Sủng Phi - Triêm Y

Chương 100: Chương 100: Vô Địch



Edit: Linh Sờ Tinh​

Triệu ma ma đỡ Mộ Tịch Dao, đi sau Thục phi chỉ ba bước.

Lục điện hạ đi bên cạnh một cách uy nghiêm vững vàng.

Hách Liên Mẫn Mẫn đi bên phải cẩn thận hầu hạ Thục phi , nhưng khóe mắt lại liếc qua Mộ Tịch Dao đang rất phẩn khởi.

Vậy mà vẫn để nàng ta thoát được ....

Mộ Tịch Dao đang đắc ý nhìn Tông Chính Lâm, nhưng không ngờ vừa đi đến
chỗ rẽ, đã bị Lục điện hạ kéo lại ấn vào tường, không thể động đậy.

Nhìn thấy ánh mắt liếc qua của Lục điện hạ đám người hầu theo sau vội
vàng tránh qua hai người, tiếp tục đi lên theo sát theo Thục phi.

Mộ Tịch Dao thấy một đám người trong nháy mắt chỉ còn lại hai người họ,
thì giật mình sững sờ. Nhìn xung quanh, sau lưng là bức tường cung đình
loang lổ, trước mắt là hàng cột màu son, nhìn đi nhìn lại đều không
giống chỗ để hẹn hò.

“Điện, điện hạ”. Nàng đưa tay thử đẩy hắn ra.

“A…~~” Mộ Tịch Dao không đẩy được, bị Tông Chính Lâm cúi người hung hăng cắn xé cánh môi.

Lục điện hạ nhìn người đã dùng ánh mắt dụ hoặc hắn cả ngày nay, nào thèm để ý đến sự giãy dụa của nàng, không thể đợi nổi mà động tình hôn sâu.

Mộ Tịch Dao bị hắn công thành đoạt đất, hô hấp dồn dập, đôi mắt long lanh gợi sóng.

Tông Chính Lâm nhìn nàng mặt đỏ, khuôn ngực phập phồng, mới lưu luyến rời ra, cuối cùng còn liếm vành môi nàng hai cái.

“Kiều Kiều, còn khiêu khích thêm một lần nữa, bản điện sẽ không bỏ qua cho nàng lần thứ hai đâu”.

Nói xong hắn giúp nàng chỉnh sửa lại cung trang, chậm rãi đi về phía trước.


Mộ Tịch Dao đỏ mặt thở hổn hển ở phía sau, ánh mắt đầy vẻ lên án nhìn bóng lưng hắn.

Nàng đâu có làm cái gì ! Nam nhân này càng ngày càng vô sỉ. Rõ ràng là
hắn không đứng đắn. Đang âm thầm oán thán thì lại thấy Tông Chính Lâm
đột nhiên quay đầu, mắt phượng hơi nhíu, tà tà đánh giá nàng.

“Nếu xuân tình vẫn còn nhộn nhạo , muốn câu dẫn bản điện như thế, ta
cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận hành động ngay trong cung của mẫu phi”.

Mãi đến tận khi bị Tông Chính Lâm dắt vào trong cung Thục phi, Mộ Tịch
Dao vẫn còn hoảng hốt, bên tai vẫn vang lên câu nói vô sỉ kia của Lục
điện hạ.

Ngồi ở giường mềm, nhìn tẩm cung vẫn giống như thường ngày, Mộ Tịch Dao
trong lòng có ý nghĩ xấu xa,tự thấy xấu hổ chuyển động thân mình, tai đỏ lên.

Làm ....Ở địa bàn của Thục phi… Mộ Tịch Dao càng nghĩ càng thấy không được tự nhiên.

Tông Chính Lâm ngoài mặt thì vẫn đang trở lời Thục phi, nhưng mắt vẫn
luôn liếc về phía nữ nhân bị đùa giỡn kia. Thấy nàng đứng ngồi không
yên, hai tay liên tục thay đổi tư thế, cái đầu nhỏ cúi xuống như ước gì
được chôn vào trog ngực. Bỗng nhiên tâm tình của hắn trở nên thật
tốt,thấy thật thú vị.

Dáng vẻ của nàng thực giống một cô vợ nhỏ, cũng thực giống “con thỏ” bị
bắt nạt mà nàng thường hay nói. Mỗi lần bị Mộ Tịch Dao đùa bỡn, con thỏ
kia cũng dịch chuyển thân mình, đầu cúi rất thấp.

