Trở về Tĩnh Di hiên, Cố Vân Yên dùng xong ngọ thiện sau, liền ngồi ở trên tháp mỹ nhân cầm mấy bộ quần áo vẫn còn dở dang làm tiếp tục, mấy ngày hôm trước bỗng nhiên nghĩ làm vài kiện quần áo cho đứa bé trong bụng. Tính thời gian, nàng sinh nở là vào tháng sáu, khi đó trời nóng, bình thường trẻ con đều mặc cái yếm, vì thế nàng liền bắt tay vào làm cái yếm, bây giờ còn vài mũi nữa thì xong, Cố Vân Yên hết sức chuyên chú vào cái yếm, động tác thuần thục, một châm một đường đều là dụng tâm.
Non nửa canh giờ sau, rốt cục làm xong cái yếm trong tay, Cố Vân Yên giơ lên xem kĩ trước sau, rất là vừa lòng, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười nhu hòa, trong đầu đều là dáng vẻ của con mình khi mặc vào cái cái yếm này.
Màn đêm buông xuống, lúc Tiêu Dục đạp bóng đêm bước vào Tĩnh Di hiên, Cố Vân Yên vừa vặn dùng xong bữa tối, thấy Tiêu Dục xuất hiện ở trong điện, đầu tiên là hơi sững sờ, vội tiến lên hành lễ vấn an, Tiêu Dục hai tay nâng dậy Cố Vân Yên, ôn hòa nói: “Trẫm không phải đã nói, hiện tại ngươi có thai , không cần quỳ xuống hành lễ sao?”
Cố Vân Yên nương theo hai tay Tiêu Dục, thuận thế đứng dậy, khẽ cười nói: “Hoàng thượng săn sóc, nhưng lễ không thể bỏ, nên thủ lễ nô tì vẫn phải là thủ .”
Tiêu Dục bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Trẫm biết Yên nhi từ trước đến nay là người đoan trang thủ lễ , chính là nay ngươi đang mang thai, không thể so lúc bình thường, ngày sau Yên nhi liền đừng câu nệ mấy nghi thức xã giao này.”
Cố Vân Yên mỉm cười, nói: “Hoàng thượng nói có lý, vậy nô tì nghe Hoàng thượng là được.” Nói xong hai người cùng vào nội thất.
Tiêu Dục mới từ bên ngoài tiến vào, trên người mang theo hàn khí, trong lòng bàn tay đều là lạnh, Cố Vân Yên gọi người bưng tới trà nóng, tự mình đưa cho Tiêu Dục, ôn nhu nói: “Bên ngoài lạnh, Hoàng thượng uống ly trà nóng, tránh bị hàn khí nhập thân.”
Tiêu Dục tiếp nhận ly trà trong tay Cố Vân Yên, mím môi uống hết ly trà, nhất thời trong lòng ấm áp, đối với Cố Vân Yên cẩn thận săn sóc, Tiêu Dục cảm thấy rất an ủi.
“Hoàng thượng sao bỗng nhiên lại đây , lúc trước cũng không phái người lại đây truyền lời, để nô tì nghênh đón thánh giá.”
Sắc mặt Tiêu Dục nhu hòa, tùy ý nói: “Trẫm vừa mới ở Vĩnh Ninh cung bồi mẫu hậu dùng bữa tối, tiện đường liền lại đây nhìn xem Yên nhi.”
Vĩnh Ninh cung cùng Trường Xuân cung một cái ở đông một cái ở tây, từ Vĩnh Ninh cung đến Trường Xuân cung phải đi nửa hậu cung, “ tiện đường “ này của Hoàng thượng cũng thật miễn cưỡng, nhưng Cố Vân Yên cũng sẽ không ngốc đến đem nói ra, vì thế liền không tiếp tục đề tài này, chỉ là tươi cười trên mặt càng xán lạn hơn.
“Trẫm đã nhiều ngày bận việc, không rảnh lại đây thăm Yên nhi, ngày thường Yên nhi làm những gì?” Tiêu Dục làm như hiếu kỳ hỏi.
Cố Vân Yên mang cười nói: “Mỗi ngày trừ bỏ đi thỉnh an Hoàng hậu, nô tì nhàn rỗi liền xem sách, ngẫu nhiên cũng sẽ đánh đàn.”
“Nga ~ Chỉ như vậy? Yên nhi nhàn hạ nhưng chưa từng nhớ tới trẫm?” Ngữ khí Tiêu Dục làm như có chút thất vọng.
Mặt Cố Vân Yên cười ửng đỏ, trừng mắt nói: “Mấy ngày không gặp Hoàng thượng, tất nhiên trong lòng nô tì là tưởng niệm .”
Nghe vậy Tiêu Dục cao giọng cười to, nói: “Trẫm chỉ biết trong lòng Yên nhi nhất định là nhớ trẫm , có Yên nhi nhung nhớ như vậy, trẫm thật là vui vẻ.”
Cố Vân Yên đầy mặt thẹn thùng xoắn khăn tử trong tay, cúi đầu không nói.
Khóe mắt Tiêu Dục liếc thấy trên tháp lộ ra một cái yếm nhỏ, vừa thấy kiểu dáng kích thước liền biết không phải là của Cố Vân Yên , lúc này chỉ vào cái yếm nghi hoặc nói: “Đó là?”
Cố Vân Yên ngẩng đầu nhìn theo phương hướng Tiêu Dục chỉ, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ: “Nô tì nhàn rỗi vô sự, liền nghĩ làm cái yếm cho bé con trong bụng, ngày sau hắn vừa ra đời liền mặc quần áo nô tì tự tay may.”
