tay bưng đồ ăn, đầu cúi thấp gần như là vùi vào lồng ngực!

Đột nhiên trong đầu hiện lên một bóng dáng mơ hồ, két? Nam nhân chết tiệt kia! Thảm rồi, không có Mộ Dung Chiêu, càng không có Hiên Viên Đình, lần này không phải chết chắc rồi sao? Vừa định động đậy, lại phát hiện tứ chi như nhũn ra, một chút khí lực cũng không có, mẹ kiếp, chẳng lẽ bản thân lại trúng "Nhuyễn cân tán" trong truyền thuyết? Con mẹ nó!

Hắc y nhân cũng không mở miệng, nhìn nàng nằm trên giường dịch qua dịch lại, đúng là có chút ý tứ! Ban đầu muốn trực tiếp giết chết nàng, ai biết nha đầu kia lại có quan hệ với Lãnh Mạc, còn là phu thê Dật thân vương vừa thành hôn không lâu. Lúc thuộc hạ bẩm báo, hắn ta còn có chút không tin, mai phục tại phụ cận cửa lớn hoàng cung, quả thật gặp được bọn họ từ bên trong đi ra! Vì thế, hắn ta thay đổi chủ ý!

"Nha đầu, sao ngươi không hỏi xem tại sao bổn tọa không trực tiếp giết ngươi?" Nam Cung Nhạc lên tiếng, mang theo vài phần trêu tức, đôi mắt hoa đào lại nhiễm lên ba phần ý cười.

Lúc này Dạ Tử Huyên đang ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn ta, khi nghe thấy câu hỏi của hắn ta, trong lòng thẳng thừng mắng tổ tông nhà hắn, quả là đáng để xem thường, miễn cưỡng mở miệng nói: "Hiện tại ngươi là dao thớt, ta là cá thịt, tiểu nữ tử trí tuệ có hạn, đoán không được!"

"Ha ha... " Tâm tình Nam Cung Nhạc giống như vô cùng tốt, phất phất tay: "Ngươi không muốn biết nam nhân của mình thế nào à?"

"Lộp bộp" một tiếng, đúng vậy, võ công của hắn cao cường, tại sao nàng lại bị bắt ngay dưới mí mắt của hắn vậy nhỉ? Lại thêm hai phần xem thường Nam Cung Nhạc, còn hiện ra dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, nói: "Lần này có lẽ hắn còn muốn cảm ơn ngươi đấy, thật vất vả mượn tay ngươi làm cho ta biến mất. Đương nhiên, hắn còn phải đi tìm tiểu quan của hắn mây mưa thất thường, nếu không thì thế nào?"

Ngọc Diện công tử là đoạn tụ? Nếu tin tức này là thật, thanh danh của hắn chắc chắn là bị hủy hoàn toàn! Chiếm được tin tức từ miệng phu nhân Ngọc Diện công tử, coi như không phải sự thật, cũng đúng tám chín phần!

"Ngươi lập công lớn!" Nam Cung Nhạc nói xong ném cho nha hoàn phía sau một cái lọ: "Câm nô, sau khi ăn xong thì cho nàng ăn vào!" Xoay người đi ra ngoài! Cửa đá lại khép lại một lần nữa, không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy, Dạ Tử Huyên còn tưởng rằng nơi này là một nơi khép kín!

"Nè —— ngươi làm gì thế..."

Phủ Dật Vương!

"Chủ tử, thuộc hạ vô năng, thỉnh chủ tử trách phạt!" Dạ Ảnh thẳng tắp quỳ trong thư phòng, nếu không phải hắn bất cẩn, trong phút chốc khi chủ tử bay ra xe ngựa, căn bản kẻ địch không có khả năng cướp đi Vương phi. Tất cả những thứ này dường như quá mức trùng hợp!

Hắn ta làm sao biết được, Nam Cung Nhạc đã tính toán hoàn toàn tốt, trốn ở một nơi bí mật gần đó chờ cơ hội. Coi như Dạ Ảnh chống lại cùng hắn ta, cũng không có nửa điểm phần thắng đáng nói! Có thể bước lên đứng trong tam đại công tử, năng lực và võ công thuyệt đối không thấp! Hơn nữa nhóm hắc y nhân thứ ba tiếp ứng, lần này chính xác là Nam Cung Nhạc đã chuẩn bị đầy đủ!

Hiên Viên Đình xoa huyệt thái dương, lòng loạn như ma! Tin tức trong đầu hắn rắc rối phức tạp, tại sao Thị Huyết Minh trong truyền thuyết lại muốn tới giết nha đầu kia? Lần trước gặp phải hình xăm này là ở biệt viện, sớm hơn chút nữa là bị chặn giết ở Lưu phủ, chẳng lẽ... Chẳng lẽ nha đầu thấy toàn bộ quá trình, vì thế bị giết diệt khẩu? Nhưng vì sao đám người kia lại mang nàng đi? Là vì muốn chuẩn bị uy hiếp hắn giao ra thứ gì sao?

Không ngừng suy nghĩ, càng thêm loạn! Lo lắng, ưu sầu, sợ hãi và bất an cực độ, hiện tại làm sao bây giờ? Rốt cuộc là ai? Từng nhân vật giang hồ đã bị hắn sàng lọc qua trong đầu, sau đó loại bỏ từng người một, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Nam Cung Nhạc và Mộ Dung Chiêu xuất hiện tại Hán Thành!

"Người đâu, báo tin đến Vạn Tín lâu tra hành tung hai ngày gần đây của Nam Cung Nhạc và Mộ Dung Chiêu, một chút dấu vết để lại đều không được buông tha!"

"Dạ!"

