Văn Minh Ngọc ngồi thẳng trên ghế ngọc, lưng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng, giống như bẩm sinh thuộc dòng dõi thiên gia hoàng tộc vậy. Cậu thẳng thừng nói: "Không có chuyện gì, ta muốn ở một mình, đừng quấy rầy ta."
“Vâng, công tử.”
Tam Hỉ gật đầu, thuận theo mà lui xuống, hắn nghĩ công tử muốn một mình an tĩnh đọc sách, nhưng chắc chắn hắn không thể tưởng tượng nổi, kỳ thật hắn mới vừa rời đi, Văn Minh Ngọc đã gục xuống rồi lết đến giường nằm dài ra, toàn thân toát ra vẻ lười nhác, hoàn toàn chính là một tên cá mặn, chẳng hề có hình tượng gì sất, lười đến không muốn mở mắt.
Xem ngươi có thể chạy đi đâu.
Văn Minh Ngọc nghĩ đến câu này, còn cả ngữ khí của cẩu hoàng đế kia, liền nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Chạy chứ, tất nhiên là chạy, làm gì có chuyện không chạy được.
Anh dám nói tôi chạy không thoát, thế thì tôi sẽ cố tình chạy cho anh xem, cho anh tức chết.
Văn Minh Ngọc quơ quơ hai chân, hoàn toàn khác với thiếu niên ngọt như mật trước mặt Mục Trạm, ngược lại có chút ý vị kiệt ngạo bất tuân.
Cậu nằm một lúc, rồi như nghĩ ra điều gì đó liền lật người ngồi dậy, gác chân trái lên giường, cầm chiếc lắc chân bằng vàng không chút do dự mở khóa, rồi tùy ý ném sang một bên.
Lại còn muốn khóa mình, thích chơi mấy cái trò kỳ quái ấy hả, còn lâu nhé.
Văn Minh Ngọc ở trong phòng một mình, còn ra lệnh cho cung nhân không được làm phiền, chính là vì.....
Phịch một tiếng.
Người đang nằm trên giường bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một con thỏ tai cụp to bằng bàn tay, mềm mại như một viên kẹo bông lại trắng như tuyết.
Viên kẹo bông kia uyển chuyển nhảy xuống, bé jiojio nhảy nhảy khiến cho tai thỏ trên đầu cũng nảy lên theo.
Nó nhảy lên ghế đẩu rất điệu nghệ, lại nhảy lên bàn, chạy đến bệ cửa sổ, hưu một tiếng, vẽ một vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung. Cục tròn trắng đó lặng lẽ đáp xuống, móng vuốt giẫm trên mặt đất, cằm nâng lên, liếc nhìn xung quanh, giống như dã thú đang tuần tra lãnh thổ vậy, chỉ có điều dã thú này hơi bị đáng yêu.
Quanh đây không có ai, cậu có thể mặc sức chơi đùa rồi.
Bé thỏ tai cụp chui vào trong bụi cỏ, vui sướng mà lăn lộn, giãn giãn gân cốt rồi lại duỗi cái eo lười biếng, mắt thỏ mở to, sau đó lại lười nhác mà nheo, cái bụng hướng lên trời, nằm dang ra thành hình chữ Đại (大) trên thảm cỏ, chân ngắn còn đá đá.
Cả một mảng cỏ timothy lớn như thế này đều là của mình! Hạnh phúc quá nha!
Thỏ tai cụp trở mình, hai chi trước nhéo lấy một cành cỏ tươi mới răng rắc răng rắc gặm, miệng nhai rất nhanh, cành cỏ thật dài kia lắc lư theo động tác nhai mà càng ngày càng ngắn, cuối cùng biến mất ở trong miệng thỏ.
Ăn xong một cành, cậu lập tức tiếp tục đi về phía trước, giống như một chiếc máy cắt cỏ hình con thỏ vậy, đi qua chỗ nào cũng gặm trụi cả cỏ, tạo thành một hình ảnh tương phản mạnh mẽ với đám cỏ tươi tốt bên cạnh, trông đáng thương vừa buồn cười.
Nếu cỏ tymothy mà nói được, chắc chắn nó sẽ khóc lóc, mắng mỏ con thỏ vô lương tâm này không có trái tim, không hiểu nỗi niềm của người hói gì cả.
Văn Minh Ngọc vui vẻ gặm nhấm, ăn một hồi rồi mới phản ứng lại, mảnh cỏ đột nhiên trụi trông rất rõ ràng, cung nhân nhất định sẽ trông thấy, làm sao bây giờ?
Ừm…... thì bị thỏ ăn rồi, liên quan gì đến Văn Minh Ngọc chứ?
