Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 26



Ân Như Tuyết không nghĩ tới ở đây có nhiều người như vậy, Vĩnh Dạ đế chỉ vừa liếc mắt thì đã thấy nàng có vấn đề, huống hồ chi nàng còn đang đứng ở góc khuất.

Trong lúc nhất thời mọi người đều im lặng, nhìn về phía Vân mỹ nhân ở trong góc phòng.

Ân Như Tuyết không còn cách nào, khụy gối, trả lời: “Tay của tần thiếp không sao.”

Vĩnh Dạ đế nghe xong lời này, càng thấy khó chịu, mày cũng nhíu chặc hơn, chỉ nhìn Ân Như Tuyết thật lâu rồi liếc mắt sang Dung phi.

Dung phi cố gắng kìm chế sợ hãi trong lòng, cố gắng khống chế bản thân, bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, nô tì đã thỉnh thái y đến.”

Vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Thái y nhìn thấy cung nhân hoảng loạn chạy tới gọi, cũng không dám trễ nãi, vội vội vàng vàng ôm hòm thuốc chạy theo cung nhân đến đình Bích Hà.

Lúc lão thái y chạy đến đình Bích Hà, đã thở không ra hơi, hơn nữa cả người mồ hôi nhễ nhại, giống như là mới vớt lên từ dưới nước. Thấy ở trong đình ngoài mấy vị chủ tử nương nương còn có thánh thượng. Càng kinh hoảng hơn, vội vã hành lễ.

Vốn dĩ khí trời nóng bức, mặc dù thỉnh thoảng có vài cơn gió từ hồ sen thổi vào, nhưng tóm lại thì vẫn nóng. Huống chi Vĩnh Dạ đến còn đang đứng cùng với tất cả các phi tần từ lớn đến nhỏ trong đình Bích Hà.

Vĩnh Dạ đến rất phiền muộn, thấy thái y run rẩy lời, lời nói cũng không rõ ràng càng khó chịu hơn. Nhưng nét mặt lại không thề thay đổi, vẫn bình thường như trước đợi thái y hành lễ xong mới lên tiếng.

Thái y hành lễ xong, lặng lẽ điều chỉnh hơi thở, chậm rãi hồi sức, rồi bước đến trước mặt vị tài nhân bị nổi ban đỏ xem xét chuẩn đoán.

“Thái y, rốt cuộc là bị sao vậy?”

Dung phi thấy thái y chẩn nửa ngày, cũng không lên tiếng, nhưng lại không dám nổi nóng. Tiệc thưởng hoa lần này do nàng tổ chức, nếu xảy ra chuyện gì, không chỉ có Hoàng hậu, chỉ sợ đến Hoàng thượng cũng sẽ hỏi tội nàng.

Thái y trả lời: “Hồi bẩm hoàng thượng và các vị nương nương, vị nương nương này chỉ là bị dị ứng với phấn hoa thôi, nên mặt mới bị nổi đỏ.”

Dung phi ngeh xong, tâm trạng cũng thoải mái hơn, chỉ là dị ứng phấn hoa thôi, không có liên quan gì với nàng cả.

Dung phi vui vẻ tươi cười, bảo thái y kê đơn rồi mới cho cung nhân hộ tống vị tài nhân kia hồi cung.

Vĩnh Dạ dến thấy thái y nói không có gì đáng lo, phất tay cho lui, để thái y trở về phủ bốc thuốc.

Lệ mỹ nhân và Dung phi không hợp nhau, thấy thái y lui xuống cũng làm bộ xin cáo lui:

“Hoàng thượng, Dung phi nương nương, tần thiếp xin phép lui xuống trước, nếu không lát nữa cũng bị dị ứng phấn hoa thì không hay lắm.” ngẩng đầu lên còn không quên ném cho Dung phi một ánh mắt khiêu khích.

Nụ cười của Dung phi có chút cứng đờ, nhưng vẫn duy trì vẻ đoan trang.

“Lệ muội muội sao lại nói vậy chứ, nhưng mà nếu đã mệt mỏi rồi thì hãy trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Lệ mỹ nhân khiến Dung phi phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nụ cười trên mặt càng xán lạn, sóng mắt long lanh dịu dàng chuyển sang nhìn Hoàng thượng.

Từ lúc có người mới vào hậu cung, Hoàng thượng đã lâu không có tới chỗ của nàng nữa. Thật khó khăn mới có được cơ hội đế gặp Hoàng thượng, sao có thể lãng phí chứ?

Nhưng mà nàng phải thất vọng rồi, Hoàng thượng hoàn toàn không hề chú ý tới nàng.

Lệ mỹ nhân không thể làm gì hơn là dẫn theo Đại cung nữ rời khỏi.

Các phi tần khác cũng ôm loại suy nghĩ này, ánh mắt mờ mịt nhìn Vĩnh Dạ đế. Chỉ là không ai ngờ, Vĩnh Dạ đế lại đứng dậy sửa lại áo bào, tựa như muốn đi khỏi.

Chúng phi tần đều có chút thất vọng.

Nhưng mà Vĩnh Dạ đế lại xoay người lại, nhìn Vân mỹ nhân đang đứng trong góc phòng nói: “Trẫm muốn đến Ngự Hoa viên một chút, vừa hay lại tiện đường với Vân mỹ nhân.”

Ánh mắt của mọi người đều nhìn đến chỗ góc phòng Vân mỹ nhân đang đứng, đố kị có, nhưng hận thì chiếm đa số.

