Có lẽ là do ban ngày nhắc đến chuyện cũ, đêm đến, Mục Trạm thực sự đã mơ thấy quá khứ.
Khi đó, hắn còn chưa phải là bạo quân quyền lực ngập trời khiến mọi người sợ hãi như bây giờ, mà chỉ là một đứa trẻ gầy yếu vô dụng, yếu ớt đến mức bất luận kẻ nào cũng có thể giết chết hắn. Nhưng nguy hiểm lớn nhất lại đến từ chính mẹ đẻ của hắn, Thục phi.
Bởi vì Thục phi hạ lệnh nên hắn bị cung nhân gắt gao dìm trong ao nước lạnh băng, hơi lạnh thấm vào cốt tủy, lạnh đến mức cả người hắn đau đớn, không nhịn được mà run rẩy. Hắn giãy giụa muốn bò dậy nhưng lại bị ấn xuống, nước ngập lồng ngực, tràn vào mũi, tràn vào phổi và khí quản, rút hết lượng oxy ít ỏi còn lại trong đó, khiến hắn không thể thở nổi, cảm giác thống khổ bao phủ hắn.
Rồi hắn dần đuối sức, ngừng kháng cự và thả mình chìm xuống dòng nước lạnh giá.
Dần dần, dòng nước lạnh băng biến thành bùn đen dơ bẩn, nhớp nháp khó ngửi, đám bùn đó dần dần nuốt chửng hắn, khiến hắn trở thành một phần của bóng tối, hòa chung với bùn, thân ảnh hắn từ từ biến mất…....
Đột nhiên, giữa mùi thối rữa chợt xuất hiện một mùi trái cây nhàn nhạt chợt ùa tới, thực ngọt ngào, hiển nhiên không thuộc về nơi này.
Mục Trạm cơ hồ bị bùn nhơ cắn nuốt gần như toàn bộ bỗng nhiên mở mắt ra, hai mắt hắn đỏ đậm, phiếm tơ máu đáng sợ, hắn vì muốn tìm nơi phát ra mùi hương trái cây kia mà mạnh mẽ bò lên khỏi đám bùn đen, tựa như ác quỷ Tu La bò ra từ trong địa ngục, sắc mặt tái nhợt âm trầm, đầy người dơ bẩn, cả người tựa như sắp thối rữa.
Hắn lê đôi chân nặng trĩu, vô số bàn tay khô ráp, thối rữa, đứt lìa bên dưới chộp lấy hắn, cố gắng kéo hắn xuống vực sâu. Mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, hao hết sức lực của toàn thân, thân thể run rẩy không ngừng, cơn đau như xuyên thấu tận xương tủy, linh hồn như bị nướng chín.
Lệ khí mãnh liệt bao phủ hắn, toàn thân điên cuồng khiến hắn chỉ muốn tàn sát, muốn hủy diệt mọi thứ.
Nhưng vào lúc này, một mùi hương trái cây đột nhiên tràn vào vòng tay hắn, mềm mại và ấm áp, khiến hắn sững sờ một lát, cả người như nhũn ra….....
Mục Trạm mở choàng mắt, tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Trong ngực hắn nhiều thêm một người, Văn Minh Ngọc ngủ rồi, không biết đã lăn sang đây từ lúc nào, còn rất tự nhiên mà lăn vào ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái rồi ngủ say.
Hai tròng mắt Mục Trạm đen nhánh thâm thúy, giữa đêm khuya trông như đôi mắt của ác quỷ, hắn âm trầm nhìn chằm chằm Văn Minh Ngọc.
Từ nửa năm trước, có một lần hắn ngủ quên bên người Văn Minh Ngọc, sau đó cứ cách một đoạn thời gian, hắn sẽ triệu Văn Minh Ngọc tới giúp mình ngủ, hơn nữa khoảng thời gian này cách nhau càng ngày càng ngắn, càng ngày càng thường xuyên.
Văn Minh Ngọc đối với hắn giống như một loại độc dược gây nghiện, có lực hấp dẫn chí mạng, làm hắn muốn nắm chặt cậu trong bàn tay, nhưng đồng thời, lý trí lại nhắc hắn phải tránh xa Văn Minh Ngọc, thậm chí là giết cậu.
Vì một người mà có thể yên giấc, nỗi lòng bực bội cũng có thể bình tĩnh, nếu cứ chịu đựng ảnh hưởng của một người đối với mình như vậy là quá mức ngu xuẩn.
