*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày tháng thoi đưa, năm tháng vội vàng. 10 năm này cứ trôi qua trong cảnh Đế hậu ân ái, hoàng tử công chúa vui vẻ trưởng thành.
Cố Vân Yên hơn ba mươi tuổi được bảo dưỡng thoả đáng, khuôn mặt vẫn đẹp như họa, nhìn không ra một chút dấu về năm tháng lưu lại trên mặt. Có điều so với 10 năm trước, càng hiển lộ uy nghi mười phần.
Lúc này nàng đang mềm mại rúc vào trong lòng Tiêu Dục. Hai người cùng nhau đứng ở trên Trích Nguyệt lâu, nhìn trăng tròn như gương ở phía chân trời, nghe hắn nói có chút mất mát:"Gần đây Khuynh Thành hay chạy đi Đông Cung. Một tháng này, ta thấy số lần chạy qua đó của nàng mười ngón tay cũng đếm không đủ rồi. Haizz... Có thể thấy được, nữ nhi đã trưởng thành rồi~"
Cố Vân Yên bật cười,"Nữ nhi trưởng thành, tự nhiên sẽ có tâm sự của nữ nhi. Khuynh Thành nay đã mười ba, qua hai năm nữa liền đến tuổi đợi gả rồi. Trước mắt mới chỉ là ít gặp vài lần ngươi đã như vậy. Tương lai Khuynh Thành gả đi rồi thì nên làm thế nào cho phải?"
Tiêu Dục vừa nghĩ tới bảo bối mà bản thân luôn phủng ở trong lòng bàn tay chỉ hai năm nữa sẽ bị nam nhân khác bắt đi, trong lòng càng là tư vị không thoải mái,"Khuynh Thành chưa cập kê, đàm hôn luận gả không khỏi quá sớm. Ta tính để nàng ở tại bên người thêm vài năm."
Cố Vân Yên biết, Tiêu Dục từ trước đến nay thiên vị Khuynh Thành công chúa, tất nhiên là không nỡ sớm gả nàng đi. Bản thân làm sao buông được. Có điều... không biết nữ nhi nhà mình có chịu như vậy hay không.
"Bọn nhỏ rồi cũng lớn, tóm lại là muốn có gia đình của chính mình. Tháng trước Hạo Nhi cùng Linh San cũng đã đại hôn. Chúng ta nha, nghĩ đến không lâu nữa có thể làm tổ phụ tổ mẫu rồi đó. "
Thái tử Tiêu Hạo đầu tháng rồi đã cưới trưởng nữ Cố Linh San của Cố Trì làm Thái tử phi. Hoàng hậu cùng Thái tử phi đều đi ra từ Cố gia. Một tộc Cố thị vinh quang đến cực điểm. Thân là quốc trận cùng quốc cữu, hai phụ tử Cố Cẩn là chạm tay có thể bỏng. Cố phủ đúng là đức cao vọng trọng.
Nghĩ đến Thái tử thành thục ổn trọng, khuôn mặt Tiêu Dục hiện lên vẻ hài lòng,"Ta nhớ rõ lúc ngươi mới vừa vào cung, từng nói qua đáng tiếc sinh là thân nữ nhi nên không thể đi nhìn hết non sông bao la hùng vĩ của Đại Chiêu, thể nghiệm phong thổ dân tình khác biệt của các nơ. Đã mười năm đi qua, không biết Yên nhi còn có tân tình như năm đó không?"
"Ta vẫn có tâm tư như trước không thay đổi, nhưng cái nguyện vọng đó, kiếp này thì không cách nào thực hiện được." Lời nói nhẹ nhàng tràn đầy mất mát cùng tiếc nuối.
Tiêu Dục thu hết vẻ mặt Cố Vân Yên vào đáy mắt, cười nói:"Hạo Nhi 3 năm trước đã bắt đầu lên triều nghe báo cáo, cũng đi theo ta học phê tấu chương nửa năm. Nay hắn cũng đã đại hôn, người lại càng thành thục ổn trọng hơn rồi. Lịch lãm lâu như vậy, là thời điểm nên kiểm tra thành quả rồi."
Cố Vân Yên nâng mày, mắt phượng lóe sáng, giống như mơ hồ đoán được ý tứ trong lời nói của Tiêu Dục.
Tiêu Dục liếc mắt đánh giá ánh mắt đầy chờ mong của Cố Vân Yên một cái, ánh mắt sủng nịch nói:"Ta quyết định tháng sau liền mang ngươi du ngoạn. Cùng đi ngắm non sông bao la hùng vĩ của Đại Chiêu. Chính sự liền giao cho Hạo Nhi, để nội các đại thần phụ tá hắn giám quốc."
