Sủng Phi - Triêm Y

Chương 2: Chương 2: Mộ Phủ Một Năm



Thanh châu, Tri châu Mộ phủ
Đầu xuân , ánh nắng ấm áp xuyên qua từng tầng cành lá trùng điệp, chiếu lên trên chiếc váy lụa mỏng dài màu vàng. Lụa mỏng thêu hoa phủ trên gối, trong viện mùi cỏ xanh nhàn nhạt toả hương, Mộ Tịch Dao thoải mái nheo mắt. Nằm nghiêng trên sạp mềm,cong một bên khuỷu tay, bên cạnh có đại nha hoàn Huệ Lan, hầu hạ bẻ quả roi ( hay còn gọi là trái mận trong miền nam , Đây chỉ là một trong họ hàng nhà trái này thui nhé. Hình nè : photo.pchome.com.tw/duck0705/127580242458) . Thịt quả vừa đưa vào miệng, vừa mềm vừa nhiều nước, thật là ngon.
Lúc này Mộ Tịch Dao đã "Lành bệnh" được hai ngày, trong hai ngày này, nhờ có trí nhớ của chủ cũ của thân xác này, Tịch Dao thoải mái làm quen với những thói quen trong sinh hoạt của Mộ Tịch Dao cũ, còn ghét bỏ chủ cũ không đủ yêu kiều, không đủ tiêu dao, không đủ câu ~ nhân ( hấp dẫn người khác phái = câu nhân). Sau khi tận lực, Tịch Dao mới khỏi bệnh càng được người yêu thương. Vu thị đau lòng ái nữ bị bệnh thương hàn mới khỏi, thân thể hư nhược đi nhiều, tinh tế dặn dò hai đại nha hoàn bên người nhị tiểu thư hầu hạ chu đáo, có thích cái gì cũng thiên vị , để ý dâng lên. Những buổi học nữ hồng hay công khoá trong ngày cũng tạm nghỉ nửa tháng, lại miễn vấn an vào sáng sớm, để nàng dưỡng mình cho tốt . Điểm tâm cũng truyền đến trong viện dùng, chỉ cần giữa trưa và buổi tối đi qua chủ viện dùng cơm là được.
Trưởng tỷ của Mộ Tịch Dao là Mộ Tịch Trừng, từ nhỏ đã có hôn ước cùng với Lương Hữu Chiêu, con trai trưởng của Tế Tửu quốc tử giám Lương Bác Văn, thường ngày cũng chỉ ở trong nhà làm chút nữ hồng, buổi chiều cũng đến chỗ Vu thị học quản gia, nghe mẫu thân phân phó quản gia ma ma làm việc ra sao, sử lý việc nhà thế nào. Cho nên cũng không thường xuyên đến Ánh Thuỷ Hiên của Mộ Tịch Dao .
Huynh trưởng Mộ Cẩn Chi, từ khi ba tuổi học vỡ lòng, liền thích võ ghét văn. Mặc kệ phụ thân Mộ Kính Châm răn dạy ra sao, đều vô tâm với khoa cử, chỉ một lòng nhập binh, hy vọng có thể kiến công lập nghiệp sa trường, hồi báo ân dưỡng dục của cha mẹ, nở mặt tộc nhân. Năm mười hai tuổi đã rời nhà tòng quân, hiện thời đã qua năm năm, đang làm chức phó uý thất phẩm. Hàng năm đều ở bên ngoài, đến lễ tết mới về nhà đoàn tụ.
Lúc Mộ Cẩn Chi rời nhà, Tịch Dao tuổi còn nhỏ, lại nhu thuận nghe lời, thấp bé nhỏ nhắn, bụ bẫm như một quả cầu thịt, trắng trắng non mềm, mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm người đối diện , thích nhất là bám lấy huynh trưởng, đeo dính không thôi. Thường xuyên đi theo phía sau bào huynh kêu "Ca ca, ca ca", âm thanh tiểu hài tử mềm nhũn, làm cho Mộ Cẩn Chi trong tâm tê dại, lại thấy ánh mắt ỷ lại trong veo như nước , dẫn tới Mộ Cẩn Chi đối với nàng luôn vô cùng dung túng.
