Thập công tử yến sẽ được cử hành vào canh ba giờ Thìn. Mộ Tịch Dao mang theo Triệu Thanh và hai đóa hoa lan ra khỏi cửa từ sớm, nàng đã chuẩn bị xe ngựa đợi sẵn ở khoảng cách không xa so với cửa ngách trong phủ.
"Huệ Lan, lát nữa ngươi đi tìm Ngọc Oánh, chỉ nói có việc ngoài ý muốn, thay ta che lấp một chút." Hôm nay Mộ Tịch Dao ra ngoài, chỉ nói với Vu thị, nàng nhận lời mời của Đệ Ngũ Ngọc Oánh, đến buổi phẩm trà của các thế gia tiểu thư.
"Mặc Lan, thay ta thay quần áo." Hai người liền ở trong xe ngựa bận bịu một hồi.
Triệu Thanh canh giữ ở bên ngoài, vẫn là nhịn không được đành nhắc nhở.
"Tiểu thư, người thay đổi trang phục ăn mặc như thế này, vào thư viện, lại là đi... Nếu điện hạ biết được, phải làm như thế nào cho phải?"
"Đã nói không ai được để lộ tin tức, điện hạ làm sao biết được? Kể cả là biết được, thì cũng là sau khi sự việc đã xảy ra, có thể làm khó dễ được ta sao?" Mộ Tịch Dao nhíu mày.
"Nhưng thưa tiểu thư, vì sao người lại phải cố ý đi xem những nam tử không liên quan làm gì? Nếu so về tuấn mỹ thì ở Thịnh Kinh này điện hạ đứng đầu . Tháng sau người vào phủ hoàng tử, ngày ngày đều có điện hạ làm bạn, chẳng phải rất tốt hay sao?" Mặc Lan nghĩ mãi không hiểu sao tiểu thư nhà mình lại phải làm thế này.
"Em ngày ăn thịt, chẳng lẽ không thấy ngấy ? Huống hồ điện hạ của em, hậu viện phồn hoa rực rỡ, oanh yến béo gầy đều có, đêm đêm ngự tẩm vô số nữ tử, nào có rảnh rỗi mà ngày ngày đều đến?"
Thần sắc Triệu Thanh trở nên vặn vẹo, đây là đang nói là Lục điện hạ?
Lại nghe một giọng nói cố ý giả bộ hào sảng "Thế nào? Công tử nhà em như thế này , có thể đáng tin bằng điện hạ của nhà em không?."
Sau đó hắn liền nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ nhấc chân đi ra. Trên đầu thiếu niên chỉ cài một cây trâm ngọc, mái tóc đen như mực toàn bộ buộc cao lên tận đỉnh đầu, một vài đuôi tóc rối tung ở phía sau. Trong đôi mắt thần quang rạng rỡ. Một thân áo bào màu tố thanh, dáng người anh tuấn. Toàn thân cao thấp, bên hông còn đeo một khối ngọc bội màu hổ phách, khí chất tự nhiên, vẻ mặt cao ngạo.
Một chút hoá trang khiến mọi người chấn động ngẩn ngơ, chưa bao giờ nghĩ tới một tiểu cô nương yêu kiều thường ngày, chỉ một chút hoá trang thay đổi bộ dáng lại có được tư thế oai hùng bừng bừng, khí khái thiên thành như thế.
Mộ Tịch Dao nữ giả nam trang, khí chất thay đổi một trời một vực, nếu không phải là người bên người nàng, sẽ không thể nào phân biệt được.
Mộ Tịch Dao tà mị cười, "Việc danh bài kia, còn phải làm phiền Triệu huynh." Nói xong nàng đi nhanh về phía thư viện. Triệu Thanh chỉ đành lạnh mặt theo sát phía sau.
Nàng không hề biết rằng, những cảnh vừa rồi đã sớm bị những người của phủ hoàng tử đến bên ngoài, ẩn mình trong góc nhìn thấy rõ ràng , hơn nữa có người hoàn toàn đặt ở trong mắt. Đoạn đối thoại của chủ tớ nhà ai kia, bị người nào đó nghe thấy không sót một lời. Mọi người lúc này không ai là không nghẹn họng nhìn trân trối, thần hồn sớm đã bay mất nơi nào. Ngay cả Tông Chính Lâm dù mặt không đổi sắc, nhưng khóe miệng hơi hơi rung động, nhìn kỹ sẽ thấy khoé môi đã nhếch lên.
Lục Điện hạ Tông Chính Lâm cảm thấy từ khi ra đời tới nay, đây là chuyện hoang đường nhất, đừng nói tới chuyện hắn quá mức động tâm với một nữ tử. Hơn nữa mặc dù hiện tại, hắn cũng chỉ là buồn bực, chứ không có chút hối hận gì.
Khi hắn nhìn thấy màn hoá trang kinh diễm kia, Tông Chính Lâm cảm thấy, ngay cả cơn tức kia cũng bắt đầu thong thả giảm xuống. Biết nói như thế nào đây, thật đúng là hắn tự tìm khó chịu. Hơn nữa trong lòng thế mà lại có một tia kiêu ngạo bị giấu kín? Hắn cảm thấy nàng dù là giả nam hay là nữ đều vô cùng tao nhã khác hẳn người khác, may mắn hắn không lỡ mất nàng mà chộp được vào trong tay.