Cố Vân Yên vui mừng liên tục gật đầu, còn thiếu chút nữa vỗ tay bảo hay, chủ động ôm thắt lưng Tiêu Dục nói:"Hoàng thượng đối với ta thật tốt!"
Tiêu Dục hơi hơi cong khóe miệng, ở bên tai Cố Vân Yên nhẹ giọng trêu chọc nói:" Vậy Yên nhi chuẩn bị cảm tạ ta thế nào nha? Buổi tối còn dùng hình thức hôm kia?"
Cố Vân Yên đỏ mặt, đánh một cái lên lưng Tiêu Dục,"Đều đã già rồi, còn không đứng đắn như vậy. Để bọn nhỏ thấy sẽ chê cười."
"Làm sao lại già. Yên nhi dung mạo vẫn như trước, khiến ta xem mãi còn không đủ. Hơn nữa, ta cũng không già. Người bên ngoài thì cũng thôi, ngươi phải biết rõ ràng nhất. Hay là ta không làm cho ngươi vừa lòng....."
Nghe được Tiêu Dục nói lời lẽ phóng đãng, Cố Vân Yên da mặt vẫn là mỏng như vậy, lập tức sẽ hồng đến mang tai, vội vàng ngăn cản Tiêu Dục nói tiếp,"Sắp làm tổ phụ người ta rồi, còn nói mấy lời không biết xấu hổ."
Thấy Cố Vân Yên khẩn trương nhìn xung quanh, chọc Tiêu Dục thật là sung sướng cười ha ha.
******
Hàm Nguyệt công chúa vừa tròn mười ba đã là trổ mã duyên dáng yêu kiều. Bộ dáng xinh đẹp kia có thể xem là thiên tư quốc sắc, dung mạo tính tình cùng Cố Vân Yên đều có vài phần giống nhau.
Hôm qua chạng vạng ở lại đông cung dùng bữa xong, cùng Thái tử phi tán gẫu về mấy đồ trang sức hiện đang thịnh ở Kinh thành đến quên trời đất. Cho tới đêm khuya mới dừng lại. Vì quá muộn nên trực tiếp nghỉ lại ở đông cung.
Hôm nay nàng liền cùng phu thê Thái tử tới thỉnh an Cố Vân Yên. Vừa thi lễ xong, nàng mặt mày hớn hở tiến lên kéo cánh tay Cố Vân Yên, thái độ vô cùng thân thiết làm nũng:"Khuynh Thành hôm qua nghe biểu tỷ nói kinh thành gần đây mở một cửa hàng trang sức mới, nhìn rất khá. Các phu nhân ở kinh thành đều rất thích trang sức chỗ đó. Khuynh Thành gần đây cũng không trang sức mới nào a ~"
Hàm Nguyệt công chúa hé miệng là Cố Vân Yên kiền biết nàng muốn cái gì, lắc đầu bật cười nói:"Ngươi nha, tư khố của ngươi trang sức không biết bao nhiêu rương, ngươi còn dám nói trang sức của mình không có mấy."
Hàm Nguyệt công chúa cong môi không thuận theo," Vậy không giống, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy cái hình thức kia, không có gì mới mẻ."
"Được rồi! Được rồi! Cửa hàng trang sức kia tên gọi là gì, mẫu hậu phái người ra cung đi mua vài cái kiểu dáng tốt nhất về cho ngươi."
"Trừ bỏ nửa năm trước theo phụ hoàng mẫu hậu đi một chuyến về nhà ngoại tổ phụ, Khuynh Thành cũng không có ra khỏi cung. Lần này Khuynh Thành muốn tự mình đi chọn lựa trang sức mà bản thân thích, người bên ngoài mua trở về luôn không được như ý."
Thì ra là có cái chủ ý này,"Khuynh thành năm nay mười ba, là đại cô nương rồi. Không thể giống như dĩ vãng chạy lung tung được. Ngoan ngoãn ở trong cung, không có việc gì thì cùng biểu tỷ ngươi học một ít nữ hồng."
Không được như nguyện, Hàm Nguyệt công chúa làm sao dễ dàng từ bỏ, vẫn là liên tiếp quấn quít lấy Cố Vân Yên mè nheo.
Thái tử trẻ tuổi nhưng chín chắn trừng mắt giả bộ giận dữ nói:"Khuynh Thành nghe lời mẫu hậu. An an phận phân đợi ở trong cung học một ít nữ hồng, chớ có suốt ngày muốn chạy ra bên ngoài."
Nếu nói ở Đại Chiêu này còn có ai mà Hàm Nguyệt công chúa được sủng ái nhất phải dè chừng, vậy người này chính là Thái tử. Từ nhỏ đến lớn, Hàm Nguyệt công chúa sợ nhất không phải Tiêu Dục là thiên tử Chiêu, lại càng không là Cố Vân Yên là chính cung Hoàng hậu, mà là Thái tử Tiêu Hạo ở trước mắt.