Văn Minh Ngọc vươn móng vuốt ra, đẩy đám cỏ bên cạnh ra chỗ trống bị trống đó rồi ấn ấn hai lần, cố gắng che đậy đám cỏ bị trọc đầu kia. Sau đó, đôi chân ngắn ngủi nhỏ bé lại tiếp tục chạy đến nơi tươi tốt hơn ở bên kia, tiếp tục bẹp bẹp gặm cỏ.
Bởi vì thân hình quá mức mini nên khi cậu nằm trong bụi cỏ thì những cành cỏ sẽ che khuất hết, cho dù có người tới cũng sẽ không liếc mắt một cái liền trông thấy bé thỏ tai cụp đang nằm lẫn giữa đám cỏ.
Biến trở về nguyên hình quả thực cảm thấy rất thoải mái, nhưng để tránh bị lộ, Văn Minh Ngọc sẽ không biến quá lâu. Sau khi ăn một lúc, cậu chuẩn bị biến lại như cũ, mặc lại quần áo và biến trở lại hình dáng nhân loại của mình.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại có động tĩnh bất thường.
Là thanh âm cung nhân đang hành lễ.
Bạo quân đến rồi!
Văn Minh Ngọc sợ hãi sững sờ một lúc, nhìn ra bên ngoài qua khe hở trên bụi cỏ, quả nhiên phía xa có một bóng người quen thuộc đang đi tới đây.
Văn Minh Ngọc nghe thấy, không quan tâm đến chuyện gì khác nữa, cậu vội vàng nhảy dựng lên chạy tới bệ cửa sổ, sau lưng đạp mạnh một cái, hai bàn chân trước bám vào mép cửa sổ, một bé tròn trắng bóc đung đưa hai lần trong không trung, dùng chân ngắn chống đẩy vào tường, tranh thủ thời cơ trèo cửa sổ vào phòng, sau đó vội phi lên giường rồi biến trở lại thành hình người, nhanh chóng mặc quần áo.
Bởi vì trước kia cậu lo sẽ xuất hiện tình huống này nên để phòng ngừa vạn nhất, Văn Minh Ngọc còn cố ý luyện tập tốc độ mặc quần áo, ngày thường cũng luôn chọn những bộ đồ dễ mặc, không bao giờ mặc những bộ cầu kỳ phức tạp, bằng không hiện giờ khẳng định không kịp.
Văn Minh Ngọc nhanh chóng mặc xong quần áo, cậu thở phào nhẹ nhõm, vừa định giả bộ đọc sách, lại chợt nhớ ra hình như mình đã quên mất chuyện gì đó.
……Lắc chân!
Văn Minh Ngọc lập tức xoay một vòng trên giường, nhặt sợi lắc chân mỏng vừa tùy ý vứt sang một bên rồi cúi người đeo lại, cụp một tiếng, vừa vặn đứng thẳng người thì Mục Trạm bước vào.
Liếc mắt một cái chính là hình ảnh thiếu niên xinh đẹp đang ngồi ở mép giường, gương mặt hơi ửng hồng, vạt áo hơi mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, y phục nhạt màu rủ xuống, bên dưới vạt áo là hai chân trần trụi, trên cổ chân đeo một sợi xích mỏng, tinh tế mà yếu ớt, đem lại một cảm giác khó có thể hình dung.
Ánh mắt Mục Trạm trầm xuống, chậm rãi đến gần.
Văn Minh Ngọc chột dạ, cậu căng thẳng đến mức ngón chân bất giác cong lên.
Mục Trạm nhìn thoáng qua, bỗng nhiên duỗi tay đến, lúc Văn Minh Ngọc hoảng sợ đến thiếu chút nữa khống chế không được bản năng mà nhắm mắt lại thì tay hắn chỉ nhẹ nhàng xẹt qua sợi tóc, ngay sau đó liền thu về.
Giữa ngón tay hắn có một mảnh lá nhỏ.
“Ngươi làm gì mà trên tóc lại có lá cây vậy.”
Văn Minh Ngọc mới vừa thả lỏng tí giờ lại hoảng lên. Cậu theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Có thể là do ta mới vừa ra sân một chút, không cẩn thận dính chút lá lên.”
Mục Trạm nhẹ giọng đáp, hắn cầm chiếc lá trong tay thản nhiên chơi đùa. Văn Minh Ngọc cảm giác như mình đã trở thành chiếc lá trong tay Mục Trạm, bị hắn cọ xát không chịu nổi.
“Cũng khá nghe lời đấy.” Mục Trạm bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Văn Minh Ngọc ngẩng đầu, có hơi khó hiểu.