Hắn hẳn là nên giết Văn Minh Ngọc.
Giữ người lại làm gì chứ.
Vì sao lại không giết.
Mục Trạm nâng bàn tay tái nhợt lạnh lẽo của mình lên, chậm rãi dừng trên cổ Văn Minh Ngọc, chiếc cổ thiên nga cực kỳ xinh đẹp, vừa tinh tế vừa yếu ớt, chỉ cần khẽ dùng sức là có thể bóp nát.
Văn Minh Ngọc vẫn ngủ say, không hề cảm nhận được nguy hiểm gần kề, ngược lại còn thấy cổ mình lạnh lẽo, cậu liền rụt rụt người, theo bản năng lại càng hướng vào trong ngực Mục Trạm muốn tìm chút hơi ấm.
Con mồi mềm mại yếu ớt còn ngây ngốc hướng về phía hung thú, chủ động dâng lên tận cửa.
Thậm chí còn vô thức dụi dụi vào người Mục Trạm, mái tóc rối cọ cọ khiến hắn cảm thấy hơi ngứa.
Phía chân trời đã dần xuất hiện tia sáng.
Văn Minh Ngọc trở mình, mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, không hề chuẩn bị gì đã đối diện với ánh mắt Mục Trạm, đôi mắt thâm thúy u ám nhìn chằm chằm cậu, vô thanh vô tức, cũng không biết hắn đã nhìn như vậy bao lâu.
Văn Minh Ngọc giật mình, nghi hoặc hỏi: “Bệ hạ muốn đi thượng triều sao?”
Mục Trạm lạnh giọng: “Hôm nay hưu mộc.”
Văn Minh Ngọc ờm một tiếng, mi mắt lại đánh nhau, cậu rất nhanh đã lại buồn ngủ, ngáp một cái, duỗi tay mềm như bông mà vỗ vỗ cánh tay Mục Trạm, nhẹ giọng nói: “Vậy ngủ tiếp thôi.”
Ánh mắt Mục Trạm vẫn nặng nề nhìn chằm chằm cậu, không hề có ý muốn ngủ tiếp.
Văn Minh Ngọc nhìn thoáng qua, có hơi ngại ngùng, cậu nghĩ nghĩ rồi giơ tay che mắt Mục Trạm, nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt lại đi, rất nhanh sẽ ngủ thôi, ngoan nha.”
Nói xong chỉ mấy giây, chính cậu đã ngủ trước. Mục Trạm kéo bàn tay đang che mắt mình xuống, mùi hương ngọt ngào tràn vào mũi. Hắn nhìn chằm chằm ngón tay thon dài xinh đẹp trước mặt, còn trắng hơn cả bánh sữa do Ngự Thiện phòng làm, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.
Mà Mục Trạm thực sự đã làm như vậy, hơn nữa hắn còn cảm thấy ngọt hơn các món điểm tâm trong cung làm nhiều. Văn Minh Ngọc muốn đút điểm tâm cho hắn chẳng thà tự đem mình lại còn nhanh hơn.
Hương thơm trái cây lan tràn trong rèm, Mục Trạm ngửi rồi từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ. Những năm qua, hắn rất hiếm khi thức dậy muộn. Triệu Đức Toàn còn cho rằng Thánh Thượng bị bệnh, thận trọng đi vào kiểm tra, nhưng chỉ thấy bóng người mông lung trong trướng, trong lòng Thánh Thượng còn đang ôm một người, ngủ rất say.
Triệu Đức Toàn sửng sốt một chút, lập tức ra vẻ không thấy gì, lặng yên không tiếng động lui xuống.
Tuy nói là hưu mộc, văn võ bá quan đều nghỉ, nhưng làm hoàng đế, không nhất định là có thể rảnh rỗi. Ngủ tiếp tới giờ Thìn, Mục Trạm liền dậy rửa mặt thay quần áo, sau khi ăn sáng liền bắt đầu xử lý chính sự.
Văn Minh Ngọc cũng bận học nhưng cậu không về thư phòng của mình mà lại bị Mục Trạm giữ lại. Vì vậy cậu liền bảo Tam Hỉ mang sách vở cho mình đến Ngự Thư phòng.