Tiêu Dục dời bước đến tháp, cầm lấy cái yếm cẩn thận đánh giá một phen, khen: “Cái yếm này may vô cùng tốt, có thể thấy được Yên nhi dụng tâm không ít!”
“Nô tì chỉ cần nghĩ đến hình ảnh hoàng nhi mặc vào cái cái yếm này, trong lòng liền giống như ăn mật, chưa từng cảm thấy tốn thời gian.”
Tiêu Dục nghe xong ý cười trên mặt càng sâu, chợt thở dài: “Ai, hoàng nhi còn chưa ra đời liền có mẫu phi may quần áo cho , thật khiến người bên ngoài ghen tị.” Trong lời nói rõ ràng ý hâm mộ cùng ghen tị.
Cố Vân Yên bật cười, nhẹ nhàng nói: “Nô tì không chỉ làm quần áo cho hoàng nhi, cũng nghĩ làm cho phụ hoàng của hoàng nhi một bộ, chỉ là nô tì không biết kích cỡ của Hoàng thượng nên không tiện may thôi, đang chờ Hoàng thượng lại đây sẽ đo đạc một phen.”
Lông mi Tiêu Dục khẽ nhướn, nói: “Trẫm tất nhiên là biết được tâm ý ái phi, lời vừa rồi bất quá là trêu ái phi vui một chút thôi.” Nói xong mặt mày ôn nhu nhìn Cố Vân Yên.
Giây lát, nói với Lưu Đức Phúc với ngoài cửa: “Hôm nay trẫm liền nghỉ ở Tĩnh Di hiên , không cần chuẩn bị khác.”
Lưu Đức Phúc khom người đáp: “Dạ, nô tài liền phân phó xuống.” Nói xong lại lui về ngoài cửa, thì thầm với Tiểu Toàn Tử.
Lần này Tiêu Dục lại đây, vốn định chỉ thăm Cố Vân Yên một lát liền đi, không định ở lại Tĩnh Di hiên, nhưng nay thấy được Cố Vân Yên nhu tình mật ý, quan tâm săn sóc, trong lòng nóng lên liền ở lại.
“Đêm nay trẫm không trở về Thừa Càn cung , liền ở lại cùng Yên nhi được không?”
Cố Vân Yên gật đầu nói: “Hoàng thượng có thể lưu lại cùng nô tì và hoàng nhi, tự nhiên là không thể tốt hơn , chỉ là ủy khuất Hoàng thượng......”
Lời còn chưa dứt liền bị Tiêu Dục cười đánh gãy “Yên nhi vui vẻ là được rồi, không cần cố kỵ cái khác.”
“Có thể được Hoàng thượng ưu ái như vậy, nô tì cảm thấy cảm động cũng thập phần cảm kích, vì biểu đạt nô tì cảm kích, nô tì hầu hạ Hoàng thượng tắm rửa đi?” Cố Vân Yên cười nói.
Tiêu Dục vui vẻ đáp ứng.
Cố Vân Yên hầu hạ Tiêu Dục tắm rửa xong, liền khuyên Tiêu Dục về nội thất trước, tiện đà gọi người một lần nữa chuẩn bị nước, mình cũng tắm rửa một phen, hai khắc sau, Cố Vân Yên trở về, Tiêu Dục đang tựa vào tháp, chuyên chú xem du ký bị nàng tùy tay để trên bàn.
Thấy được Cố Vân Yên tắm trở về, Tiêu Dục thả du ký xuống, vẫy vẫy tay với Cố Vân Yên, Cố Vân Yên cười yếu ớt đến gần Tiêu Dục.
Ban đêm ngày đông, Cố Vân Yên mặc một kiện áo sơ mi màu trắng ngà, vạt áo thượng thêu tiểu đóa hồng chơi gian hoa mai, một đầu tóc đen tùy ý thả thắt lưng, tố y mặc phát, không cần son phấn, nàng như trước phấn mặt đào má, hai phiến bạc thần đỏ sẫm mê người, Tiêu Dục một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, một tay chế trụ gáy nàng, tận tình nhấm nháp ngọt lành trong miệng nàng, mắt phượng Cố Vân Yên khép hờ, ngưỡng mặt thừa nhận Tiêu Dục nhiệt tình.
“Yên nhi, ngươi thật đẹp!” Hai người gắn bó như môi với răng, Tiêu Dục nhẹ giọng nỉ non nói.
Tiện đà lại làm sâu sắc triền miên, độ ấm bên trong đột nhiên lên cao, Tiêu Dục ôm Cố Vân Yên tay trái không khỏi dùng sức, khiến cho cả người Cố Vân Yên dán tại trước người Tiêu Dục, hai người trằn trọc ma sát, áo sơ mi của Cố Vân Yên không biết khi nào mở một cái nút thắt, mắt Tiêu Dục càng tối, tay càng dời xuống dưới, Cố Vân Yên nhận thấy được động tác của Tiêu Dục, tức thời cuống quít bắt lấy tay không an phận của hắn.
Cố Vân Yên thở gấp nói: “Hoàng thượng, không thể! Sẽ làm bị thương đến hoàng nhi trong bụng.”
Tiêu Dục nghe vậy ngừng động tác, giây lát, dục niệm trong con ngươi liền tiêu tán đi, cưỡng chế xúc động trong lòng, bất đắc dĩ cười nói: “Yên nhi, thật là một tiểu yêu tinh!”
Vẻ mặt Cố Vân Yên vô tội nhìn Tiêu Dục không nói.
Tiêu Dục thở dài, nói “Ngủ đi, ngày mai trẫm còn phải lâm triều.” Nói xong ôm Cố Vân Yên ngủ.