Sơ tuyển càng tới gần, nội tâm của Tông Chính Lâm càng thêm không yên ổn. Dường như có một loại sự viêc gấp gáp cẩn phải được giải quyết, ngay gần trước mắt. Đối với việc sẽ xử lý nữ tử kia như thế nào, hắn không hề có chút ý tưởng nào cả. Huống chi đến bây giờ hắn cũng chỉ biết nữ tử kia họ Mộ, đang ở tạm trong nhà của ngoại tổ tại kinh thành. Trong tay ám vệ cũng không có bức họa, hơn nữa lại có hai vị tiểu thư họ Mộ ở cùng một sân viện, không cách nào biết được người mà mình muốn tìm là ai. Chẳng lẽ lại muốn hắn đường đường là Lục điện hạ miêu tả thân hình thướt tha yểu điệu của nàng cho người ngoài nghe, lại còn để cho người khác cẩn thận đi nhìn, đi tìm nàng? ? Điều này chẳng phải là không cho người khác có con đường sống hay sao? ? Hay là ban đêm hắn tự mình xông vào khuê phòng, nếu thế thì chẳng phải đã thật sự đã mất hết thể diện ? ? ?
Sắc mặt Tông Chính Lâm càng ngày càng kém, đã nhiều ngày hắn luôn lạnh như băng.
Âm thầm quan sát, cười nhạo đến gần nửa tháng, Đệ Ngũ Dật Triều rốt cục cũng nhớ tới mình phải có chừng có mực, giả bộ không biết gì hỏi: "Điện hạ, người đang có việc khó giải quyết hay sao? "
Tông Chính Lâm trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng: "Tiên sinh, Lâm ta có một chuyện không rõ, có thể giúp ta giải thích những nghi hoặc này không?"
"Điện hạ mời nói." Đệ Ngũ Dật Triều già mà không đứng đắn , trong lòng vui vẻ vô cùng .
"Nếu có một cô gái tuy chưa hề gặp mặt, nhưng lại quấy nhiễu tâm của mình, không cách nào rũ bỏ, không rõ là vì sao? ?"
"Vậy nữ tử này không hề được điện hạ yêu thích, thậm chí còn vô cùng chán ghét?" Vị phụ tá nào đó bắt đầu giở trò.
Tông Chính Lâm nhíu mày: "Chưa từng."
"Vậy nữ tử đó liên quan đến đại kế, đối với điện hạ rất quan trọng?" Vị phụ tá tiếp tục vô sỉ.
Tông Chính Lâm lắc đầu: "Hoàn toàn không có liên quan." Ngài sai rồi, nữ tử này vô cùng có ích đối với ngươi, thậm chí còn có lợi rất nhiều nữa là khác . ( Đôi khi đọc được những giòng tương tự như thế này, các bạn không hiểu?, thực ra đây chính là lời của tác giả, ý như một người theo dõi truyện, biết rõ câu chuyện rồi lại ở bên ngoài nói ké vào , thỉnh thoảng những câu như : “Được rồi…” cũng là nó đó)
"Vậy điện hạ đối với nàng có ý tưởng gì?" Rốt cục có hình có dạng, bắt đầu thực tiễn chức trách của phụ tá.
Lần này Tông Chính Lâm không lập tức lên tiếng, mà hắn cũng thật không được tự nhiên, thậm chí có chút xấu hổ trả lời: "Lâm ta... Trong đầu ta có hình ảnh của nàng. Thậm chí trong mộng khi thấy nàng, không cách nào đè nén dục vọng bản than. Cũng thử gọi nữ tử khác đến, nhưng chỉ duy nhất đối với nàng mới có cảm giác này..."
Đệ Ngũ Dật Triều không ngờ Tông Chính Lâm còn có thể tư xuân? Lúc này vẻ mặt ngưng trọng . Lục điện hạ đối với nữ sắc chưa bao giờ để ở trong lòng, luôn tự hạn chế, thậm chí còn rất nghiêm cẩn. Như ngay cả khi đối với nữ tử có ý sủng ái , thì với địa vị của một hoàng tử thì cũng không ngại. Dù sao bao đời này hoàng đế cũng đều có phi tần được thiên sủng. Nhưng lần này rõ ràng là...