Văn Minh Ngọc cực kỳ tập trung, một khi bắt đầu một việc gì đó, cậu có thể ngồi bất động đến vài canh giờ. Cậu cúi đầu chuyên tâm viết, viết xong hai bản liền buông bút, bất giác nghiêng đầu, đưa tay ôm cổ, cảm thấy mỏi vô cùng liền tự xoa bóp một hồi.
Lúc này cậu chợt nhớ tới cuốn thoại bản hôm qua đang đọc dở, là chuyện xưa về thư sinh và tiểu thư khuê các.
Thoại bản này cũng không phải dạng cổ điển tao nhã, mà chỉ dùng tiếng bản địa thông thường, rất thích hợp để đọc và thư giãn. Bởi vì nội dung kể về một câu chuyện cho mọi người nghe nên tự nhiên phải có những tình tiết hấp dẫn. Chỉ có điều thoại bản mới phát triển không lâu nên cũng không có nhiều loại đề tài, loanh quanh chỉ có vài loại đó.
Ban đầu Văn Minh Ngọc còn hứng thú, nhưng sau đó đã biết kịch bản, còn đoán được cả kết thúc nên bắt đầu thấy nhàm chán. Rồi cậu chợt nảy ra ý tưởng, không có cái gì hay thì mình tự viết vậy.
Cậu bắt đầu nghĩ ý tưởng viết thoại bản. Cũng không nghĩ quá nhiều, đơn thuần chỉ vì hứng thú thôi. Nguồn cảm hứng lớn nhất vẫn là Mục Trạm, thường xuyên bị tên này chọc giận lại không thể tùy ý trả đũa, thế thì viết vào thoại bản một chút vậy.
Vì vậy, khi rảnh rỗi, cậu bắt đầu nghiên cứu cách viết. Sau khi đã có ý tưởng, cậu sẽ lén lút viết chơi.
Đã biết về bạo quân thì đương nhiên phải viết ngược văn rồi, đương nhiên không thể là vai chính, hơn nữa còn phải là vai phản diện. Cái khác không nói chứ riêng tính nết Mục Trạm thì sao có thể là vai chính được.
Nhưng viết ngược như nào đây nhỉ?
Đầu tiên, vai phản diện phải cực kỳ xui xẻo, như thể bị Thần Nghèo độ vậy, không có tiền, quá lắm cũng chỉ có vài xu thôi, còn không mua nổi xâu kẹo hồ lô. Nhà lại còn sập, may mà không ai bị thương. Vì nhà nghèo nên hắn bị cha mẹ bán cho một phú thương để làm hạ nhân.
Sự khác biệt lớn nhất giữa vai chính và vai phản diện là hào quang. Ví dụ cùng là mưa tên, vai chính chẳng bị sao nhưng vai phản diện sẽ bị bắn thành con nhím.
Vì xui xẻo, tỷ lệ bị bắn trúng rất cao, nên vai phản diện phải rèn luyện được một thân thủ tốt, sau đó được quản gia nhìn trúng, tuyển làm thị vệ cho tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được cưng chiều hết mực, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Cho nên tính cách có hơi kiêu căng mải chơi, có tiếng ăn chơi trác táng ở kinh thành.
Tiểu thiếu gia rất ghét bị trói buộc nên đương nhiên sẽ không thích mấy tên thị vệ mới tới, gây trở ngại cho việc mình ra ngoài chơi liền cố tình ra oai phủ đầu với đối phương, mặt lạnh gây khó dễ rồi sai bảo vai phản diện phải làm này làm kia, sau đó mượn cơ hội trách cứ hắn không làm tốt, đuổi người về chỗ quản gia.
Rót trà thì chê nóng chê lạnh, bóp vai thì chê lực tay không chuẩn, không bóp đúng chỗ mỏi, hầu hạ thay đồ thì nói không biết làm, quét rác thì bị chê không sạch sẽ…..kiểu gì cũng bới lông tìm vết được, quay vai phản diện như quay dế.
Viết đến đoạn này, Văn Minh Ngọc vui lắm, cứ như thể cậu đang thực sự hành hạ bạo quân vậy, không nhịn được cười thành tiếng.
Cười một lúc, Văn Minh Ngọc lại tiếp tục viết.
Tiểu thiếu gia muốn đuổi người, chỉ có điều tuy vai phản diện ban đầu không quen, nhưng về sau đã ngăn nắp, hoàn thành rất tốt mệnh lệnh, không dễ dàng để thiếu gia bắt lỗi nữa.
Vì thế, tiểu thiếu gia đã đổi sang phương pháp khác – thu mua.