Lần đầu tiên, Tông Chính Lâm cảm thấy mình hoa mắt chóng mặt khi nghe thấy mấy câu nói của Mộ Tịch Dao.
Đám người Vệ Chân nghe thấy mấy lời đại nghịch bất đạo của Mộ Tịch Dao, vội vàng cách điện hạ xa một chút, làm bộ cái gì cũng không có nghe thấy. Trong lòng thì âm thầm oán giận, vị Dao chủ tử thật quá dọa người , không có một chút sợ hãi nào . Nếu lỡ điện hạ cảm thấy mất mặt, muốn tẩy trừ, không biết sẽ có bao nhiêu người chịu tai họa.
"Diệp Khai" giọng nói trầm thấp của Tông Chính Lâm vang lên, bên trong hình như có còn có ngập trời lửa giận, hai mắt nhìn chằm chằm dáng vẻ rêu dao của Mộ Tịch Dao ở phía trước, "Đuổi theo, ngăn nàng lại!" Sau đó hắn xoay người lên xe ngựa.
Mộ Tịch Dao đang hăng hái, mang theo Triệu Thanh, muốn nhìn tấm thẻ danh bài ở trong tay, không ngờ thấy một chiếc xe ngựa chợt ngừng ở phía trước, ngăn đường đi của nàng. Đôi mày cau lại, đến khi nhìn cẩn thận, thì thấy Tông Chính Lâm lạnh mặt vén rèm bước ra, không nói hai lời, vươn cánh tay, ôm lấy nàng rồi quay vào xe ngựa. Lại phân phó Diệp Khai tìm một chỗ yên tĩnh, sau đó cho tuỳ tùng đợi ở khoảng xa.
Mộ Tịch Dao cả người cương cứng, nhìn tình hình này của Tông Chính Lâm, biết ngay việc đã có biến, không dám động, chỉ thành thật đợi, ngay cả ánh mắt lẫn khuôn mặt đều lẳng lặng cúi xuống. Nào còn dáng vẻ công tử vừa rồi?
Tông Chính Lâm thấy dáng vẻ đáng thương này của nàng, cả người nàng lui trong ngực mình, co thành một khối nho nhỏ, hắn vừa bực mình vừa buồn cười, tâm không hiểu sao có chút mềm nhũn ra.
"Xem mỹ nam tử hử?" Ngữ khí ôn hòa.
Mộ Tịch Dao thân thể run rẩy, biết ngay sự đã bại lộ, liền cọ đầu vào lòng Tông Chính Lâm, tròng mắt xoay xoay nghĩ đối sách.
"Bản điện hàng ngày đêm sênh ca, đêm ngự tẩm vô số nữ nhân, hử?" Trong lòng bàn tay ôn nhu vuốt ve sườn gáy mảnh khảnh của Mộ Tịch Dao, khiến Mộ Tịch Dao nổi da gà, nàng lo lắng nếu Tông Chính Lâm phẫn nộ liệu có phải sẽ bóp chết bản thân không.
"Ngày ngày có bản điện hạ làm bạn, nàng cảm tấy giống như ăn thịt, ăn nhiều sẽ thấy ngấy?"
Mẹ nó, Mộ Tịch Dao trong lòng bắt đầu mắng chửi. Tông Chính Lâm đúng là đồ không biết xấu hổ , dám phái người giám thị nàng? Ngọc bội tại sao lại không cảnh báo? Bị xâm phạm riêng tư, chẳng lẽ không phải là nguy hiểm lớn hay sao? ? ?
Mộ Tịch Dao tức giận nhưng lại không tỏ vẻ, đương nhiên ở đây không thể nào thay đổi được tinh thần văn minh, để ý quá sẽ bị phạt sét đánh mất!
"Còn có thể thất thần?" Tiếng nói Tông Chính Lâm càng thêm ôn hòa, đôi tay cấp tốc cởi bỏ áo khoác của Mộ Tịch Dao. Nhìn thấy nàng mặc y phục của nam nhân, không biết là quần áo của tên nam nhân nào, trong lòng hắn lửa giận thiêu đốt!
"Sợ ~~" Mộ Tịch Dao thấy hôm nay chắc chắn là không tránh khỏi , bắt đầu thử làm nũng. Mị nhãn phát quang, lông mi run rẩy, hơi hơi ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Tông Chính Lâm.
"Còn biết từ sợ này cơ à? Không phải là muốn cướp danh bài sao?" Động tác trên tay không dừng, trực tiếp xé áo khoác, nâng tay ném xuống. Còn lại áo trong, nhưng đã che chắn khá tốt bộ ngực no đủ của nữ tử .
Lần này Tông Chính Lâm quyết tâm cho nàng một lần giáo huấn, nếu không nữ nhân này sẽ không biết trời cao đất rộng, nếu như bản thân không tại bên người, chẳng phải là dám lật cả trời hay sao ?