Mục Trạm giật giật khóe môi, nói: "Ta còn tưởng lúc ta không có ở đây, ngươi sẽ bí mật tháo lắc chân."
Văn Minh Ngọc khẽ lộp bộp trong lòng, đoán chuẩn y như đang lén giám sát cậu vậy.
Cậu phản ứng lại, lập tức lắc đầu, "Sao có thể, đây là quà Bệ hạ tặng, ta sao có thể tháo xuống được."
Nói rồi cậu theo bản năng sờ soạng sợi xích trên cổ chân một chút. May mà vừa rồi còn nhớ ra đeo lên kịp thời, bằng không không biết bạo quân mà tức giận thì sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ nữa.
Mục Trạm nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó đặt tay lên đầu cậu, sờ sờ xem như thưởng, trầm giọng nói: "Bé ngoan."
Văn Minh Ngọc: “……………..”
Tôi không ngoan, tôi chỉ muốn đánh chó thôi.
Cậu ngẩng đầu, hai mắt cong lên thành hình trăng non, cười tươi hỏi: “Bệ hạ tới tìm ta có việc sao?”
Mục Trạm: “Không có việc thì cô không được tới?”
Văn Minh Ngọc nghẹn lại một chút, “…..Đương nhiên là không, bệ hạ tới thăm ta, ta rất vui.”
Vui đến mức sắp khóc đây này.
Mục Trạm cười như không cười mà liếc cậu một cái, hắn nắm chiếc lá trong tay hơi hơi dùng sức, lá cây lập tức nát vụn.
“Nếu vậy, cô sẽ thường xuyên tới.”
Văn Minh Ngọc chắp tay lại, hơi nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ khó nén cảm xúc kích động, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, “Thật vậy chăng?! Có thể gặp bệ hạ, ta thực sự rất vui vẻ! Nhưng….liệu có ảnh hưởng tới công việc của bệ hạ không? Ta có thể ở một mình cũng được mà.”
“Không sao.”
“Vậy tốt quá rồi! Ta cũng sẽ chú ý không quấy rầy bệ hạ.”
Văn Minh Ngọc chống hai tay bên người, lưng hơi ngả ra sau, cong thành độ cung rất đẹp, cẳng chân rũ tại mép giường đong đưa trước sau, sợi xích trên mắt cá chân cũng nhẹ nhàng chạm vào làn da, phát ra tiếng vang rất nhỏ, cậu đang biểu đạt tâm tình vui sướng của mình, giống như thực sự rất vui khi có thể thường xuyên gặp bạo quân, nhưng sau khi Mục Trạm vào phòng, thực ra cậu cũng không nhìn hắn nhiều lắm.
Mục Trạm yên lặng nhìn một hồi, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Sao mảnh cỏ đó lại bị thiếu một chỗ?"
Đôi chân đang đung đưa của Văn Minh Ngọc dừng lại, sau đó cậu nhìn theo tầm mắt Mục Trạm, giả vờ kinh ngạc, "Đúng thế nhỉ, lạ thật nha."
“Cung nhân ở đây làm việc thế này sao?” Giọng nói Mục Trạm rất lạnh lùng, còn mang theo chút bất mãn.
Văn Minh Ngọc sợ người khác sẽ bị trừng phạt vì mình nên không thèm nghĩ gì đã vội vàng nói: "Không sao, nó sẽ sớm mọc lại thôi mà."
“Chúng làm việc tắc trách, ngươi còn cầu tình thay chúng sao?”
“Không, ta chỉ là… ta không hiểu lắm, nếu không bệ hạ dạy ta nhé?” Văn Minh Ngọc nghiêng đầu nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt thẳng tắp không chút ngượng ngùng.
Thật giống như những chiếc gai nhỏ bên dưới những bông hoa mềm mại, thường không lộ ra ngoài, nhưng sẽ vô tình đâm vào bạn.
Mục Trạm không cảm thấy bị xúc phạm hay khiêu khích, trái lại hắn rất thích thú, như thể thấy con mèo nhỏ ở nhà duỗi chân ra nghịch ngợm cào mình vậy, có cảm giác như hắn đang dung túng, không để tâm.
Hắn đưa tay vén mái tóc xõa trên trán Văn Minh Ngọc, để lộ đôi mắt sáng, hàng lông mày nhướng lên mang chút anh khí của thiếu niên.
“Muốn cô dạy sao, ngươi định lấy cái gì đến đổi?”
Mục Trạm gắt gao nhìn cậu, cười một cái, vẻ mặt rất khó lường.