Sủng Phi - Triêm Y

Chương 18: Chương 18: Người Mới



Tông Chính Lâm về đến viện hoàng tử, đi thẳng về thư phòng, đã nghe Điền Phúc Sơn có việc đến bẩm.
"Chuyện gì?"
"Điện hạ, từ tháng sau, só người mới nhập phủ. Tháng sau nữa, còn có hai vị thứ phi do hoàng thượng chỉ hôn. Vậysân viện ởhậu trạch, người xem..."
"Đan Như Uyển thì để trống, còn những cái khác ngươi tự mình thu xếp đi." Nghĩ một chút sau đó lại thêm một câu, "Cách Đan Như Uyển xa một chút." Sau đó không quan tâm nữa.
Điền Phúc Sơn sao còn không biết Đan Như Uyển là chuẩn bị cho Dao chủ tử, cũng vội nhận mệnh, khom người cáo lui.
Hôm sau, Mộ Tịch Dao gọiTriệu Thanh vào trong viện nói chuyện.
"Sau khi ta nhập phủ hoàng tử, sẽ không thể mang theo ngươi. Vậy ngươi đã có tính toán gì chưa?"
Triệu Thanh có chút suy tư, liền nói, "Tất cả đều đợi tiểu thư phân phó."
Mộ Tịch Dao thấy chính hắn cũng không có ý tưởng gì, liền tinh tế cân nhắc một lát, "Nếu không nhập phủ, ngươi đếnchỗ ca ca đi, ta sẽ nói với huynh ấy. Đương kim thánh thượng hùng tài vĩ lược, tuyệt đối sẽ không để mạc bắc balần bốn lượt khiêu khích quân ta. Qua vài năm, chắc chắn sẽ có chiến sự, ngươi cũng theo đó mà tranh lấy một phần công danh đi. Nam nhân vốn tranh hùng nơi sa trường, phía sau hậu trạch chỉ lãng phí nhân tài." Sau đó lạisai Mặc Lan lấy khế ước bánthân, đưa choTriệu Thanh cũng để hắn âm thầm tự chuẩn bị. Chỉ cầnMộ Tịch Dao lấy chồng, lập tức khởi hành, đi quân doanh tôi luyện.

Triệu Thanh run rẩy cầm khế thân, cung kính dập đầu, sau đó mới đi nhanh ra cửa.
"Tiểu thư, mạc bắc thật sự sẽ có chiến sự sao?" Mặc Lan dè dặt cẩn trọng thấp giọng hỏi.
"Đương nhiên. Hai ba năm tới thôi, chiến sự chắc chắn sẽ sảy ra. Sau khi ra khỏi cửa phòng, vẫn phải thận trọng từng lời ,từng việc, hôm nay ngươi chưa từng nghe thấy bất cứ điều gì có liên quan đến mạc bắc." Mộ Tịch Dao thận trọng phân phó.
"Vâng, Mặc Lan ghi nhớ."
Ngày mười ba tháng tám, hai chiếckiệu thanh hoa nhỏ được nâng vàohậu viện của Lục hoàng tử Tông Chính Lâm.
Hôm sau,trời vừa sáng Khổng thịvàNgũ thịđã đến Lan Đài điện trong hậu viện. Trong phủ có người mới, còn chuẩn bị quét dọn Trúc Âm điện. Bởi vì chỉ là thị thiếp, hai người đó đều không có nha hoàn hồi môn, chỉ lẻ loi một mình tiến vào hậu trạch.
Quảnsự trong phủHoàng tử dẫn theo bốn nha hoàn mới được nội vụ phủ trong cung phân đến, thêm sáu vị thô sử bà tử, đi đến Trúc Âm Điện. Trương thị rất ôn hòa gật đầu, lại khách khí cảm tạ quản sự, sau đó mới hỏi nha hoàn tên gọi là gì, năm nay mấy tuổi, rồi lại tặnglễ gặp mặt. Sau khi đã an bài sửa sang lại, liền quy củ ngồi ở trên hỉ giường, chờ Lục điện hạ giá lâm.
Còn bên Tề thị thì vô cùng nhiệt tình tặng cho quản sự một phần hậu lễ, sau đó mới hỏi han tỳ nữ sau này sẽ phục vụ bản thân , lại thăm dò tình hình trong phủ và sở thích của điện hạ. Tỳ nữ này chẳng qua cũng là vừa được phân công đến, không biết gì nhiều, cũng chỉ biết điện hạ không thích hai vị chủ tử vào phủ trước, còn lại thì cái gì cũng không biết. Tề thị ngầm bực bội, thấy bên người không có người thân thiết đắc lực, rất không thuận tiện. Sai người chỉnh trang lạiquần áo dung mạo, mới ngồi trên hỉ giường, chậm rãi đợi .
Tông Chính Lâm xử lý chính sự xong, liền thấyĐiền Phúc Sơn tiến vào báo cáo người mới đã chờ ở phía sau viện. Chỉ nhàn nhạt lên tiếng, lại saiVệ Chân đưa tin tức ám vệ bên kia lên, cúi đầu xem, không nói thêm gì. Điền Phúc Sơn bất đắc dĩ, liền tự động lui ra. Trong lòng thầm nghĩ, ngày mai chắc chắc Thục phi nương sẽ chẳng vui vẻ gì.

