Mọi người trở lại thôn trang, đi chung quanh xem cấu trúc thôn trang cùng với phong cảnh bên trong. Bất tri bất giác, mặt trời chiều đã ngã về tây. Thời gian quay về cũng phải mất hai canh giờ, không tiện trì hoãn nữa, cho nên liền khởi hành hồi cung.
Trên đường, Tiêu Dục nhìn một bên mặt nhu hòa của Cố Vân Yên, nâng tay giúp nàng vén lại mấy cọng tóc vừa rồi bị gió xuân hơi hơi thổi loạn
Hắn thầm nghĩ trong lòng, đã đến thời điểm cho nàng một cái danh phận danh chính ngôn thuận để có thể cùng chính mình sóng vai mà đứng rồi.
Cố Vân Yên hơi hơi nghiêng đầu, mặt tươi cười điềm đạm, không rõ ánh mắt Tiêu Dục vì sao bỗng nhiên nhu hòa hơn.
Tiêu Dục nhận thấy được trong mắt Cố Vân Yên thoáng hiện nghi hoặc, nhưng không bắt bẻ, ôm người vào trong ngực, nói:“Yên nhi hôm nay cũng mệt mỏi, tựa vào trong lòng trẫm nghỉ một lúc đi. Khi đến trẫm gọi ngươi.”
Tuy rằng không biết bởi vì cớ gì mà hôm nay Tiêu Dục săn sóc khác thường nhưng nữ nhân thức thời đều sẽ không ngốc mà truy vấn nam nhân nguyên nhân phía sau. Nữ nhân thông minh chỉ cần theo lời mà hưởng thụ, đó là hành động sáng suốt nhất.
Cố Vân Yên lộ ra xúc động, khóe miệng tràn ra ý cười thỏa mãn, vui vẻ tựa vào trong lòng Tiêu Dục, nhắm lại mắt phượng.
Đợi đến khi xe ngựa ở trước cửa cung Trường Xuân cung, Tiêu Dục nhìn nhìn Cố Vân Yên đang ngủ say sưa trong lòng, bên môi vẫn hiện ý cười. Giây lát, Tiêu Dục liền bỏ quá ý niệm đánh thức nàng ở trong đầu.
Tiêu Dục thận trọng ôm Cố Vân Yên xuống xe ngựa, trong ánh mắt kinh ngạc của nhóm cung nhân, nhẹ bước chân ôm nàng một đường đi vào bên trong.
Thậm chí sợ đánh thức thiên hạ trong lòng, Tiêu Dục còn không kịp dặn ba vị hoàng tử cái gì, liền trực tiếp ôm người rời đi. Tứ hoàng tử hoàn hảo, dù sao tuổi còn nhỏ quá. Nhưng Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử thì có chút không biết làm sao. Hai người đứng trước xe ngựa vẻ dò xét. May mắn Lưu Đức Phúc cơ trí, vội vàng phân phó cung nhân đưa các hoàng tử về nơi của mỗi người.
Tiêu Dục tì đùi lên giường đặt Cố Vân Yên xuống. Dù hắn đã cực lực nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm thức tỉnh Cố Vân Yên.
Cố Vân Yên mơ màng nhất thời còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, mở to mắt mông lung nhìn nhìn bài trí xung quanh. Sau đó lại nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bầu trời mờ tối ở bên ngoài.
Dần dần tỉnh táo lại, mang theo giọng khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, nàng nói có chút ngượng ngùng:“Nô tì lại ngủ say như vậy, ngay cả hồi cung lúc nào cũng không biết.”
Tiêu Dục liền ngồi xuống cạnh Cố Vân Yên,“Vừa mới về tới. Trẫm nhìn ngươi ngủ say, cũng không đánh thức ngươi. Vốn muốn đểngươi ngủ nhiều thêm chút, cũng không ngờ vẫn là đánh thức ngươi.”
“Hoàng thượng sáng mai còn phải lâm triều, hôm nay ngủ sớm đi. Nô tì hầu hạ ngài tắm rửa!” Nói xong liền muốn đứng lên.
