Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 26



Lâm triều sau, Lại bộ Thị lang Kỉ Thành liền theo Tiêu Dục đi Ngự thư phòng.

Trong Ngự thư phòng Kỉ Thành cung kính hồi bẩm nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện mật tấu, vi thần đã kiểm tra, đều là thật.”

Đợi một hồi lâu, vẫn không thấy người phía trên có phản ứng gì, Kỉ Thành thật nhanh liếc mắt một cái đánh giá Tiêu Dục đang ngồi ngay ngắn trước ngự án, khuôn mặt bình tĩnh, liền ngay cả hô hấp cũng như thường ngày bằng phẳng, chỉ là hai mắt không chút gợn sóng kia lại quá mức thâm trầm, làm cho người ta không thể nhìn thấu chân chính ý tưởng nội tâm đế vương, quả nhiên là thánh tâm khó dò nha!

“Trừ chuyện đó ra, vi thần còn tra được hai án khác.” Kỉ Thành lại nói tiếp.

“Nói” Tiêu Dục lạnh lùng nói.

“Dạ, Sùng Văn 24 năm, Uy Viễn tướng quân đem quân lương triều đình phân cho các tướng sĩ qua mùa đông tham ô một nửa, bạc trắng 280 vạn lượng. Vĩnh Dật 2 năm, một gã phó tướng thuộc hạ Uy Viễn tướng quân, ngoài ý muốn biết được chuyện tướng quân tham ô, viết tấu thư gửi triều đình, tấu chương trên đường bị Thượng thư Binh Bộ chặn lại, cũng nhanh chóng mật báo cho Uy Viễn tướng quân, hai ngày sau, một nhà 28 người của vị phó tướng chịu khổ diệt môn, không một người sống.”

Giọng Kỉ Thành càng ngày càng thấp, cũng nhanh hơn mọi khi mấy phần, nói xong không dám đứng thẳng người lại, chỉ vì lúc hắn thượng tấu việc này, cảm nhận được ánh mắt đế vương đột nhiên phát lạnh.

Khóe miệng Tiêu Dục lạnh lẽo cười “Này Viễn đại tướng quân cùng Thượng thư binh bộ của trẫm thật đúng là thủ đoạn cao minh...... Có lẽ bọn họ đã muốn quên Đại Chiêu này họ gì đi!”

Kỉ Thành lưng phát lạnh, trên trán lại khống chế không được chảy ra mồ hôi.

Sau một lúc lâu, Tiêu Dục nhìn chằm chằm Kỉ Thành nói “Việc này nghiêm cẩn giữ bí mật, trẫm đều có chủ trương. Lui ra đi!”

Kỉ Thành quỳ xuống hành lễ nói “Dạ, vi thần cáo lui.”

Chạng vạng, Cố Vân Yên vừa dùng xong bữa tối, nhóm cung nhân đang dọn dẹp bát đũa, Lưu tổng quản mang theo vài tiểu thái giám lại đây truyền khẩu dụ. Mặt Lưu tổng quản hàm ý cười nói: “Nô tài phụng khẩu dụ Hoàng thượng, tuyên tiểu chủ đi Trích Nguyệt lâu bạn giá, xin tiểu chủ chuẩn bị, một lát nô tài hộ tống ngài đến Trích Nguyệt lâu.”

Cố Vân Yên vui vẻ, ôn nhu nói: “Kia làm phiền công công chờ một lát, Thường Phúc pha trà mời Lưu tổng quản!” Phân phó Thường Phúc chiêu đãi Lưu Đức Phúc sau, Cố Vân Yên liền trở vào nội thất, tắm rửa ăn diện. Hai khắc sau, Cố Vân Yên ngồi trên kiệu Tiêu Dục phái tới tiếp nàng đi Trích Nguyệt lâu.

Đi ngang Ngự Hoa viên, tình cờ gặp đám người Quý chiêu nghi, Phùng tiệp dư cùng Mạnh quý nhân ở trong vườn ngắm trăng, ấn quy củ trong cung, Cố Vân Yên hạ kiệu hành lễ vấn an Quý chiêu nghi cùng Phùng tiệp dư. Mấy người hoàn lễ sau, sắc mặt Quý chiêu nghi ôn hòa, nhìn Cố Vân Yên nói “Muội muội vội vàng như vậy, nhưng là Hoàng thượng truyền đòi?”

Cố Vân Yên quỳ gối trả lời: “Hồi nương nương, thật là Hoàng thượng truyền đòi.”

Cố Vân Yên vừa dứt tiếng, một bên Phùng tiệp dư hừ một tiếng, lập tức xuy thanh nói “Thời trẻ qua mau, hôm nay cùng nhau ngắm trăng, lúc này sang năm liền thay đổi người khác.”

Cố Vân Yên cười khẽ “Tiệp dư nương nương nói phải, cho nên bọn tỷ muội càng phải quý trọng trước mắt.”

Phùng tiệp dư liếc mắt Cố Vân Yên một cái, xoay người nói Mạnh Nguyệt “Mạnh quý nhân cùng Dục sung viện là tỷ muội cùng vào cung, sao lại không kịp Dục sung viện biết thảo Hoàng thượng niềm vui?”