Trong lòng Ân Như Tuyết biết, đây là một cơ hội. Cho nên không do dự mà bước ra, hôm nay nàng mặc một bộ váy hoa xòe màu xanh, theo động tác của nàng, chân váy tựa nụ hoa đang e ấp nở rộ, từng tầng từng tầng hiện rõ.

Động tác của mỹ nhân luôn luôn là cảnh đẹp ý vui a, huống chi còn là một mỹ nhân ăn mặc xinh đẹp, động tác lại duyên dáng nữa. Nếp nhăn giữa hai chân mày của Vĩnh Dạ đế cuối cùng cũng giãn ra một ít.

Đính Bích Hà cách Cẩm Tú Hiên không xa.

Dọc theo đường đi, Ân Như Tuyết vẫn luôn nghĩ phải làm thế nào để tăng độ hảo cảm, thuận nước đẩy thuyền.

Mà Vĩnh Dạ đế hình như đang suy nghĩ gì đó, trong nhất thời hai người đều im lặng.

Mãi cho đến lúc vào trong Cẩm Tú hiên, cung nhân hầu hạ Vĩnh Dạ đế và Ân Như Tuyết rửa mặt, thay y phục và giày xong, Vĩnh Dạ đế mới lên tiếng: “Đưa tay ra.”

Ân Như Tuyết đang cố gắng thích ứng với căn phòng lạnh lẽo, nghe xong lời này, nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác chìa tay ra.

Vĩnh Dạ đế thấy bàn tay nhỏ nhắn trước mặt sưng đỏ một mảng, chân mày lại nhíu thật chặt.

“Vừa nãy trẫm hỏi sao nàng lại không nói?”

Lúc này Ân Như Tuyết mới thấy tay rất ngứa, thấy Vĩnh Dạ đế đang cầm chặt tay mình, không thể nào rút lại, chỉ có thể dùng sức cọ mạnh vào lòng bàn tay Vĩnh Dạ đế. Vĩnh Dạ đế từ nhỏ đã luyện võ cưỡi ngựa bắn cung trên tay có nhiều vết chai, nên có chút thô ráp, chạm vào rất dễ chịu.

Vĩnh Dạ đến thấy người trước mặt không trả lời, chỉ mím môi im cọ tay vào lòng bàn tay mình, vốn có chút tức giận muốn mắng lại thấy dở khóc dở cười.

Vì vậy cất giọng nói: “Tân Xuyên, đi thỉnh thái y đến đây.”

Tân Thuyên trả lời rồi đi.

Mặt Ân Như Tuyết bỗng có chút hồng hồng: “Ta không muốn nói. Dù sao thì cũng không có gì đáng nói.”

Nói xong đột nhiên cảm giác được hình như mình có hơi trẻ con, vì vậy lại bổ sung thêm một câu: “Tần thiếp nghĩ quay về rồi gọi thái y cũng được.”

Vĩnh Dạ đế biết xuất thân của Ân Như Tuyết, bông nhiên thấy có chút đau lòng.

“Hệ thống thông báo, độ hảo cảm của Vĩnh Dạ đế với người chơi +20, hiện tại là 73. Thỉnh người chơi hãy không ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng, tranh thủ đột phá đoạn hảo cảm này, vào bước chân tình.”

Ân Như Tuyết nghe được thông báo của hệ thống, tâm tình thật tốt, ánh mắt thỏa mãn.

Vĩnh Dạ đế thấy vậy, càng đau lòng hơn.

Hoàng thượng cho gọi, tất nhiên thái y sẽ không dám trễ nãi, lập tức chạy đến Cẩm Tú hiên.

Thái y vừa nhìn thấy đã nói là Vân mỹ nhân đã chạm vào vật không sạch sẽ. Nhưng mà không sao, bôi thuốc mỡ vài ngày sẽ khỏi.

Về phần vật không sạch sẽ kia, thái y cũng không nói rõ là gì. Việc xấu trong hậu cung từ trước đến nay luôn ngấm ngầm xảy ra rất nhiều.

Hoàng thượng thấy Đại cung nữ đang tỉ mỉ bôi thuốc lên tay cho Ân Như Tuyết, còn nàng thì lại vô ưu vô lo, không chút hoảng hốt, trong lòng khẽ thở dài.

Từ trước đến nay, nữ tử trước mặt luôn tạo cho hắn cảm giác lạnh lùng trong trẻo lại khó gần, cao cao tại thượng, không thể với tới, nhưng thật ra lại hết sức đơn thuần, mơ hồ. Nàng chưa bao giờ kết bạn với các phi tần khác, đến cả việc ra khỏi Cẩm Tú hiên cũng rất ít, hôm nay chính mắt hắn nhìn thấy nàng ở tiệc thưởng hoa cũng chỉ có một mình, lặng lẽ ngồi một góc ngắm hoa. Thật giống như thế giới náo nhiệt đó là của người khác, còn nàng thì chỉ tịch mịch đứng bên ngoài.

Nhưng trong lòng Vĩnh Dạ đế lại thoáng mừng rỡ, thật giống như cô gái này trước mặt hắn không giống với cô ở trước mặt người khác, thế giới của nàng chỉ có mình hắn.

Mà thôi, chăm sóc nhiều hơn một chút thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử nhu nhược không nơi nương tựa mà thôi.

Hôm sau, Vĩnh Dạ đế đến Cẩm Tú hiên thì phân phó Tân Thuyên: “Điều tra chuyện hôm qua một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.