Trong lòng Dạ Ảnh khổ sở vạn phần, nhớ tới Vương phi vừa gian xảo vừa nói năng chưa ngoa nhưng tâm như đậu hủ, tự trách muốn chết!

"Phốc!" Thình lình xuất hiện một chưởng, đánh bay Dạ Ảnh, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi! Khi hắn ta nhìn về phía Hiên Viên Đình, trong mắt ngoại trừ tự trách thì không có nửa phần oán hận!

Một chưởng này của Hiên Viên Đình là vì hả giận, hai là vì để cho trong lòng Dạ Ảnh dễ chịu một chút. Hắn cũng không thể lo lắng ăn không biết vị, đêm không thể ngủ, hắn phải vực dậy tinh thần, dưỡng sức đầy đủ mới có thể cứu thoát nàng!

"Đi xuống đi, để Mị Ảnh và Ám Ảnh trở về, việc cấp bách trước mắt là phải tìm được tung tích của nha đầu, những chuyện khác đều không quan trọng!"

"Dạ!"

Chờ Dạ Ảnh rời đi, Hiên Viên Đình nhìn mấy bồn phong lan đến xuất thần, đối với ân cứu mạng của nàng hắn chỉ là cảm ơn nhưng đối với Dạ Tử Huyên, hắn biết đó xuất phát từ yêu! Giống như đã lâu rồi hắn chưa hề đi ra, tại sao vậy chứ?

"A —— "

Cảm giác đầu đau như búa bổ lại tới nữa, trong đầu không ngừng vọng lại ba chữ: Đi tìm nàng... Đi tìm nàng… Đi tìm nàng...

Vừa ngủ dậy, Dạ Tử Huyên cũng không biết hiện tại là ban ngày hay là ban đêm, duỗi tay, đá đá chân, trên người giống như không còn mềm nhũn! Vốn tưởng rằng câm nô cho nàng uống thuốc độc, không nghĩ tới lại là thuốc giải Nhuyễn Cân Tán. Tuy hiện tại thân thể vẫn không có sức, nhưng tuyệt đối có khí lực để nàng cất bước đi lại hơn lúc trước. Hắc y nhân kia tự tin là nơi này của hắn ta chắc chắn như tường đồng vách sắt, hay là khinh bỉ nàng không có bản lĩnh trốn thoát!

Nhìn đồ ăn trên bàn, vẻ mặt Dạ Tử Huyên như đưa đám: "Lão nương muốn ăn thịt, ăn thịt, ăn thịt...."

Kêu to nửa ngày cũng không ai đáp lại, nàng trực tiếp kéo câm nô qua hỏi: 

"Câm nô, đây là nơi nào?"

"Câm nô, nam nhân kia là người lớn nhất ở nơi này sao?"

"Câm nô, ngươi đi xin chỉ thị mang ta ra ngoài dạo một chút đi... "

"..." Câm nô ngoại trừ bị câm, tám phần còn là người điếc, nếu không tại sao nàng nói lâu như vậy mà một câu nàng ta cũng làm như không nghe thấy, y hệt một cái xác chết di động? Hừm? Sẽ không phải là phát minh nghiên cứu người chết đó chứ? Lập tức rụt tay về, dùng sức xoa xoa lên người mình! Ngàn vạn lần đừng dính hooc-môn gì đó, nếu không người tiêu tiếp theo sẽ là nàng!

"Đúng là đen như chó, con mẹ nó Thượng Đế, vừa mới gả cho Vương gia đoạn tụ hủy đi tính phúc chung thân của lão tử, vất cả lắm mới xưng huynh gọi đệ với hắn, chuẩn bị cùng cách để tái giá, đêm giao thừa ba mươi lại bị người cướp đi, qua năm mới không cá không thịt, từ đầu đến cuối đều là dưa chua cải củ, đây là nơi quỷ quái nào vậy? Nghèo nàn đến mức không có thịt để ăn! Không nuôi nổi thì nên để lão tử trở về, lão tử muốn ăn thịt… Ăn thịt..."

Rống xong, lại tiếp tục nằm ngay đơ trên giường, một ngày không ăn thịt, sống còn ý nghĩ gì nữa!

Hai nam nhân đứng ở cửa trên không trung nghe thấy lời nói của nàng, khóe miệng đồng loạt run rẩy, trên trán đổ mồ hôi hột, đây là dạng nữ nhân gì thế? Đúng là không có gì mà nàng không dám nói, nữ nhân này không phải là Dạ Tu La nhặt từ bên ngoài về chứ? Luôn miệng muốn ăn thịt, có phải là mấy đời rồi không hưởng qua đồ ăn mặn?

"Đại nhân, nữ nhân này phải xử lý như thế nào?"

Trong mắt Trần lộ ra đều là thù hận, ước gì Dạ Tử Huyên bị giết chết! Tốt nhất là trước đó bị người ta luân phiên, sau đó lăng trì, chờ đến lúc cắt ba ngàn năm trăm chín mươi chín đao, lại kéo đi ngũ mã phân thây!

Ai nói độc nhất lòng dạ đàn bà? Khi đàn ông độc ác, tuyệt đối còn khủng bố hơn cả phụ nữ!

"Chuyện bảo ngươi làm, đã làm xong chưa?" Nam Cung Nhạc liếc đối mắt khiếp gười nhìn Trần một cái, âm u hỏi!

"Làm xong rồi!" Trần ngẩn ra, nhưng vẫn không sợ chết hỏi: "Vậy còn nàng...."

Giống như đột nhiên Nam Cung Nhạc thay đổi tính tình, mang theo ba phần trêu tức mở miệng nói: "Nếu nàng muốn ăn thịt, muốn tính phúc, bổn tọa không ngại thỏa mãn nàng!"

"...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.