Trên mặt Mạnh Nguyệt lộ ra xấu hổ, trong chốc lát mới đỏ mặt nói “Là tần thiếp ngu dốt, không được như Dục sung viện là người có phúc khí.”

Phùng tiệp dư xem thường nói “Trong cung này ngày rất dài, có phúc khí hay không hiện nay khó nói.”

Quý chiêu nghi nhìn thoáng qua Lưu Đức Phúc, cười giảng hòa “Xem chúng ta, trò chuyện liền đã quên canh giờ, nghĩ đến Hoàng thượng vẫn đang chờ đấy, muội muội mau đi đi, để Hoàng thượng đợi lâu nhưng chỉ có chúng ta không phải.”

Cố Vân Yên nhẹ cười hành lễ cáo lui.

Mạnh Nguyệt nhìn bóng dáng cỗ kiệu đi xa, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng, xen lẫn không cam lòng cùng khuất nhục.

Bên ngoài truyền đến tiếng Lưu Đức Phúc bình thản “Bẩm Dục tiểu chủ, đã đến Trích Nguyệt lâu.”

Thị Họa vén màn kiệu, nâng Cố Vân Yên xuống kiệu, vừa định đỡ Cố Vân Yên đi lên liền bị Lưu Đức Phúc ngăn lại “Hoàng thượng báo, chỉ để tiểu chủ ngài một mình đi lên.”

Cố Vân Yên mỉm cười gật đầu, ánh mắt ý bảo Thị Họa ở dưới chờ, lập tức nâng bước tiến lên.

Đi lên Trích Nguyệt lâu, liền thấy được Tiêu Dục một thân thường phục màu tím, yên lặng mà đứng dưới ánh trăng mông lung. Cố Vân Yên chầm chậm tiến lên hành lễ “Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Tiêu Dục xoay người nâng dậy Cố Vân Yên, nhẹ giọng nói:“Lưu Đức Phúc làm việc càng ngày càng chậm chạp, lúc này mới đưa nàng tới.”

Cố Vân Yên ôn nhu thỉnh tội “Việc này không trách Lưu tổng quản, là tần thiếp ở trên đường gặp chiêu nghi nương nương, nhàn thoại nên trì hoãn canh giờ, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”

Tiêu Dục đánh giá Cố Vân Yên trước mặt, quần áo màu trắng ngà vân văn cùng ngực váy dài, trên mặt không chút son phấn, trên đầu chỉ cài một ngọc trâm, không có trang sức dư thừa nào khác, không giống dĩ vãng kiều mỵ, thêm vài phần thanh thuần, thật ứng với kia một câu ‘Nước trong xuất phù dung, thiên nhiên đi hoa văn trang sức’, làm cho người ta cảm giác thanh lệ thoát tục. Trên người tản ra hương hoa mai như có như không. Toàn thân cao thấp đều hợp ý Tiêu Dục, mặt mày Tiêu Dục nhu hòa hơn, giọng cũng dịu lại “Nếu như thế, ái phi liền tự phạt ba chén đi.”

Nói xong nắm tay kéo Cố Vân Yên đến trước bàn, trên bàn bày trái cây cùng với điểm tâm tản ra mùi hương, một chỗ khác trưng bày bầu rượu ngọc lưu ly sắc cùng chén dạ quang, cái chén ở dưới ánh trăng chiếu rọi xuống có vẻ trong suốt, tản ra ánh sáng ôn nhuận, hai người ngồi xuống song song, Cố Vân Yên đảo ly rượu tặng ánh trăng ( ý là rót rượu rồi đổ xuống đất ấy), lập tức, trong không khí tràn đầy đầy mùi vị rượu nho ngọt hương.

Cố Vân Yên bưng lên ly rượu thản nhiên cười, dịu dàng nói với Tiêu Dục: “Chén thứ nhất, tần thiếp cầu chúc Hoàng thượng long thể an khang.” Sau đó nâng tay áo uống một hơi cạn sạch, rượu theo yết hầu tiến vào trong bụng, hương thơm ngào ngạt.

Tiếp theo lại đổ đầy rượu vào chén “Chén thứ hai, tần thiếp nguyện Hoàng thượng được đền bù mong muốn.”

Một ly cuối cùng, Cố Vân Yên thoáng tạm dừng, qua sau một lúc giống như hạ quyết tâm vậy, thẹn thùng nói: “Chén thứ ba, tần thiếp nguyện có thể mãi làm bạn bên cạnh Hoàng thượng.” Nói xong thật nhanh uống xong rượu nho trong tay, buông xuống hai mắt, không dám lại nhìn Tiêu Dục một cái.

Tiêu Dục nhìn tiểu nữ nhân đang đỏ bừng mặt trước mặt, lại cười nói: “ Tâm ý ái phi trẫm đã biết.”

Lời này ý tứ hàm xúc không rõ, Cố Vân Yên không biết Tiêu Dục nói là hai nguyện vọng đầu, vẫn là cái sau cùng. Nhưng Cố Vân Yên thông minh không có mở miệng hỏi, chỉ vì nàng biết phàm là Tiêu Dục không muốn nói rõ, sẽ không nói lần hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.