“Mộ nha đầu”. Thục phi cười gọi. Hôm nay uy phong của Mộ Tịch Dao tăng
cao, đòn phản kích cực kỳ xuất sắc. Lúc rời khỏi Gia Hòa điện, bà còn
thấy thần sắc sợ hãi của Đức phi một cách rất rõ ràng.

“Làm sao vậy? Có phải là hôm nay đã quá mệt, bụng có tốt không?” Thục phi thấy Tịch Dao yên tĩnh ngồi một chỗ, rất đáng thương.

Bà chỉ chú ý đến thần sắc của nàng, còn Hách Liên Mẫn Mẫn lại hiểu rõ tất cả.


Cánh môi đỏ ửng, tai cũng đỏ, mắt không được tự nhiên… thêm việc vừa rồi đột nhiên biến mất...

Trái tim đột nhiên đau nhói. Đó là phu quân danh chính ngôn thuận của
mình, lại ôm ấp thân mật nữ nhân khác. Thậm chí không để ý lễ pháp, ngay tại hành lang hoàng cung.....

Hách Liên Mẫn Mẫn cảm thấy lạnh lẽo. Nàng ta cảm thấy mình trả giá càng
nhiều thì thất vọng càng lớn. Điện hạ vốn không thông cảm với tình cảnh của mình, nếu không sẽ không chà đạp lên thể diện của chính thất như
vậy.

Mộ Tịch Dao đột nhiên bị gọi đến, lập tức tỉnh táo lại. Phải rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, nơi này thật là quá tà ác.

“Có chút mệt mỏi” giọng nói cố gắng mềm mại dịu dàng làm nũng với Thục phi.

“Đứa nhỏ này, mệt mỏi cũng không nói, cố chống làm gì. Nhanh ,về nghỉ
ngơi đi. Mấy hôm nay đã đủ mệt mỏi bận rộn đủ rồi, yên tâm về ổn định
dưỡng thai đi. Cũng không cần vội thỉnh an bổn cung, cho Triệu ma ma ôm
Thành Khánh đến là được rồi.”

Bây giờ Thục phi vô cùng hài lòng nàng, đã có thể sinh con, lại biết
nuôi dưỡng . Còn có thể giúp Tông Chính Lâm quét dọn trở ngại. Nha đầu
này thật sự là có bản lĩnh, đúng là rất tốt. Nếu Hách Liên Mẫn Mẫn bằng
ba phần của Mộ thị, cũng không sợ không lọt vào mắt của Tông Chính Lâm.

Vừa rồi mới đảo mắt đã không thấy hai người, tuy rằng Tông Chính Lâm lấy cớ nói Mộ Tịch Dao bị chuột rút nên nghỉ ngơi một lát, nhưng mắt bà còn chưa mờ đến nỗi không nhìn ra manh mối nào.

Đứa con này của bà cũng không phải là chủ tử thành thật gì. Người làm
mẹ như bà tất nhiên có vài phần hiểu rõ. Bà mở miệng hỏi thăm như vậy,
chẳng qua cũng chỉ là muốn cho Mộ nha đầu một cái bậc thang, nếu cứ để
con bé nhấp nhổm đứng ngồi không yên, nhìn cũng thấy phiền.

“Lại đây.” Tông Chính Lâm thấy nàng có ý muốn lên kiệu tránh né hắn.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tịch Dao nhăn lại, điện hạ ngài chú ý một chút có được không. Chút thể diện khi ở bên ngoài ngài không thích, nhưng
cũng đừng làm liên lụy đến nàng có được không.

“Điện hạ, ngài muốn?” Hách Liên Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn Tông Chính Lâm.

“Chính phi đi trước, bản điện hạ mang Trắc phi đi tạ ơn Hoàng thúc rồi hồi phủ sau.”

Nói xong, hắn kéo Mộ Tịch Dao lên kiệu hoàng tử, để Hách Liên Mẫn Mẫn lạnh lẽo đơn độc đứng bên ngoài cung điện.

“Chủ tử.” Quế Lê đưa tay nâng Hách Liên Mẫn Mẫn, lại bị nàng đẩy ra.

“Xuất cung, đi Hách Liên phủ.”

“Ngươi nói cái gì? Mộ thị bình yên vô sự?” Vạn Tịnh Văn bỗng nhiên đứng dậy, hai tay chống lên bàn, vẻ mặt khiếp sợ.