Tiêu Dục ngăn đón khuyên nhủ:“Yên nhi đừng đứng dậy. Ngươi mệt mỏi liền nằm trên giường nghỉ ngơi đi. Trẫm sai cung nhân hầu hạ là được.” Nói xong, hắn gọi Lưu Đức Phúc thu xếp việc tắm rửa. Hôm nay bôn ba đi tới đi lui, ngồi xe ngựa bốn năm canh giờ, hơn nữa Tiêu Dục ở sau rừng trúc ép buộc nàng một phen, Cố Vân Yên thực sự là mệt chết. Nếu không nàng cũng không ở trên xe ngựa mà ngủ say như vậy. Hiện nay không cần đứng lên hầu hạ Tiêu Dục, nàng tất nhiên là cầu còn không được, thuận thế liền nằm trở về.
Một khắc sau, Tiêu Dục tắm rửa xong trở về. Hai người hợp y ôm nhau mà ngủ.
Đêm qua đi, lại là một ngày mới đến.
Hai ngày sau, Cố Vân Yên đang ở bên trong nghiên cứu sách đánh cờ, chợt thấy Thị Họa thướt tha tiến vào, mặt tươi cười nói:“Khởi bẩm chủ tử, Lưu tổng quản đang đợi ở trong điện. Nói là phụng khẩu dụ Hoàng thượng tiến đến.”
Cố Vân Yên nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, buông sách dạy đánh cờ, hơi hơi sửa sang lại dung nhan rồi đứng dậy lững thững mà đi ra đại điện.
Lưu Đức Phúc vừa thấy Cố Vân Yên đi ra, lúc này ý cười vui vẻ tiến lên chào Cố Vân Yên,“Tạp gia thỉnh an Thục phi nương nương, Thục phi nương nương vạn phúc kim an.”
Cố Vân Yên xua tay miễn lễ nói:“Lưu tổng quản đừng đa lễ. Thị Họa mau pha trà!”
“Không được! Tạp gia là phụng mệnh Hoàng thượng tiến đến thông báo, đều là chuyện thuộc bổn phận, sao có thể làm phiền nương nương bày biện nước trà đây.” Lưu Đức Phúc mỉm cười ngăn cản.
Nhìn trên mặt Lưu Đức Phúc tràn đầy ý cười, không biết vì sao, Cố Vân Yên cứ cảm thấy giống như hơi khác ngày thường, tươi cười so với trước giống như hơn một phần thật tâm cùng cung kính.
Thấy được Lưu Đức Phúc như thế, Cố Vân Yên cũng không tiếp tục khách sáo, nói thẳng đến chủ đề:“Không biết Lưu tổng quản lần này tiến đến, có gì muốn báo?”
Lưu Đức Phúc khom người,“Hồi bẩm Thục phi nương nương Tạp gia phụng mệnh Hoàng thượng. Thứ nhất: Tiến đến đưa vật Hoàng thượng ban cho nương nương. Thứ hai: Nhắn dùm khẩu dụ của Hoàng thượng, nương nương sáng mai dẫn các chủ tử ở hậu cung đi Vĩnh Ninh cung thỉnh an Thái hậu nương nương.”
Nghe được Lưu Đức Phúc nói vậy, trong mắt Cố Vân Yên hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng giây lát liền thu liễm thần sắc, đợi nhận vật ban thưởng mà Lưu Đức Phúc nói.
Lưu Đức Phúc vung phất trần, phía sau tiểu thái giám đem ngự vật trình lên.
Đó là một cái đàn cổ, một cái đàn cổ cực phẩm. Xem ngoại hình liền biết, tạo hình cổ điển tao nhã, mặt trên trơn tru, nước sơn đen bóng.
Bên tai từ từ truyền đến lời Lưu Đức Phúc,“Trước mặt nương nương đó là thiên hạ đệ nhất danh cầm ---- Vô Ưu! Hoàng thượng biết nương nương thích cầm, nên đã tìm đến ban cho nương nương.”
Nghe vậy, trong mắt Cố Vân Yên là vẻ mừng rỡ không áp chế được, bước nhanh tiến lên, mắt sáng như sao đánh giá Vô Ưu cầm ở trước mặt.