Mỗi lần hồi phủ, nhất định sẽ có một rương lớn những vật thú vị, chuyên môn dành cho Mộ Tịch Dao. Đến nay cũng đã đổi thành xiêm y xinh đẹp, hương phấn, lưu ly, diều, búp bê, phàm là đến ngày lễ tết hay sinh thần, nhất định sẽ đưa đến trước thời gian, chưa bao giờ quên.
Mộ Tịch Dao khẽ vuốt lên gối mềm, thanh thản tản mạn, đầu óc lại không dừng xoay xoay suy nghĩ. Hai năm sau chính là tổng tuyển tú , đến lúc đó tất nhiên tránh không khỏi. Muốn khi quân, chỉ bằng nàng dĩ nhiên còn không thể làm được. Cổ nhân mặc dù không theo kịp người đời sau, không có tri thức uyên bác phổ biến, nhãn giới cũng chưa mở rộng, nhưng tuyệt đối không ngu. Nếu dám khinh thị những thứ lễ giáo cổ hủ, đến lúc đó bản thân sẽ không hay ho . Huống chi còn có phụ mẫu huynh tỷ, còn mạng sống của trên dưới trong phủ, không thể chỉ bởi vì Mộ Tịch Dao nàng đưa ra chút sai lầm mà chịu khổ. Huống hồ chấp niệm của phần tàn hồn quá sâu, phải sớm đi kết thúc, miễn cho ảnh hưởng đế bản tính.

Nhấc chân ngủ lại, đại nha hoàn Mặc Lan chạy nhanh đến sửa sang lại quần áo cho nàng, đỡ nàng đứng dậy. Liền tiếp đó là tiểu nha đầu trong viện đánh lên cây dù, đưa qua quạt tròn, một đám người hướng về chủ viện mà đi.
Cách ngoài mấy trượng, ma ma hầu hạ liền khom người nói: "Thỉnh an Nhị tiểu thư " . Sau đó đứng sang một bên nhấc lên rèm cửa, lớn tiếng thông truyền vào bên trong: "Phu nhân, nhị tiểu thư vội tới vấn an ngài."
"Nữ nhi tới rồi, mau vào để mẫu thân nhìn xem, hôm nay có tốt hơn chút nào không ? Con ta có đói bụng không?" Nữ nhân đang ngồi ngay ngắn bên trong, tầm hơn ba mươi tuổi, bộ dạng đoan trang, quần áo lịch sự tao nhã, đúng là Vu thị , mẹ đẻ của Tịch Dao. Sau đó là một chồng âm thanh phân phó đưa thêm canh cá ngon lên, mặt khác cũng thúc giục nha hoàn dâng đồ ăn vặt mà Tịch Dao yêu thích.
Lúc này Mộ Tịch Dao thực tế mới mười ba tuổi, cho tới bây giờ không biết như thế nào trang nộn, như thế nào thu liễm. Thu xếp cười duyên vấn an xong, lại xoay người qua ôm lấy cánh tay Vu thị làm nũng, không biết xấu hổ hỏi: "Mẫu thân là có nhớ thương ta ? Tịch Dao rất tưởng nhớ mẫu thân . Buổi sáng nay ngủ dậy liền nhớ kỹ Hạch Đào tô ở chỗ nương
." Thanh âm kia thật ngấy ngúa, ngọt lịm làm Vu thị cười toe tóe. Rất là ôn nhu từ ái sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi thân thể nàng có còn chỗ nào không thoải mái, đám người hầu hạ có chu toàn không, lúc này lại nghe thấy ngoài cửa báo đại tiểu thư đến.
Mộ Tịch Trừng vừa vào cửa, liền thấy tiểu muội quả nhiên là dính ở trên người mẫu thân tỏ vẻ gặp may khoe mã. Nàng đứng đắn hành lễ vấn an mẫu thân , sau đó đi qua chê cười tiểu muôi không có bộ dáng thế gia tiểu thư, còn nhẹ nhàng liếc vài cái, ý tứ là: muội đang giả bộ. Đối với việc Mộ Tịch Dao ở trước mặt cha mẹ trưởng bối nhu thuận biết chuyện, sau lưng liền hưng phấn đi theo Mộ Cẩn Chi leo tường dỡ ngói cãi vã, Mộ Tịch Trừng quá rõ ràng , nhưng mà tiểu muội tuy từ nhỏ đến lớn như chú khỉ hoang, cũng không ít lần thay nàng đỡ chuyện.