Đem áo trong của nàng kéo ra, liền thấy bộ ngực bị bọc một vòng vải mịn, khá chắc chắn. Tông Chính Lâm lên cơn tức giận, vận nội lực, rào một tiếng vạch vải tìm đôi khối nõn nà trước ngực nàng. Trong nháy mắt hắn sững sờ.
Chỉ thấy một đôi nhũ phong tuyết trắng, sôi nổi nhảy ra. Đỉnh đầu non mềm và tuyết trắng phía dưới run rẩy lay động. Lắc lư khiến Tông Chính Lâm hoa mắt mê mẩn.
Mộ Tịch Dao không ngờ hôm nay Tông Chính Lâm lại ngoan độc , và táo bạo như thế. Mắt thấy nửa thân trên sắp lộ ra trọn vẹn, nàng hoang mang rối loạn lấy tay che. Lại bị bàn tay to lớn của nam nhân bắt lấy, đem hai tay nàng đặt ra sau người, chặt chẽ kiềm chế.
Nhìn hai đỉnh đẫy đà, Tông Chính Lâm cúi người, một ngụm liền ngậm lấy đỉnh đầu đỏ tươi kia. Hắn tham lam liếm mút, chỉ trong chốc lát, đỉnh non mềm không chịu nổi mà đứng dựng lên, kích thích Tông Chính Lâm càng sử dụng vài phần lực đạo. Nữ tử dưới thân hắn, da thịt nõn nà, đường cong yểu điệu, thật khiến người ta bị dục hỏa thiêu thân.
Đây là lần đầu tiên, Tông Chính Lâm nhìn thân thể nữ nhân gần như thế, hắn rung động không thôi, dục vọng đứng thẳng lên.
Đè nén xao động trong cơ thể xuống, Tông Chính Lâm lật người Mộ Tịch Dao, để nàng nằm sấp ở trên đùi mình. Bàn tay hắn phách phách hai cái, vỗ xuống cái mông xinh đẹp của nàng.
"Đi xem mĩ nam, trộm danh bài ?" Lại thêm hai cái vỗ xuống. Âm thanh thật vang dội, nhưng lực đạo lại vô cùng có chừng mực. Ai biết mấy cái vỗ tay xuống, kiều mông lại đàn hồi nảy lên, khiến Tông Chính Lâm cả người đều bốc hỏa.
"Đừng mà, điện hạ, đau ~~" Mộ Tịch Dao quay đầu, ánh mắt ngập nước nhìn Tông Chính Lâm, âm thanh ngọt ngấy ngấy nũng nịu. Lời nói và vẻ mặt của nàng, khiến dục vọng dưới thân Tông Chính Lâm lại tăng vài phần.
"Nàng tự tìm , cho nàng biết ", sau đó hắn giật tiết khố của Mộ Tịch Dao, trực tiếp vỗ hai chưởng lên thịt vú, rồi lại hung hăng nắm lấy hai khối no đủ, vuốt ve.
Trong xe, nam tử quần áo chỉnh tề, dung mạo tuấn mỹ, nữ tử lại toàn thân trần trụi, sắc mặt đỏ bừng nằm sấp , hai người chặt chẽ sát vào nhau, nhiệt độ và cơ thể của cả hai đều khó phân rõ.
Mộ Tịch Dao ngầm bực mình, xú nam nhân là vì chuyện nàng muốn đi thư viện mà tìm đến tính sổ, hay là đến để đùa giỡn lưu manh? Dựa vào cái gì hắn thì áo mũ chỉnh tề, còn mình thì ngay cả miếng vải che cũng không có?
Mộ Tịch Dao không chịu được khi nhìn Tông Chính Lâm cao cao tại thượng, bản thân lại bị đè vô cùng mất mặt. Tính tình quật cường nổi dậy, liền muốn chết thì cùng chết.
Chỉ thấy nàng ôm lấy đùi Tông Chính Lâm, dùng sức xoay người, tới tới lui lui cọ xát đến nơi đã dựng đứng như đỉnh lều dưới thân nam nhân, miệng rầm rì rên rỉ.
Hừ, xú nam nhân, cho ngươi đánh, cho ngươi thoát, cho ngươi dám đùa giỡn lưu manh. Cho ngươi dục hỏa thiêu người!
Làm sao Tông Chính Lâm có thể ngờ được Mộ Tịch Dao lại mạnh mẽ như thế , bị nàng trêu chọc khô nóng cả người đến mức không chịu nổi, cuối cùng cũng kiềm chế không nổi, hừ nhẹ ra tiếng.
"Điện hạ ~~ cho ta ~~ quần áo ~~" yêu nữ này đúng là đổ dầu vào lửa, cố ý khiêu khích, âm thanh kia mềm mại vô lực, khiến da đầu Tông Chính Lâm run lên, vẻ mặt hoảng hốt.
Mộ Tịch Dao nhân cơ hội này, liền đẩy Tông Chính Lâm ra, chống đỡ hai chân hắn, nhảy dựng lên, không ngừng bò sang bên cạnh để chạy trốn.