"Điện hạ là có ý muốn độc chiếm đối với nàng ? Không chấp nhận được việc người khác trộm ngắm nhìn nàng?" Thần sắc của Đệ Ngũ Dật Triều ngưng trọng , vẻ mặt trước nay chưa từng có.
Tông Chính Lâm cũng bắt đầu có cảm giác, hình như ý niệm này có khả năng không ổn lắm, nhưng cũng không thể phủ nhận: "Đúng!"
"Điện hạ có thể cho lão biết, là tiểu thư nhà nào?"
"Nàng là Mộ gia tiểu thư của Tri phủ Thanh Châu. Nhưng cuối cùng là vị tiểu thư nào của Mộ phủ, Lâm ta cũng không biết rõ."
Câu trả lời này khiến Đệ Ngũ Dật Triều thấy kinh sợ . Thanh Châu, Mộ phủ? ? ? Đây là gặp lại cố nhân sao ? ? ? Nếu thật thì đúng là duyên phận . Cũng không hoàn toàn là duyên phận, nếu không thì vì sao Mộ Tịch Dao lại phí nhiều tâm sức như vậy, đưa ông đề cử đền phủ của Lục hoàng tử? ?
Tiểu thư của Mộ phủ, Đệ Ngũ Dật Triều trong lòng đã có thể đoán rằng. Nếu thực là vị tiểu thư kia, Tông Chính Lâm đối với nàng có động tâm muốn thân cận, cũng rất có khả năng. Dù sao thì vị tiểu thư kia nhân phẩm quý trọng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa thê tử và nữ nhi của ông nhiều lần khen ngợi, vài lần đề cập qua. Khi Ngọc Oánh biết được nàng đến Thịnh Kinh, liền vội vã chạy đi muốn tìm gặp. Chỉ không hiểu điện hạ ngay cả người cũng chưa từng gặp , làm thế nào lại động tâm tư? ? ? Rất kỳ quái.
"Điện hạ, vị tiểu thư kia có phải là rất thích đọc sách?" Mộ phủ chưa xuất giá chỉ có hai vị tiểu thư, duy nhất đích nữ Mộ thị Tịch Dao, là yêu đọc sách. Ngọc Oánh rất sùng bái vị cô nương này, sau khi quen biết luôn khen Mộ Tịch Dao tri thức uyên bác, đầy bụng đều là những lời hay ý đẹp.
"Đúng thế."
"Vậy thì không sai. Nàng chính là đích thứ nữ của Mộ Kính Châm Tri phủ Thanh Châu Mộ đại nhân, Mộ thị Tịch Dao. Là cố nhân quen biết với nữ nhi của Dật Triều." Đệ Ngũ Dật Triều lại đem chuyện giữa thê tử và nữ nhi nhà mình với Mộ Tịch Dao, chậm rãi nói cho Tông Chính Lâm nghe.
Tông Chính Lâm không ngờ lại còn có chuyện trùng hợp như thế, nhưng lại trùng hợp là tìm đúng người rồi. Hắn cảm thán, thì ra chuyện trảm mã ở thượng kinh, là cử chỉ trượng nghĩa nàng thường quen làm . Nữ tử này cũng không biết sợ hãi sao?
"Bây giờ tiên sinh có thể cho Lâm được biết, những cảm giác kỳ quái mà Lâm dành cho nàng, đây là vì sao? Lâm nên ứng phó chuyện này như thế nào?" Tông Chính Lâm đến bây giờ vẫn giữ thái độ như đang giải quyết việc chung, như đang tham thảo chính sự vậy, cảm thấy sẽ có người đưa ra sách lược chu toàn cho hắn.
Đệ Ngũ Dật Triều rốt cục nhịn không nổi nữa, thở dài : "Điện hạ, người đã trúng vào chữ tình rồi."
Tông Chính Lâm vốn cho rằng ngay lập tức là có thể triệt để giải quyết vấn đề đang quấy nhiễu bản thân, nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời như thế."Trúng vào chữ tình?" Toàn thân Tông Chính Lâm bị trấn động, cương cứng.