Cho nên lúc này thấy Thái tử mở miệng, nàng liền im lặng, bỗng nhiên đáng thương hề hề nhìn Thái tử phi kiều kiều nói:"Biểu tỷ, Thái tử ca ca khi dễ Khuynh Thành, ngươi nên làm chủ cho Khuynh Thành."
Thái tử phi xấu hổ mang giận liếc mắt trượng phu mới tân hôn của mình một cái "Biểu ca chớ để gương mặt hù người nói chuyện với Khuynh Thành, xem Khuynh Thành ủy khuất kìa."
Bản mặt mới vừa rồi của Thái tử lập tức liền treo đầy tươi cười, ánh mắt kia ôn nhu như nước, ánh mắt lưu luyến ngóng nhìn kiều thê, thanh âm ấm áp,"Ừ, đều y theo ngươi."
Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, nhìn trước mắt liền biết. Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Thái tử trẻ tuổi mà chín chắn, uy nghi ổn trọng từ rất nhiều năm trước liền bị Thái tử phi thanh mai trúc gắt gao nắm chặt.
Mấy người đang trò chuyện, Thị Họa đi vào bẩm báo,"Khởi bẩm chủ tử, Hoài vương hồi cung, đang ở ngoài điện đợi thỉnh an ngài."
3 năm trước Đại hoàng tử đại hôn xong, được Tiêu Dục phong làm Hoài vương, cũng ra cung khai phủ. Vài năm nay, được Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên dốc lòng dạy bảo, Đại hoàng tử không hề vì Đức phi mà lưu lại bóng ma trong lòng, bộ dạng thực đoan chính, cử chỉ đúng mực, phẩm tính ôn hòa, một lòng phụ tá Thái tử.
Mấy tháng trước Cố Vân Yên đặc biệt vì Đại hoàng tử xin Tiêu Dục một ân điển, cho phép hắn đi Ngũ Đài Sơn thăm Mã quý phi đang vì "Hoàng gia cầu phúc".
Mấy năm rồi, ngày ngày ăn chay niệm phật, cùng thanh đăng cổ phật làm bạn, Mã quý phi đã sớm xem nhạt trần thế phồn hoa, trừ bỏ trong lòng còn vướng bận Hoài vương ra thì thật sự là một lòng hướng phật.
Biết là Cố Vân Yên cầu Tiêu Dục ân điển này, để cho mẫu tử các nàng có thể gặp nhau, hai người đều là cảm động và biết ơn. Khi Mã quý phi đưa tiễn Hoài vương, lôi kéo tay hắn dốc lòng dặn dò:"Mẫu phi có thể sống xót, ngươi có thể có hiện tại, đều là Hoàng hậu nương nương nhân từ. Ngày sau phải hiếu kính Hoàng hậu, chuyên tâm phụ trợ Thái tử, chớ mơ ước những gì không thuộc về ngươi, nhớ kỹ."
Hoài vương mỉm cười đáp ứng, mặc dù mẫu phi không nói, ý của hắn cũng như thế. Mẫu hậu xem hắn như là mình sinh ra, yêu thương có thêm. Thái tử cũng thật tình đối đãi hắn, cực kì tôn kính hắn người huynh trưởng này. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn cùng Thái tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Hắn thầm nghĩ phải phụ tá Thái tử thống trị Đại Chiêu, tạo phúc cho muôn dân.
Cố Vân Yên vui mừng,"Mau kêu Mộc Nhi vào đây." Thị Họa quỳ gối đáp lời.
Chỉ chốc lát sau, Hoài vương khuôn mặt tuấn dật liền tiến vào, hai tay ôm quyền hành lễ nói:"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc kim an."
"Mộc Nhi đi Thục trung trở lại rồi. Đi tới đi lui đường xá gian khổ, để cho mẫu hậu nhìn xem, có gầy đi không?" Cố Vân Yên vẫy vẫy tay, gọi người tiến lên đây.
Thấy Cố Vân Yên quan tâm chính mình như vậy, Hoài vương chợt cảm thấy mỏi mệt dọc theo đường đi đều tan biến, cười tiến lên,"Nhi thần là nam tử hán đại trượng phu, chút khổ ấy không tính là cái gì."
Thái tử tiến lên vỗ vỗ bả vai Hoài vương,"Thục trung đường xá xa xôi, Đại hoàng huynh vừa đi đó là mấy tháng, làm mẫu hậu nhớ không thôi. Mấy ngày đều ở trước mặt chúng ta nhắc tới ngươi."