Trong phòng đang cười nháo thành một đoàn, Ngô di nương dẫn Mộ Tịch Đình tiến vào, cung kính thỉnh an, chào hỏi mọi người, sau đó tự giác ngồi vào ghế dưới, an phận nghe Vu thị cùng hai vị đích tiểu thư nói chuyện, ngẫu nhiên cũng đáp ứng vài câu, thêm cái náo nhiệt. Ngô di nương không được sủng, lại biết đúng mực, thủ bổn phận. Vu thị đối với thứ nữ cũng là đối xử tử tế, chưa bao giờ trách móc nặng nề. Đích tiểu thư có xiêm y trang sức, giáo dưỡng ma ma, nữ hồng sư phụ, cũng đều cấp cho Mộ Tịch Đình một phần. Loại quan tâm yêu thương tử nữ, đối xử bình đẳng rộng lượng của Vu thị, càng được Mộ lão gia kính trọng.
Dùng xong cơm canh, Ngô di nương liền dẫn Mộ Tịch Đình trở về nghỉ trưa. Mộ Tịch Dao lúc này lại mở miệng, trước hớn hở khen vừa thông suốt bản thân rốt cục cũng là nữ nhi của tri huyện, đem Vu thị và đích tỷ cười đến ngã trái ngã phải. Lại nhân cơ hội đưa ra ý muốn nửa tháng sau sẽ dọn dẹp lại những bài tập đàn cổ thi họa, châm tuyến trù nghệ mà trước đây học qua. VU thị có chút giật mình, hôm nay thế nào lại nghe thấy từ miệng của con khỉ nhỏ không thích yên tĩnh này muốn tự luyện tập cầm, còn có nữ hồng trù nghệ cũng muốn ôn tập. Mộ Tịch Dao nhếch cằm nhỏ lên, dào dạt đắc ý, vẫy vẫy tay nói: "Hôm qua ta xem một thoại bản chuyện xưa, bên trong tuyệt thế tiểu mĩ nhân đều có bộ dáng này. Ta nơi nào có thể kém ?"

Vu thị cười đến đổ người, Mộ Tịch Trừng che miệng cười lạc giọng. Vu thị vốn nuông chiều ấu nữ, lúc này mở miệng đáp ứng, chỉ kêu nàng đừng có ôm trong mình tính tình như đang chơi đùa là được. Buổi chiều Mộ lão gia nghe nhắc tới việc thú vị của tiểu khuê nữ, Mộ lão gia đưa tay vuốt râu, trong mắt tất cả đều là ý cười.
Nửa tháng sau, Tịch Dao sáng sớm tập viết vẽ tranh, sau ngủ trưa sẽ học nữ hồng trù nghệ, buổi tối càng siêng năng với cầm nghệ. Tịch Dao ở thời hiện đại cũng là xuất từ dòng dõi thư hương, có tổ phụ tổ mẫu dốc lòng dạy dỗ. những thứ có ich với giáo dục trụ cột như, cầm kỳ thư họa, chỉ cần phân biệt cổ kim khác biệt, liền mọi sự trôi chảy. Nhưng điều đau đầu là, Tịch Dao không hề có thiên phú với nữ hồng, càng không có trụ cột về mặt này, mắt thấy tiêu chuẩn còn không bằng kiếp trước, chỉ có thể than thở không thôi. Dù sao đời trước khi ở hiện đại cô cũng từng luyện qua, mà này đường đường là một thiếu nữ đẹp cổ đại lại từ nhỏ ngay cả kim cũng chưa chạm qua .