Quả nhiên, hôm đó Tông Chính Lâm nghỉ ở thư phòng. Ngày hôm saukhông chờ Trương thịvà Tề thị đến thỉnh an đã sớm tiến cung . Chỉ để lại đại quản sự xử lý mọi việc. Khổng thị và Ngũ thị nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra, điện hạ vẫn lãnh đạm như trước, như vậy bản thân cũng không bị coi là thất sủng. Dù sao tất cả mọi người đều như nhau, không đối lập, cũng không thể so ai cao ai thấp.
Thục phi nhìn nhi tử của mình vào vấn an, không thấy hắn có thay đổi gì so với ngày thường, trong lòng lộp bộp một tiếng.
"Lão Lục, thị thiếp mới vào cửahôm qua, có vừa lòng không?" Hỏi ra câu này cũng coi như bà đã hạ thể diện lắm rồi . Đường đường là Thục phi nương nương thế mà còn phải đích thân hỏi chuyện hậu viện của nhi tử.
"Không biết."
Thục phi sửng sốt, "Tại sao lại không biết?" Người cũng vào phủ rồi , còn không biết là nghĩa làm sao?
"Chưa từng gặp."
Thục phi tức giận . Sốt ruột hỏi, "Là tại vì sao?"
" Bận rộn chính sự." Tông Chính Lâm nề nếp đáp lời.

"Phụ hoàng con còn bận chính sự hơn con nhiều, nhưng cũng không lạnh nhạt hậu cung đến mức ấy!" Lời này vừa thốt ra, cảm thấy có chút không ổn, ho nhẹ một tiếng, mới nói: "Những người chỉ định cho con đều là ta và phụ hoàng con tự mình chọn lựa trong những tú nữ tham gia tuyển tú, con đừng có coi như chuyện này có cũng được không có cũng không sao. Nếu còn tiếp tục như vậy, con tự mình đi phân trần với phụ hoàng của con đi." Lần này Thục phi thật sự bị hắn làm cho tức giận . Tại sao lại vẫn cứ như là hoà thượng thế chứ? Nhưng khi nhìn con lớn nhất đang cười trộm ở bên cạnh, hừ, đang cười thầm vui sướng hả.
"Lão Tứ, con làm đại ca thế nào thế hả ? Không nói đệ đệ ngươi cho ta, còn ở đi theo giễu cợt. Có còn dáng vẻ huynh trưởng hay không hả ? ?" Thục phi chỉ vào Tông Chính Vân, tức giận đến mức giọng nói cũng run rẩy .
Tứ hoàng tử bị liên lụy, liếc mắt nhìn Tông Chính Lâm, vội trấn an nói, "Vâng, vâng, con sẽ nói chuyện với lão Lục, ngày mai ngài sẽ được nghe tin tức tốt." Mới khuyên được Thục phi thôi tức giận, sau đó vội vã lôi Tông Chính Lâm đi.
Tông Chính Lâm đi theo phía sau, từng bước từng bước nhẹ nhàng thư thái, mặt không đổi sắc, tựa như việc này không liên quan gì đến hắn. Tứ hoàng tử tức giận nhìn vẻ thản nhiên của hắn nhưng rồi cũng vui vẻ, "Ta nói này lão Lục, chuyện này là chuyện của đệ, đừng đẩy tai họa cho ca ca, bằng không ta không khách khí."
"Ngày mai sẽ có tin tốt?" Tông Chính Lâm mắt lé nhìn sang, "Hoàng tẩu có thai hả ?"
Tông Chính Vân không có cách nào khác, liền chỉ có thể khuyên nhủ: "Chuyện khác ta không nói, chẳng lẽ đệ muốn để phụ hoàng hỏi đến hậu viện? Đến lúc đó cũng không phải đệ muốn thế nào cũng được đâu ."
Điều này khiến Tông Chính Lâm nhíu mày , rõ ràng hắn rất không kiên nhẫn với việc này. Nhưng nếu không xử lý thỏa đáng, đến lúc phụ hoàng phải nhúng tay vào, không chừng Mộ Tịch Dao cũng phải chịu ảnh hưởng. Hắn tâm không cam tình không nguyện, lạnh mặt phất tay áo mà đi.
Tông Chính Vân thấy vị đệ đệ của mình hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy, cảm thấy không thể tin được? Danh vọng của Phụ hoàng dùng được từ lúc nào vậy? Trước kia ngay cả Nguyên Thành hoàng đế cũng bị hắn làm tức đến giơ chân, chẳng lẽ bản thân hắn gặp ảo giác?
Tông Chính Vân cũng lười suy nghĩ tiếp, chỉ vui vẻ trở lại đáp lời với Thục phi.
Lại nói Tông Chính Lâm tâm tình nặng nề trở về phủ đệ, một đầu vùi mình ở thư phòng, đến giờ tý mới về viện nghỉ. Cũng không đi Trúc Âm Điện, chỉ đến phòng Khổng thị. Khiến cho Khổng thị vui mừng quá đỗi, nhưng cũng cố gắng tự kiềm chế, cẩn thận hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.