Sau đó chậm rãi nâng ta phất qua thân đàn, ngón tay tham lam lưu luyến trên dây đàn. Ngay sau đó nhẹ nhàng gảy một cái, một âm thanh du dương uyển chuyển thấm nhân tâm liền quanh quẩn bên tai, thoáng chốc làm người ta vui vẻ thoải mái.Một hồi lâu, phục hồi tinh thần lại từ trong vui mừng, Cố Vân Yên khen: “Thì ra đây chính là đàn cổ Vô Ưu
- thiên hạ đệ nhất danh cầm của thế gia Phượng gia đại đại tương truyền trong truyền thuyết. Hôm nay nhìn thấy, mới biết là danh bất hư truyền.”
Tiếp theo nàng nói với Lưu Đức Phúc:“Phiền Lưu tổng quản nhắn với Hoàng thượng lòng biết ơn của bản cung, nói rằng được Hoàng thượng ban thưởng, nô tì vui vô cùng!”
Lưu Đức Phúc liên tục ứng hạ, “Nương nương yên tâm, lời ngài trong nói Tạp gia tất nhiên là không dám quên, chắc chắn báo lại với Hoàng thượng. Tạp gia sẽ không quấy rầy nương nương nữa, xin được cáo lui trước.”
Cố Vân Yên gật đầu, dặn Thường Phúc đưa tiễn.
Chờ đám người Lưu Đức Phúc rời đi, Cố Vân Yên yêu thích không buông tay, nhẹ vỗ về Vô Ưu, ánh mắt say mê.
Thị Thư cười nói:“Bảo kiếm tặng anh hùng, danh cầm tặng tri âm! Nô tỳ chúc mừng chủ tử có được đàn Vô Ưu.”
Cố Vân Yên gật đầu, lúm đồng tiền như hoa. Sau một lúc lâu, tạm thời áp chế vui mừng, nàng nói ra đem nghi hoặc trong lòng,“Thái hậu nay triền miên trên giường bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, trước mắt tình hình vốn cần tĩnh dưỡng. Sao Hoàng thượng lại muốn cho chúng phi tần đi Vĩnh Ninh cung thỉnh an vào lúc này? Thật là làm cho người ta không thể hiểu nổi. Hay là sáng mai có đại sự phát sinh?”
Thị Họa cùng Thị Thư cũng nghi hoặc.
Đương nhiên, nghi hoặc không chỉ có đám người chủ tớ Cố Vân Yên. Nhận được khẩu dụ của Tiêu Dục, chúng phi tần cũng nghi hoặc, âm thầm phỏng đoán nguyên do. Không nghĩ ra được, mọi người lo âu bất an, tđêm không thể ngủ, trằn trọcđến bình minh.
Sáng sớm hôm sau, mọi người lòng không yên, đầy bất an theo Cố Vân Yên đi Vĩnh Ninh cung.
Từ ma ma ở ngoài điện đón chào. Nay Thái hậu hành động không tiện, không thể ra chính điện cũng là bớt việc, Từ ma ma trực tiếp dẫn mọi người vào hậu thất.
Mọi người vừa vào bên trong, còn chưa kịp đánh giá Thái hậu trên giường, liền cúi đầu quỳ xuống hành lễ,“Nô tì/ tần thiếp thỉnh an lão tổ tông, lão tổ tông vạn phúc kim an!”
Trên giường truyền đến âm thanh không nhiều lực của Thái hậu,“Đều miễn lễ đi!” Ngắn gọn vài chữ, Thái hậu lại nói cực kỳ chậm rãi.
Mọi người theo lời đứng dậy,“Tạ lão tổ tông!” Sau đó phân ra hai bên. Chỉ có ba người Cố Vân Yên, Huệ phi và Quý phi tiến lên hỏi thăm.
Cố Vân Yên lặng lẽ đánh giá Thái hậu trên giường. Hơn một tháng không thấy, hiện nay vừa thấy thực sự làm cho Cố Vân Yên lắp bắp kinh hãi. Chưa từng nghĩ mới qua hơn một tháng, Thái hậu lại thay đổi nhiều như thế.