Ngày tháng vui chơi đã qua hơn tháng. Hôm nay Tịch Dao còn đang ngủ trưa, mộng đẹp say sưa, lại bị thanh âm đột nhiên xuất hiện trong đầu đánh thức. Hãy còn ngẩn người, còn chưa kịp định thần, mới phát hiện lại là khối ngọc bội đến trêu chọc nàng. Được thôi, Mộ Tịch Dao thật không muốn gặp khối ngọc bội này. Lúc tìm nó thì nó giả chết; không tìm nó, lại có chuyện này. Không phải khiến nàng đau đầu, thì là quấy nhiễu giấc mộng đẹp của nàng.
"Kêu cái gì mà kêu? ? ?" Nữ nhân này đang phát tác cơn ngái ngủ.
Nhưng ngọc bội cũng ủy khuất a! Đây là chuyện gì chứ! Tại sao không thể bảo vệ chủ nhân, còn gặp phải cái mụ dạ xoa! ! Thật chật vật nhận chủ, mất hết thể diện không nói, còn bị cô ta từ chối không muốn gặp. Thật vất vả lấy lại chút khí lực, có chuyện quan trọng bẩm cáo, vừa nói vài tiếng, liền bị ăn mắng. Nó thiệt khổ sở. Nhưng mà chính sự quan trọng hơn.
Có người còn gấp hơn so với nó. Nữ nhân này hung dữ ra lệnh: "Ngươi hại ta đau đầu, ta trước không đề cập tới. Nhanh , đưa ta trở về! !"
"Không có linh lực, không thể quay về..."

"Khi nào thì mới có linh lực? ?"
"Không có, xé rách thời không một lần, cô cho là dễ dàng như vậy sao ?"
Mộ Tịch Dao sắc mặt không tốt. Suy nghĩ. Ngữ khí bình tĩnh trở lại: "Nơi này còn có tu sĩ không? ?"
"Ngươi biết tu sĩ? ? Nhưng đó là chuyện thời thượng cổ. Hiện tại linh khí mỏng manh, không cách nối thong. Ta cũng chỉ là linh khí, bản thể là linh ngọc của đại tu sĩ thượng cổ cấp cho tộc nhân làm hộ thân. Là cực phẩm linh khí."
Mộ Tịch Dao cảm thấy mình nhìn thấy cái đuôi của ngọc bội ve vẩy .
"Vậy ngươi có ích lợi gì? ?"
Không phải là ảo giác, Mộ Tịch Dao cảm thấy khí linh thế mà có cảm tình, còn thở dài .
"Hiện tại cũng không có trọng dụng gì. Chỉ là nếu đeo bên người, tránh được độc vật của phàm giới, không bị xâm hại. Đời Ngọc bội trước dĩ nhiên đã dập nát, không còn tồn tại. Đời này, lúc ta mạnh mẽ nhập vào, bị hao tổn nghiêm trọng. Đại bộ phận công năng vĩnh viễn không thể khôi phục , không gian mang theo cũng từ chỗ là một cái sân trở nên chỉ còn lại khoảng không như một cái hòm nhỏ . Đây cũng là hậu quả sau khi điên đảo thời không."
Âm thanh linh khí ảm đạm, nhịn không được mà đau buồn. Lại nghe nữ nhân này so nó còn bi thương hơn hỏi lại: "Không gian chỉ bằng cái hòm? ? ? Ta không vào được? ? ? Linh tuyền đâu? ? ? Cây ăn quả đâu? ? ? Linh thú đâu? ? ?"

Khí linh đen mặt, nữ nhân này, ngươi suy nghĩ quá nhiều. Ngay cả khi ngọc bội hoàn hảo như lúc ban đầu, cũng chỉ là linh khí, không phải là tiên khí. Không thèm để ý đến nữ nhân thần bí đang lẩm nhẩm, chỉ nói: "Không chỉ có ngọc bội bị hao tổn, liền ngay cả ta cũng sắp tiêu tán. mặt phong ấn sở hữu linh lực đều bị hao tổn hết, bên ngoài giới cũng xưa đâu bằng nay, linh khí tự nhiên vô pháp tồn tại . Ta chính là đến nói cho ngươi một chút việc, rồi kết liễu đoạn nhân quả này."
Mộ Tịch Dao biết đến lúc trọng điểm, nghiêm cẩn lắng nghe, phá lệ vô cùng lưu ý.