"Đúng vậy. Trong tâm ngài nhớ tới nàng, có ý muốn thân cận nàng, lại không các nào dễ dàng tha thứ cho người khác nhìn trộm nàng. Đây rõ ràng chính là tình yêu nam nữ ."
Tông Chính Lâm thẳng lưng, ngồi ngay ngắn. Thật lâu không nói một câu. Sau đó đột nhiên cười to, những u ám khó chịu mấy ngày gần đây, đều được tiêu tán theo tiếng cười. Nếu như ngay cả khi không biết chuyện này lại có thể động tâm, vậy không cần phải nghĩ nhiều nữa. Hắn Tông Chính Lâm nếu đã muốn gì, tự nhiên sẽ rơi vào trong tay hắn. Ngay cả nữ tử, cũng không ngoại lệ!
Ngày hai mươi ba tháng sáu năm Chương Hoà thứ mười một, dưới triều đại của Nguyên Thành hoàng đế, tổng tuyển tú nữ bắt đầu.
Nhóm ba người biểu tỷ muội của Mộ Tịch Dao đã chuẩn bị thỏa đáng từ sớm, ở bên ngoài phủ bái biệt mọi người, lên kiệu đi về phía hoàng thành. Lần đi này, rất nhiều chuyện đã không còn giống như trước nữa.
Trong Vạn Tú cung, sau khi quản sự ma ma giáo huấn, liền dựa theo trình tự gọi lên danh phận và sân ở cho từng người. Sơ tuyển sẽ cử hành vào ngày mai, những tú nữ được thông qua, sẽ lưu lại đây một tháng, sẽ được các ma ma lớn tuổi trong cung dạy cung quy, lễ nghi. Hai tỷ muội Mộ thị và hai tú nữ đến từ Cẩm Châu bị phân ở tại Hi Hoà điện. Biểu tỷ của Mộ Tịch Dao ở cùng với ba tú nữ đến từ Thịnh Kinh ,ở Cảnh Phúc Điện khá xa chỗ nàng. Điều này giống với trí nhớ của Mộ Tịch Dao cũ. Như vậy người ở Vĩnh Phương điện cách vách, hẳn là Giang thị Sính Đình.
Hôm sau, ba tỷ muội thuận lợi thông qua sơ tuyển. Sau đó là một loạt cung quy, lễ nghi phiền phức. Đám tú nữ dự tuyển như thế nào Mộ Tịch Dao không biết, nhưng nàng thì ứng phó khá thoải mái, còn được chút khen ngợi. Kiếp trước đã sống trong hậu cung nhiều năm như vậy, nếu nay cả chút cung quy lễ nghi cũng không ứng phó xong, còn dựa vào cái gì để đấu đây? ? ?
Mộ Tịch Dao trải qua cuộc sống như cá gặp nước ở hậu cung, Tông Chính Lâm cũng không nhàn rỗi. Mỗi ngày đều có người đến hồi bẩm tình huống Mộ Tịch Dao ở hậu cung cho hắn. Nàng đúng là ở đâu đều có thể ép buộc. Mới chỉ mười ngày ngắn ngủi, ngay cả Thục phi cũng nghe qua tên nàng . Đám tú nữ sau giờ mão là học quy tắc, khi trở về cũng tranh đấu gay gắt. Mộ Tịch Dao thì lại khác, không có giống với người khác, ban ngày thì thành thành thật thật học tập, sau khi trở về liền trực tiếp đi ngủ.
Những tú nữ khác đương nhiên là xem nàng không vừa mắt, làm ra các loại cô lập, bài xích, minh trào, ám phúng, Mộ Tịch Dao chỉ làm như hoàn toàn không biết. Ai kêu khi mọi người còn đang gập ghềnh học quy củ thì nàng đã thuần thục rồi, nếu để so đo, đúng thật là khiến cho người ta không thoải mái. Huống chi, hiện giờ Mộ Tịch Dao còn lo sợ bản thân còn chưa đủ nổi bật, dựa vào gia thế, nếu như nàng chỉ biết thành thành thật thật, cũng chỉ có thể là một thị thiếp, đương nhiên nếu có điểm xuất sắc, mới có thể tranh với người ta.