Cho hắn chỗ tốt rồi mượn sức hắn, về sau chắc chắn hắn sẽ giúp mình chuồn đi chơi. Tiểu thiếu gia cho phản diện một lá vàng rồi chớp chớp mắt với hắn. Kết quả, phản diện mặt vô biểu tình trả lại vàng.
Tiểu thiếu gia ngây người, không thể tưởng tượng được hóa ra còn có người chê tiền.
Một gã sai vặt bên cạnh chạy qua nói thầm với mình, người này tài vận cực kém. Tiểu thiếu gia vừa kinh ngạc vừa tò mò, lập tức lại nhé lá vàng cho phản diện bảo hắn cứ cầm đi. Phản diện thấy cậu không chịu bỏ qua liền làm theo, kết quả mới vừa đi hai bước, một con chó không biết từ đâu chạy tới đoạt lấy lá vàng rồi ngậm trong miệng chạy đi mất.
Tiểu thiếu gia cảm thấy có khả năng việc này chỉ là trùng hợp, không tin, lại đưa cho hắn một lá vàng khác. Phản diện cầm lấy rồi đi chưa được vài bước lại đột nhiên té ngã một cái, lá vàng rời khỏi tay rồi rơi xuống hồ. Mà phản diện chỉ thản nhiên bò dậy, sắc mặt bất biến, bình tĩnh phủi quần áo, hắn nghiễm nhiên đã coi đó là thói quen.
Lần này tiểu thiếu gia đã tin, đồng thời rất tò mò hỏi: "Trong tay không cầm được tiền, vậy làm sao ngươi sống được đến ngày nay?"
Nháy mắt phản diện cảm thấy ngực mình như thể vừa bị trúng tên, vô cùng đau đớn.
Nhưng lời nói của tiểu thiếu gia không có ác ý hay chế giễu, mà cậu thực sự rất bối rối. Dù sao đây cũng là chủ nhân của hắn, khế bán thân của hắn còn ở trong tay người ta, công việc lại bao ăn bao ở đãi ngộ không tồi, hắn không thể giết chủ được.
Tiểu thiếu gia nhìn hắn một cái, sau đó mỉm cười, đôi mắt đẹp cong cong, "Thật là một người hiếm có, sau này ngươi cứ đi theo ta đi."
Phản diện nhìn lên. Dưới ánh mặt trời, tiểu thiếu gia với đôi mày thanh tú và đôi mắt trong trẻo, sạch sẽ, lộ ra khí chất thiếu niên nồng đậm, thoạt nhìn chưa từng chịu gian khổ, giống như một tờ giấy trắng.
Hắn đã được tiểu thiếu gia thừa nhận. Quản gia tìm hắn dặn dò, nói hắn sau này đã làm người của thiếu gia, nhất định phải tuyệt đối trung thành, cho dù dùng thân mình làm lá chắn cũng phải bảo đảm an toàn cho thiếu gia.
Phản diện rũ mi, vẻ mặt bình tĩnh, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau khi bị quản gia khiển trách thì ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm khiến vị quản gia chợt rùng mình.
Phản diện bình đạm nói: “Ta đã biết.”
Sau đó, mỗi ngày hắn đều đi theo tiểu thiếu gia chọc mèo trêu chó, thu dọn cục diện rối rắm mà tiểu thiếu gia gây ra.
Sau khi Văn Minh Ngọc bắt tay vào viết thoại bản, có lần bị Mục Trạm chọc giận liền viết phản diện bị sập nhà, rơi tiền, bị trùm bao tải oánh cho một trận.
Cậu sung sướng mà viết, còn bị kích thích đến nỗi cả hai chân dưới ghế không khỏi lắc lư, suýt nữa thì ngã ngửa ra sau, may mà nhanh tay chộp lấy thành bàn kịp ổn định cơ thể. Sau khi định thần lại, cậu không khỏi nở nụ cười. Tuyệt quá đi mất.
Mỗi lần viết xong, cậu đều chu miệng thổi thổi vào giấy cho mực khô nhanh rồi gấp giấy lại, cẩn thận nhét vào ngăn tủ ở đầu giường rồi dùng thứ khác che lại để khỏi bị tìm thấy.
Tuy cho dù có người nhìn thấy thì họ cũng không thể liên tưởng tới Mục Trạm, nhưng dù sao đây cũng là tác phẩm mới của mình, nếu bị phát hiện thì ngại lớm.