Sủng Phi - Triêm Y

Chương 63: Chương 63: Khách Đến Thăm



Bên ngoài hoàng cung, thư phòng của đại hoàng tử.
Tông Chính Thuần hôm qua bị một câu “Nhặt xác” của Tông Chính Lâm làm tức giận đến mức rút kiếm chém đứt bình cẩm trong phòng, hôm nay lại bị Nguyên Thành đế gọi vào ngự thư phòng răn dạy.
Nguyên Thành đế lạnh lùng nhìn hắn nói một câu “Chuyện bàng môn tà đạo là chuyện mà một người huynh trưởng có thể làm sao?” khiến cho cả người hắn vô cùng lạnh lẽo.
Vừa xuất cung thì lại nhận được tin , đêm qua Nguyên Thành đế giá lâm Ngọc Diệp cung của quý phi , ở lại một lát liền quay về. Nghe nói sau đó Quý phi đuổi tất cả mọi người ra ngoài, một mình buồn bực ngồi cả đêm.
Tông Chính Thuần ngồi xuống nhìn phụ tá, vẻ mặt hung ác, âm độc mở miệng:
“Việc này có phải là do Lục đệ sử dụng thủ đoạn không?”
Vũ cơ mà hắn tặng là người chọn trăm lấy một, được nuôi dưỡng năm năm. Sao lại có thể bất tài vô dụng như thế?
“Điện hạ, chuyện thị thiếp của Lục hoàng tử sinh non là thật, ngày hôm qua Thái y viện liên tục đưa hai vị ngự y đến khám.” Một mưu sĩ tuổi trung niên đứng dậy bẩm báo.
“Lục điện hạ tuyệt đối không thể lấy tính mạng huyết mạch của mình để đổi với tính mạng của hai nữ nhân kia. Trái lại thần hoài nghi, có phải là vị kia hay không?” Nói xong còn chỉ về phía hậu viện.
Những người còn lại tỉnh ngộ trong nháy mắt, chắc là thế rồi? Nếu là do vị kia động thủ, vừa có thể trử khử cái thai như cây đinh trong mắt xong, lại có thể phế đi quân cờ tranh thủ tình cảm với Lục điện hạ.
Mọi người vội vàng phụ họa, đều nói chắc chắn chủ mưu là Mộ trắc phi.

Tông Chính Thuần nhớ đến nữ nhân được Tông Chính Lâm ôn nhu chiều chuộng kia, nàng thật sự có thể phế đi người của mình vậy sao?
Ngẩng đầu, hắn đã có phán đoán. Nếu đã có hiềm nghi, vậy không thể buông tha. Người đàn bà kia dám làm hại hắn cùng quý phi bị Nguyên Thành đế chán ghét vứt bỏ, dù là mỹ nhân khác người đi nữa hắn cũng có thể khiến cho nàng hương tiêu ngọc vẫn.
Mộ Tịch Dao ở trong Đan Nhược Uyển nhàn nhã ôm Bánh Bao, mấy ngày gần đây hậu viện vắng vẻ lạnh lẽo một cách lạ thường .
Đầu tiên là Trương thị sinh non, sau đó là vũ cơ bị đánh chết, rồi Tiểu Đường thị lại bị truyền ra cần tĩnh dưỡng nửa tháng. Hơn nữa Khổng thị bị Tông Chính Lâm cảnh cáo. Trong lúc nhất thời đám nữ nhân hậu viện bị phế đi một nửa, khó trách lạiyên ả kỳ dị vậy.
Bánh bao nhỏ bây giờ rất hoạt bát, dù mấy ngày nữa mới đầy ba tháng đãrất muốn xoay người, khoảng thời gian chơi đùa cũng càng ngày càng dài. Hắn thích nhất chính là dính lấy phụ thân, đặc biệt là rất yêu thích đùa nghịch tóc mai của Tông Chính Lâm hoặc là được phụ thân nâng hắn lên cao.
Mộ Tịch Dao thường xuyên ngồi một bên, nhìn Tông Chính Lâm cực kì nhẫn nại với con trai của hắn, đưa mắt nhìn, thấy rất ấm áp. Chỉ tiếc là thời đại khác nhau, nếu không thì cũng coi như là viên mãn như ý.
“Điện hạ” Mộ trắc phi bước nhẹ đến, đón lấy nhi tử với đôi mắt đang hưng phấn đảo qua đảo lại trong tay Tông Chính Lâm rồi gọi nhũ mẫu vào đưa hắn xuống. Bánh bao nhỏ gần đây ngủ không ngoan, phải dỗ dành mới bằng lòng nhắm mắt ngủ.
Đưa tay giúp Tông Chính Lâm vuốt lại trung y bị Thành Khánh vò nhăn, mới mở miệng.
“Thiếp nghe nói mấy ngày nữa là tết Khất Xảo (ngày tết có thời nhà Chu, vào ngày 7/7 âm lịch, vào ngày này phụ nữ sẽ cầu Chức nữ cho mình tài may vá thêu thùa), Tây hồ sẽ có hội đèn lồng, ngài và thiếp cùng đi có được không?” Mộ Tịch Dao nhớ rõ Tông Chính Lâm đã hứa với mình sẽ cho mình đi du ngoạn nhưng còn chưa được thựa hiện.
Tông Chính Lâm nhìn nàng đứng trước ngực cúi đầu chỉnh đốn lại quần áo, dịu dàng an tĩnh, liền kéo nàng tựa vào trong lòng, bàn tay to vuốt mái tóc dài mềm mượt của nàng.