Hôm đó Mộ Tịch Dao về tẩm điện, mới tới gần giường thì phát hiện khối ngọc bội thật lâu không hề có động tĩnh, hơi hơi nóng lên. Đây là... Cảnh báo? ? ? Mộ Tịch Dao dè dặt cẩn trọng tới gần, điều tra xong liền xác nhận dưới gối mềm bị giở trò. Trong phòng cũng chỉ một mình nàng, trong lòng vừa động, vội đem gối mềm tiến đến gần ngọc bội, liền thấy phía dưới có bảy tám điểm đen đang đi động, vội nhanh tay thu vào, đưa gối mềm trở lại như cũ. Động tác của nàng chỉ trong chớp mắt, sạch sẽ lưu loát. Đợi đến khi cảm giác ngọc bội khôi phục như lúc ban đầu, mới đi một vòng quanh tẩm điện , xác định đã an toàn, mới thả lỏng tâm thần, điều tra mấy điểm đen trong ngọc bội. Thật sự là giỏi , đây là việc vô cùng ác độc.
Nhện Ngủ Đông, là một loại nhện biến chủng, là đặc sản Dự Châu, rất là hiếm gặp. Độc tính của loại côn trùng này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại có điểm đặc dị. Bị loài này đốt, thế nào cũng phải dùng ngải thảo để chà lau miệng vết thương. Nếu trong thời gian hai khắc không giải độc của chúng, hai ngày sau toàn thân có mùi tanh tưởi. Hôi thối đến mức không chịu nổi, không có dược liệu nào có thể giải được. Sau một tháng, mùi hôi tanh sẽ tự tiêu tán, mặc dù không ngại đến tánh mạng, nhưng rất ghê tởm. Bởi vì cái đầu của Nhện Ngủ Đông thật nhỏ, vết đốt giống hệt vết muỗi, không dễ bị phát hiện, chỉ lát sau mới xuất hiện cảm giác ngứa. Người bình thường khi phát hiện ra, đã không kịp giải độc.
Mộ Tịch Dao nở nụ cười. Nếu không phải biết rõ tập tính loài côn trùng này, mặc dù nàng có ngọc bội, không sợ nhện độc, nhưng muốn tìm ra người đứng phía sau, khả năng rất ít . Đáng tiếc nàng lại biết được. loài Nhện Ngủ Đông này tuy là loại nhện biến chủng, nhưng lại là côn trùng ăn chay . Đồ ăn của nó chỉ có một loại: Mậu tu hoa!
Mậu tu hoa, là một loại của loài đinh hương, không dễ nhận ra. Nhưng Mậu tu hoa có thể lưu mùi hương rất dài, có thể liên tục trong ba ,năm ngày. Mà chỉ cần dùng bạch quyên nhúng qua nước cỏ linh lăng ,khi tiếp xúc với mùi hương của Mậu tu hoa, bạch quyên lập tức sẽ bị nhuộm màu, biến thành màu tím nhạt, rất xinh đẹp.
Người dùng độc kế này, đúng là tính toán rất tốt. Hai ngày sau chính là tết Chiêu Chương truyền thống của Đại Ngụy. Đây là ngày kỷ niệm thi nhân Mạnh Tích Chiêu, một thi nhân vĩ đại trong lịch sử văn thái tuyệt thế của Đại Ngụy, một ngày trọng đại.
Đầu tháng bảy hàng năm là lễ Chiêu Chương, học quán các nơi đều sẽ cử hành tái thi hội. Mà trong cung sẽ ở ngự hoa viên tổ chức Thưởng thi yến, cũng có cả trò đố đèn mang lại niềm vui. Đến lúc đó, không chỉ có thái hậu và Nguyên Thành đế, còn có hậu trạch các trọng thần trong triều đều dự hội. Đối với tú nữ mà nói, đây là cơ hội triển lãm thi từ tài hoa tuyệt diệu, rất hiếm có.