Chu Cẩm đem tin tức tìm hiểu được bẩm báo lên, trong lòng âm thầm cảm
thán. Mộ Trắc phi thật sự là lợi hại, ngay cả cách suy tính mệnh số cũng rất thuần thục.

Vạn Tịnh Văn nhăn mày, nhắm mắt trầm tư thật lâu.

Người đặt bẫy lần này, cho dù là thủ đoạn hay suy tính đều tỉ mỉ kín kẽ
không một sơ hở hơn hẳn so với mình . vậy mà còn chưa đắc thủ. Như thế
liệu có phải nếu mình ra tay, cũng sẽ không thu được thắng lợi, thậm chí tổn binh hao tướng?

Xem ra tuyệt đối không thể vội vàng. Còn phải đợi thời cơ thích hợp, mới có thể một kích đoạt mạng.

“Ngươi vừa mới nói đại sư sẽ hồi kinh?”

“Vâng. Là điện hạ chính miệng nói.”

Lại đổi rồi. Quả nhiên liên quan đến nữ nhân kia đều không có chuyện tốt.

“Nghĩ biện pháp để bào huynh của ta nương nhờ dưới trướng Ngũ hoàng tử”.

Vạn Tịnh Văn thấy đã hết cách. Vốn đã thuận lợi đưa người đến dưới
trướng Đại hoàng tử, khong ngờ Tông Chính Thuần đột nhiên thất thế? Thực tế hoàn toàn trái ngược với những tính toán của ả, cũng rất khác với
kiếp trước.

“Tất cả đều là lũ vô dụng, đã như vậy mà còn có thể khiến nàng ta thoát được?”


Bàn tay thon dài như ngọc nắm chặt khăn trải bàn, hất bộ trà cụ màu trắng rơi xuống đất vỡ tan.

“Chủ tử, lần này chủ thượng thất bại, sợ là trong thời gian ngắn sẽ
không cho ngài hành động. Bên Điện hạ cũng có ý bảo hộ Mộ thị, lúc này
không nên quá vội vàng.”

“Mộ thị… nếu đã không động được nàng ta, vậy thì tìm cách châm ngòi ly
gián quan hệ tỷ muội của bọn họ, cho nàng ta một dao sau lưng !”

“Chủ tử anh minh. Thuộc hạ lập tức phát tin tức, khiến cho tỷ muội bọn họ phát sinh hiềm khích.”

Bên trong kiệu hoàng tử của Tông Chính Lâm, Mộ Tịch Dao bị vây ở trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thực đẹp mắt.

“Rất đắc ý, hử?” Tông Chính Lâm liếc mắt thấy trong mắt nàng có chút đắc chí, giọng nói đầy vẻ nguy hiểm.

“Điện hạ, nếu thiếp không đắc ý, lần này đã sớm bị ngài nhét vào góc nào đó để tị nạn rồi. Thế thì không uất ức ư?”

“Kiều Kiều, chuyện hôm nay bỏ qua. Lần sau còn dám liều mạng, khong cần
biết là kết quả như thế nào, đừng mơ có thể nuôi dưỡng Thành Khánh và
đứa bé đang trong bụng nàng!”

Đúng là không cái gì có thể dọa được nàng, , chỉ có thể lấy tiểu tử trong bụng và con trai mới có thể tạm thời uy hiếp được.

Ánh mắt Tông Chính Lâm hung ác nham hiểm, vẻ mặt không hề giống giả vờ, khiến Mộ Tịch Dao sợ tới mức thân mình run lên.

Không nuôi bên người nàng thì nuôi ở đâu?

Nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt nàng, Lục điện hạ lộ ra vẻ âm ngoan vô tình trước giờ chưa từng thấy.

“Kiều Kiều đã nhẫn tâm không thèm để ý đến chân tình của bản điện hạ, vậy thì bản điện cần nhớ con của kiều Kiều?”

“Đương nhiên là nuôi ở dưới gối của chính phi.” Tông Chính Lâm nhìn chằm chằm vào mắt nàng, gằn từng tiếng, rõ ràng không sai.

Vừa rồi Mộ Tịch Dao còn vui vẻ, nay khuôn mặt lập tức trầm xuống .

Tông Chính Lâm, ngươi quả nhiên giỏi.

Đây mới là ngươi , cũng chính là đế vương lãnh khốc cường thế ở kiếp trước, quả nhiên là bản tính khó đổi.

Đây là lần đầu tiên Mộ yêu nữ tranh đấu với người khác mà bị bại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.