“Khi đến mùa Đông, các dân tộc Tây Bắc thô bạo sẽ cướp bóc càng lúc càng tùy tiện. Công việc ở binh bộ bề bộn, thời gian sắp tới chắc ta sẽ thường xuyên về muộn. Nếu nàng muốn đi, dẫn theo Vệ Chân, đi sớm về sớm.”
Trong mắt Mộ Tịch Dao lóe tinh quang, Tông Chính Lâm không đi được? Thật là chuyện tốt! ! !
Ngày hôm sau, Mộ trắc phi theo thường lệ ôm bánh bao nhỏ vào cung thỉnh an, Thục phi nương nương đối với với lòng hiếu thuận của trắc phi rất là vừa lòng.
Mỗi lần bà thấy Thành Khánh đều yêu thích không thôi, đến khi trêu đùa hắn mệt mỏi rồi, sẽ ở bên cạnh nhìn hắn tự mình đùa giỡn ầm ĩ.
Một nhóm nữ nhân thấy thằng bé tự mình xoay qua xoay lại, thì cười vui vẻ. Hơn nữa quần áo mùa đông rất dày, thằng bé nhìn càng thêm mập mạp, càng khiến cho người khác thêm yêu thích.
Ngay cả Nguyên Thành đế từng tình cờ gặp gỡ hắn một lần, thấy tôn tử ra sức diễn xuất, long nhan rất vui vẻ, không ngớt khen ngợi Mộ Tịch Dao rất giỏi, nuôi dưỡng tiểu tử kia có thân thể khỏe mạnh, tinh lực tràn đầy.
Mộ Tịch Dao ôm Bánh bao nhỏ, cùng Tứ hoàng tử phi đi dạo ở ngự hoa viên, nói đến chuyện du hồ vào tết Khất Xảo, vô cùng hăng hái.
“Ngươi đã là mẫu thân rồi, còn hí hửng như vậy. Đều tại điện hạ nhà ngươi quá cưng chiều ngươi, bằng không làm sao ngươi lại có thể ung dung tự tại như thế.”Tứ hoàng tử phi cười khẽ lắc đầu.
Mộ Tịch Dao ôm Bánh Bao nhỏ, trên mặt là vẻ đắc ý, ” Thành Khánh nhà ta nói, lúc mà mẹ hắn đi chơi, phải mang theo hắn đó.”
Tứ hoàng tử phi xì một tiếng nhìn Mộ Tịch Dao đang vui cười, nha đầu này đúng là quỷ linh tinh.