"Để mẫu hậu quan tâm. Nhi thần từ Thục trung mang theo chút đặc sản địa phương trở về. Một hồi liền cho người đưa tới chỗ mẫu hậu cùng bọn đệ đệ, muội muội."
Cố Vân Yên nhớ đến tiểu nhi tử, không khỏi đau lòng thở dài,"Mộc Nhi có tâm. Ở xa ngàn dặm còn không quên đưa đồ về cho mẫu hậu. Cũng chỉ có Diễm Nhi là không tim không phổi, cả ngày cứ ở trong quân doanh, nửa năm cũng không trở về vấn an mẫu hậu một lần. Cũng không biết nay hắn ở trong quân doanh sống thế nào."
Tứ hoàng tử từ nhỏ không yêu văn thơ, chỉ yêu múa đao lộng kiếm. Năm trước ở bên ngoài du ngoạn một phen trở về, sau đó liền cầu Tiêu Dục cho đi giết giặc, đến trong quân doanh lịch lãm. Quân doanh điều kiện gian khổ, trước kia Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên cũng không đồng ý. Sau này hai người đều bị Tứ hoàng tử một phen hào ngôn chí khí thuyết phục. Tứ hoàng tử nói:"Nhi thần muốn đến trong quân doanh lịch lãm, ngày sau lãnh binh tác chiến. Trong triều có phụ hoàng cùng Thái tử ca ca tọa trấn thống lĩnh, văn có Đại hoàng huynh, võ có nhi thần. Đại Chiêu ta sợ gì không thể định quốc an bang, không thể khai cương mở cõi."
"Mẫu hậu không cần lo lắng, Diễm ca ca luôn luôn là người có chủ ý. Hắn nếu hạ quyết tâm đến trong quân doanh lịch lãm, đó là đã sớm tính toán tốt." Hàm Nguyệt công chúa ôn nhu khuyên bảo. Mấy người Thái tử cũng không thể thiếu một phen trấn an.
Tiêu Dục từ cửa lững thững đi đến, nhìn mọi người nói:"Hôm nay mọi người có mặt đầy đủ, đúng lúc trẫm có việc muốn nói cho các ngươi nghe. Trẫm chuẩn bị tháng sau mang theo mẫu hậu các ngươi xuất cung du ngoạn. Mấy tháng Trẫm ra ngoài này thì Hạo Nhi giám quốc, Mộc Nhi theo phụ tá."
Nghe vậy, Thái tử cùng Hoài vương nhìn nhau, hiểu được dụng ý của Tiêu Dụccâu khom người xác nhận. Tiếp theo mấy người liền thức thời hướng Đế hậu cáo từ.
Tiêu Dục ôm lấy Cố Vân Yên hòa nhã nói:"Bọn nhỏ đều đã lớn, không cần ta cùng Yên nhi quan tâm. Thái tử cũng có thể độc lập xử lý chính vụ. Ngày sau ta sẽ có nhiều thời gian ở cùng Yên nhi, cùng ngươi nắm tay nhàn nhã xem hoa rơi, nghe ca vũ."
Cố Vân Yên gật đầu mỉm cười,"Được! Ngày nô tì ngóng trông đã đến."
Tiêu Dục ánh mắt hoài niệm, phát ra một tiếng than thở thỏa mãn,"Nháy mắt 18 năm đã trôi qua, ta vẫn còn nhớ rõ lần ở Phong Hà uyển mới gặp Yên nhi kia. Giữa hồ hoa sen ngươi thản nhiên cười, người so với hoa còn yêu kiều hơn, giống như tiên tử từ trong bức họa đi ra vậy. Chỉ liếc mắt một cái liền thu hút ánh mắt ta, từ đó về sau nhớ mãi không quên."
Cố Vân Yên nhìn gương mặt tuấn mỹ vô đào của Tiêu Dục, cảm thấy mỹ mãn nói: "Kiếp này có thể cùng ngươi gặp nhau rồi yêu nhau, sinh ra Hạo Nhi, Diễm Nhi cùng với Khuynh Thành ba đứa nhỏ nhu thuận có hiểu biết như vậy, cuộc đời này sống không uổng phí."
Tiêu Dục ôm Cố Vân Yên càng chặt hơn chút,"Ngươi và ta không chỉ muốn kiếp này ở cùng một chỗ, kiếp sau cũng phải ở cùng một chỗ. Đời đời kiếp kiếp đều phải ở cùng một chỗ."
Cố Vân Yên ở trong lòng Tiêu Dục dùng sức gật gật đầu, thanh âm êm dịu, ngữ khí kiên định,"Ừ! Hứa với ngươi đời đời kiếp kiếp, nắm tay nhau đến đầu bạc răng long."
[HOÀN]