"An trí đi." Dứt lời, Khổng thị liền thấy Lục điện hạ đã nhắm mắt nằm ngửa trên giường. Trong phút chốc thị không biết nên như thế nào cho phải. Chỉ đành chậm rãi sờ soạng nằm vào bên trong, cũng yên tĩnh nằm im.
Đợi một lát, mới đánh bạo, nhẹ nhàng dựa vào hắn, tay thị chậm rãi sờ lên ngực của nam nhân. Tông Chính Lâm trợn mắt, nắm chặt tay của Khổng thị đang đặt trên ngực mình. Khổng thị đột nhiên bị hắn làm cho kinh ngốc, cũng không dám động, nhưng tay thị lại bị đưa xuống hạ thể của nam nhân, gắt gao đè xuống.
"Biết làm không?" Hơi thở của nam tử bên cạnh có chút gấp gáp, âm thanh biểu lộ một sự không kiên nhẫn.
Khổng thị hiểu, mặt đỏ lên, lại bất chấp ngượng ngùng, động tác của cánh tay chậm rãi hình thành. Thấy dương vật trong tay càng lúc càng trướng to, thậm chí trên đỉnh đầu còn có một chút dịch tràn ra, nhiệt độ cơ thể Khổng thị tăng lên, quả thực đã động tình. Liền không tự giác gọi, "Điện hạ ~~ "
Tông Chính Lâm đang ảo tưởng cánh tay này cánh tay nhỏ bé của Mộ Tịch Dao, toàn thân khô nóng, nhưng chợt nghe nữ tử bên cạnh kêu gọi, ảo tưởng lập tức bị đánh vỡ. Tông Chính Lâm giận tái đi gầm nhỏ, "Câm miệng." Sau đó tự kéo tay của Khổng thị, động tác cũng trở nên nhanh hơn.
Khổng thị phát hoảng, nhưng cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ nhẫn nại hầu hạ.
Tông Chính Lâm ảo tưởng thấy dáng người yểu điệu của Mộ Tịch Dao, một tay bắt lấy đỉnh nhũ phong của Khổng thị, hung hăng xoa nắn vài cái, không kiềm chế được nữa, phun ra dục vọng nồng đậm. Đợi đến khi nhịp tim trở lại bình thường, hắn giống như trước đứng dậy rời đi, để lại Khổng thị với thần sắc ảm đạm, trong đôi mắt lộ ra một tia tuyệt vọng. Điện hạ trở nên càng lãnh đạm rồi, lúc trước dù sao chỉ là không lưu tử, nếu cứ như thế này, việc cóp con nối dòng càng thêm gian nan.
Ngày hôm sau, Tông Chính Lâm lại vào sân của Ngũ thị, nhưng lần này ngay cả xiêm y cũng chưa cởi, chỉ để cho Ngũ thị từ sau lưng vuốt ve bả vai. Ngũ thị từ trước đã sợ hãi hắn, hắn nói cái gì thì làm cái đó, tay thị ấn đến mức cổ tay mỏi nhừ bủn rủn, đến giờ Tông Chính Lâm rời đi, mới nhẹ nhàng thở ra, tự mình cố ngủ.
Lại nói đến Trương thị, sau khi nhập phủ đợi ba buổi tối, cũng không đợi được điện hạ tới viện thị nghỉ ngơi, liền biết điện hạ đối với bản thân cũng không chú ý gì. Chỉ yên lặng suy xét nên làm thế nào để điện hạ vui mừng, đến trong viện mình, dù chỉ là nhìn thị thôi cũng tốt, tránh cho người nói mới nhập phủ đã thất sủng, hạ nhân đều là loại coi thường thấp thích bám cao , như thế mới tránh cho bản thân sau này khổ sở .
Tề thị thì tức giận đến ghiến răng, hôm vào phủ độc thủ không phòng, sau đó lại bị hai cái tiện nhân cũ chiếm đi. Thế này còn có quy củ hay không? Nhưng thị cũng biết đây là hậu viện hoàng tử, không thể muốn tính là được, liền âm trầm quyết tâm nghĩ cách đem điện hạ câu đến mới được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.