" Không gian trong ngọc, ngươi không có linh thức, vô pháp vận dụng. Chỉ có dưỡng sinh kinh, chủ nhân khi được tôn sự ban tặng, lúc luyện khí, có tác dụng đối với tướng mạo, nét đẹp nội tâm của nữ tử. Trong bình là đan dược, ngươi cứ tận lực dùng, vốn cũng không có bao nhiêu, chỉ có bốn loại, mỗi loại một bình. Mất đi linh khí, lại bị thương nặng, ngọc bội tất nhiên giáng xuống thành pháp khí cấp thấp. Khi gặp nguy hiểm sẽ có cảnh báo, nhưng vô lực hộ chủ. Ngươi phải thật cẩn thận.
Hiện giờ ngươi là Mộ Tịch Dao, ngươi có thể nhập thân thể này cũng là một cơ duyên lớn, vậy cho thấy số mệnh ngươi không tồi. Nhưng ngươi và tàn hồn hoà nhập với nhau, những oán phẫn ,những không cam lòng, những yêu ghét tiếc nuối của nàng, hết thảy nhân quả tạo thành đều sẽ chuyển sang cho ngươi. Thời gian quá dài, sẽ ảnh hưởng đến sự tinh thuần của linh hồn ngươi. Vậy một đời này phải kết liễu rõ ràng, bằng không với cơ duyên kia cũng không tác dụng, thậm chí linh hồn bản thân còn gặp dơ bẩn, sau khi chết sẽ bị vây hãm , vô pháp chuyển thế. Thôi, thời gian đã đến, tự người giải quyết cho tốt."
Nói xong không đợi Mộ Tịch Dao nhiều lời, liền triệt để tiêu tán. Linh khí cuối cùng từ thời Thượng cổ còn bảo tồn được, chung quy cũng đi vào mạt lộ ( đường cùng).
Mộ Tịch Dao mặc dù hận vị đại thần quản lý xuyên không quá ngoan độc, có đến mà không có về, nhưng cô cũng biết, sự tình đã định, nghĩ nhiều vô ích. Thử lấy Dưỡng Sinh kinh ra, thấy có thể xem hiểu, liền gác lại một bên, tiếp tục xem các loại đan dược. Dưỡng nhan đan... Trú nhan đan ( trú nhan = lưu giữ vẻ thanh xuân )... Thánh linh đan ( thuốc tiên giải độc )... Hương thể hoàn ( đan dược làm cho thân thể có mùi thơm)... , ân, tốt lắm, Mộ Tịch Dao vui sướng vạn phần, đây đều là tiền vốn đó.
Vì thế, trong một năm sau đó, Mộ Tịch Dao tiếp tục trải qua từng bước của cuộc sống khuê nữ. Chỉ để lại Thánh Linh đan, còn lại tất cả đan dược đều dùng. Chỉ qua có một năm, mặt mũi nàng đã nẩy nở, luyện Dưỡng Sinh kinh, thân thể được điều chỉnh, lại có vẻ yểu điệu. Đan dược từng bước bộc lộ tác dụng, mặc dù cũng vẫn chỉ là một Tịch Dao thanh tú, khí vận dần dần hình thành, mặc dù không có mỹ mạo khuynh thành, cũng là như hoa như ngọc, được người yêu thương.
Mộ Tịch Dao tự biết bí mật của mình quá nhiều, lại kinh thế hãi tục, cũng không dám nói cùng người khác. Quyết tâm giấu kín, cuộc đời này cũng chỉ mình Tịch Dao nàng biết mà thôi. Không có nhiều đan dược, nhưng Dưỡng Sinh kinh đối với nữ tử có tác dụng rất lớn, sau khi nghiên cứu sáu chương đầu, liền chép lại đưa cho Mộ lão gia cùng đại ca tập sử dụng, chỉ nói là vô tình thu thập ở thư quán khi tìm thoại bản. Để hai người bọn họ tự đi phân biệt, tự quyết định có luyện tập hay không. Còn riêng về phần Vu thị, nàng đem nửa phần sau về dưỡng nhan dưỡng thân cứng rắn nhét vào tay Vu thị, khuyên mẫu thân và Mộ Tịch Trừng cùng tu luyện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.