Đến tết Khất Xảo , Mộ Tịch Dao ôm Thành Khánh, mang theo Triệu ma ma và Mặc Lan, đi lên xe ngựa của phủ hoàng tử. Vệ Chân dẫn theo thị vệ và ám vệ ẩn mình trong đám đông, bảo hộ người đi đến Tây Hồ.
Mộ Tịch Dao nhìn Bánh bao nhỏ trong lòng mình, thần sắc trong mắt khẽ dao động. Nếu không phải tại trong phủ còn một vị Đường thứ phi rắc rối, nàng sẽ không đến mức lúc nào cũng phải đem theo con trai không rời mình nửa bước.
“Ma ma, hôm nay Thành Khánh giao cho người.” Mộ Tịch Dao nghiem túc, nhìn Triệu ma ma.
Triệu ma ma chưa hề thấy cảnh này, nhưng Mặc Lan thì biết. Hễ chủ tử có vẻ mặt như thế, nhất định là sẽ có chuyện phát sinh. Lần đó khi còn ở khuê phòng, chủ tử thường như thế, lần này còn cố ý nhắc nhở, có thể thấy lần này hẳn có chuyện kỳ quái.
Hơn nữa, cái gì gọi là giao cho? Chẳng lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó, sẽ khiến chủ tử không thể phân thân? Mặc Lan vội nghiêm túc lại, so với lúc trước còn đề phòng hơn vài phần.
Mộ Tịch Dao vén một góc mành lên, nhìn phố xá thật náo nhiệt, tâm tư lại trầm tĩnh. Không biết người kia có ra tay không? Chính mình đã phá hủy chuyện tốt của hắn, còn nhân cơ hội đánh ngã một phen, hẳn là đã chọc giận đối phương.
Đời trước ngay cả Thái tử hắn còn còn dám ám sát, đối phó với một nữ tử ở hậu viện như nàng, chắc chắn sẽ không chần chờ mới đúng.
“Mặc Lan, nhớ là không được hành động thiếu suy nghĩ” Mặc dù Mặc Lan thận trọng hơn so với Huệ Lan, nhưng chung quy vẫn là người dễ sốt ruột, chỉ sợ lúc xúc động sẽ là chuyện xấu.
Khi đoàn người đến Tây Hồ, hai bên bờ hồ đã có tiếng người ồn ào, đèn đuốc sáng trưng.
Nữ tử trẻ tuổi thì đi dạo với bạn , công tử thế gia thì dẫn theo người hầu, tốp năm tốp ba đi trên thuyền hoa, nâng chén thưởng rượu, đàn sáo quanh quẩn bên tai.
Mộ Tịch Dao ôm Thành Khánh hai mắt tỏa sáng xuống xe ngựa, mang theo đứa trẻ đang vui sướng khoa tay múa chân. Nhìn tiểu hài tử trên mặt chỉ có sự sung sướng vô tư, cảm thấy đúng là có một vài kẻ thật là chán ghét.
Chậm rãi đi lên trên thuyền hoa năm tầng mà Tông Chính Lâm đã bố trí, vừa đi vào đã bị đồ trang trí hoa lệ làm cho hoảng sợ. Ai nói Lục điện hạ không thích xa hoa phung phí, chỉ cần một cái thuyền này, liền đã có thể cho Mộ Tịch Dao nàng tận hưởng cả đời.

Xem ra nam nhân kia cũng biết cách làm giàu, còn kiếm nhiều hơn hẳn so với Giai Nghệ phường của nàng .
Mộ Tịch Dao giao Thành Khánh cho ma ma ôm, trong thuyền có đặt thêm ấm lò nên nàng cởi áo lông hồ ly của bé ra.
Sai Vệ Chân dẫn người bảo hộ cho Thành Khánh, canh giữ một tấc cũng không rời. Nàng được Mặc Lan chỉ dẫn đi thẳng lên đỉnh thuyền, lại sai nàng châm huân hương, dâng trà.
” Nếu không được truyền thì không được lên, không cho ai đi vào.” Mộ Tịch Dao châm ngọn lửa của hỏa lô, thận trọng phân phó Mặc Lan, sau đó phất tay cho nàng lui ra.
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, Mộ Tịch Dao ngồi ngay ngắn ở sau án, một mình pha trà, rất lịch sự tao nhã. Trà Long Tĩnh đã được pha xong, mới bưng chén trà, thở dài một tiếng.
Đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ánh sáng ngọn đèn dưới lầu óng ánh phát sáng trên mặt hồ, nữ nhân mặt mày như tranh vẽ, cũng không về chỗ ngồi, lười biếng tiếp đón.
“Các hạ tới thật đúng lúc, có muốn uống một chén chà không?”
Ngọc bội trước ngực lại nóng rực, không biết có bao nhiêu người tới?
Hai ám vệ đang nấp trên xà đột nhiên cả kinh, hai mặt nhìn nhau, hay là đã bị chủ tử phát hiện? Còn đang nghi hoặc, chỉ thấy trên xà ngang đối diện nháy mắt có sáu gã Hắc y nhân, toàn bộ đều lấy khăn đen che mặt, thân thủ mạnh mẽ,vừa nhìn là biết người có luyện công phu.
Ám vệ đang muốn lao ra bảo vệ chủ tử, châm pháo phát tín hiệu, không ngờ sau cổ đã bị chủy thủ khống chế, không thể động đậy, phía sau bọn họ còn bị hai người theo dõi.
Mộ Tịch Dao nhìn thấy mấy người xuất hiện chỉnh tề, không hề kích động, đi đến ngồi xuống bên cây đàn cổ, ngón trỏ gảy một cái, âm thanh như tiếng phá đá.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.