Thái hậu tóc trắng xoá, mặt tiều tụy, hai bên má lõm thật sâu. liền ngay cả hai mắt sắc bén ngày xưa hiện tại cũng đục ngầu. Nếp nhăn nơi khoé mắt hằn sâu, hơi thở mong manh nằm trên giường. Làm sao còn có thể tìm được đến chút cảm giác thượng vị cao quý lúc trước. Bất quá chỉ còn là một người già đáng thương bị ốm đau tra tấn, sắp đi xa mà thôi!
Cố Vân Yên nắm bàn tay gầy guộc của Thái hậu, ngữ khí thân thiết nói:“ Chúng nô tì sợ phiền nhiễu lão tổ tông tĩnh dưỡng, cho nên mới lâu rồi chưa tới thăm. Nhưng trong lòng lại không có lúc nào là không quan tâm đến sức khỏe của lão tổ tông. Không biết lão tổ tông hiện nay đã thấy khỏe hơn nhiều chưa?”
Thái hậu mấp máy môi, như cố hết sức nói:“Thân mình ai gia thế nào, trong lòng ai gia đều biết...... Bất quá là nỏ mạnh hết đà thôi. Không chừng bất ngờ liền rời khỏi nhân gian......”
Tuy biết lời Thái hậu nói là sự thật, nhìn tình trạng thân mình hiện tại, chỉ sợ không quá hai năm liền.....
Nhưng đám người Cố Vân Yên cũng không thể không dịu dàng trấn an,“Lão tổ tông chớ nói mê sảng. Hạo Nhi cùng tiểu Tứ Nhi rất nhớ hoàng tổ mẫu. Hôm qua Hạo Nhi còn nói cùng nô tì muốn tới bên cạnh hoàng tổ mẫu tẫn hiếu. Ngài còn phải nhìn bọn họ lớn lên, cưới vợ sinh con a!”
Nghe vậy, hai mắt đục ngầu của Thái hậu hơi hơi ướt át. Tay trái chậm rãi nâng lên, khoát lên mua bàn tay của Cố Vân Yên, xúc động vỗ vỗ, thanh âm khàn khàn nói:“Hảo! Hảo hài tử...... Ngươi là tốt nhất. Ngoan tôn của ai gia, Có ngươi làm mẫu hậu, ai gia liền yên tâm......”
Thái hậu nói chuyện tham âm mỏng manh, người bên ngoài cố gắng nghe không rõ ràng lắm. Nhưng Cố Vân Yên lại nghe không sót một chữ. Thái hậu nói là 'Có ngươi làm mẫu hậu' mà không phải 'Có ngươi làm mẫu phi'
Ngay khi trong lòng Cố Vân Yên đang khiếp sợ, ngoài cửa truyền đến tiếng tiểu thái giám thông truyền,“Hoàng thượng giá lâm!”
Cố Vân Yên không kịp sửa sang lại suy nghĩ trong lòng liền đứng dậy cùng mọi người hành lễ với Tiêu Dục,“Nô tì / tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Tiêu Dục lướt qua mọi người, xải bước đi tới trước giường của Thái hậu, khom người nói:“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu. Mẫu hậu hôm nay cảm giác như thế nào?”
Thái hậu hai mắt chuyển động,“Con ta đến đây!” Rồi nói chậm lại:“Thục phi là tốt. Đảm nhận được rất tốt đại sự!”
Tiêu Dục ngồi xuống chỗ trống trên giường, nắm tay Thái hậu vỗ vỗ, nói theo:“ Nhi thần cũng nghĩ như thế.” Nói xong liền nhìn về phía Lưu Đức Phúc,“Tuyên chỉ đi!“.
Lưu Đức Phúc lúc này cao giọng tuyên đọc thánh chỉ,“Chúng phi tần quỳ xuống tiếp chỉ! Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Cố thị Vân Yên, dịu dàng thục đức, nhàn nhã đoan trang, huệ chất lan tâm, trinh tĩnh trì cung, làm gương mẫu cho lục cung. Hậu cung vô chủ. Dựa vào mệnh ý của Thái hoàng thái hậu, lấy sách bảo lập ngươi làm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, này thượng hoằng tư hiếu dưỡng, khắc tán cung cần. Mậu bản chi dịch diệp chi hưu, tá tông miếu duy hinh chi tự. Khâm thử!”
(thông cảm khúc này chả hiểu nổi nên để nguyên ba câu cuối nha haha)