Từ trước đến nay Thưởng thi yến luôn được văn nhân tôn sùng, Đại Nguỵ là một quốc gia với văn phong nồng đậm. Những tác phẩm xuất sắc trong Thi yến và những chuyện kỳ văn, nhất định sẽ được lan truyền đi ra ngoài, khiến cho người đời nói chuyện say sưa. Đến lúc đó nếu ai ở trên yến hội bị bêu xấu, sẽ là một chuyện rất dọa người chuyện, ngay cả gia tộc cũng sẽ hổ thẹn.
Mộ Tịch Dao cáu giận nhất chính là điểm ấy.
Dự châu... Nếu như nhớ không lầm thì, năm nay những Tú nữ của Dự Châu thông qua sơ tuyển có mười ba vị. Có tám vị ở tây cung, căn bản không thể đến bên này. Hai cung bị ngăn cách để giáo dưỡng .
Cùng ở Đông Cung với Mộ Tịch Dao , chỉ có năm người. Năm người, nhưng nếu muốn làm rõ từng người. Vốn chưa hề quen biết, đã xuống tay nặng như thế, có thể thấy được tâm tư rất ác độc. Mộ Tịch Dao gặp phải loại hắc danh này, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng không biết cái gì gọi là nhân từ nương tay.
Ám vệ cũng truyền đến tin tức cho Tông Chính Lâm, thấy có hai tú nữ, vụng trộm tiến vào tẩm điện của hai tỷ muội Mộ thị, chỉ trong chốc lát liền đi ra. Đã điều tra rõ là hai người đến từ Dự Châu, lại điều tra tẩm điện, cũng không có dị thường. Ám vệ không biết là có nên tiến vào tẩm điện của Mộ Tịch Dao điều tra hay không, nên lần này đặc biệt đến xin chỉ thị.
Tông Chính Lâm đen mặt. Để cho nam tử tiến vào tẩm điện của Mộ Tịch Dao? ? ? Nếu không cẩn thận nhìn thấy cái gì... Yêu cầu Vệ Chân đi điều động nữ vệ của Nhạc Lai các chuyên quản tình báo đến, tra xét rõ ràng. Nhạc Lai các chuyên doanh kỹ quán, tửu lâu, tiêu cục …, là nơi thu thập và phát ra tin tình báo quan trọng của Tông Chính Lâm. Trừ Tông Chính Lâm, cũng chỉ có Vệ Chân, Đệ Ngũ Dật Triều biết được. Ngay cả Thục phi cũng hoàn toàn không biết gì cả. Lần này là lần đầu tiên, điều động đến các nữ vệ thâm nhập hậu cung làm việc. Đủ thấy được Tông Chính Lâm thận trọng đến nhường nào.
Cổ quái là, sau đó bốn người Mộ Tịch Dao đều bình yên vô sự, nữ vệ cũng không tra được dấu vết gì để lại. Lại phái người theo dõi hai nàng kia, cũng cũng không có động tác bất thường, việc này chỉ có thể tạm thời gác lại.
Tông Chính Lâm đương nhiên không tra được gì, thiếu mất manh mối mấu chốt, ám vệ căn bản không thể tra ra. Nhưng Mộ Tịch Dao lại tiến triển thuận lợi. Lấy cớ lôi kéo Mộ Tịch Đình đi chung quanh bái phỏng, rất nhanh đã tìm được tẩm điện có mùi Mậu tu hoa, vấn đề duy nhất là trong tẩm điện này, có hai vị tú nữ đến từ Dự Châu. Cũng không biết là trong đó một người lập mưu, hay là hai người cùng hợp mưu.
Nhưng mà Mộ Tịch Dao lười lo lắng, ở trong mắt nàng, hai người đều đến từ Dự Châu, đối với mùi Mậu tu hoa đương nhiên rất quen. Đã biết Mậu tu hoa, vậy khẳng định có thể liên tưởng đến Nhện Ngủ Đông. Nếu như nói trong đó không có âm mưu gì, Mộ Tịch Dao đều không tin. Không phải là cùng phạm tội, cũng sẽ là tòng phạm. Xử lý cả hai người đi nữa, Mộ Tịch Dao cũng sẽ không ngại nhiều.