Sủng Phi - Triêm Y

Chương 74: Chương 74: Đoàn Hoa



Edit: Linh Sờ Tinh​
“Điện hạ có chuyện muốn nói với thiếp ư?” Mộ Tịch Dao nhận ra đây là lần thứ ba trong đêm nay , Tông Chính Lâm chăm chú nhìn mình, nên nàng mới bất đắc dĩ hỏi. Nếu cứ thế này thì làm sao mà nàng ngủ nổi? Để boss cứ ngồi một bên nhìn chằm chằm thế này, áp lực rất lớn đó.
“Kiều Kiều, sau quan lễ là sẽ đến đại hôn”
Quan lễ? Mộ Tịch Dao mê man. Khi nào? Đại hôn? Đây là chuyện sớm muộn thôi, không có gì đáng ngạc nhiên cả.
“Khi nào?”
Tông Chính Lâm dùng tay xoa xoa lưng nàng. Nàng thế mà lại không biết khi nào thì đến Quan lễ của hắn ?
Hiển nhiên, Lục điện hạ lại bị Mộ Tịch Dao dắt đi. Vốn định nói với nàng về việc đại hôn, ai ngờ lại bị một câu hỏi thẳng thắn của nàng hấp dẫn mà chú ý.
“Kiều Kiều không biết sinh nhật của bản điện hạ?” Giọng điệu của hắn cao lên, đầy vẻ nguy hiểm.
Mới vừa rồi còn biếng nhác, đầu óc như đang ở chu du khắp nơi , trong nháy mắt Mộ Tịch Dao lập tức hoàn hồn. Tập tục của Đại Ngụy là chỉ được chính thức chúc mừng sinh nhật sau khi trưởng thành, bình thường trưởng bối trong nhà cũng không quá chú ý đến việc chúc mừng sinh nhật cho tiểu bối. Giống như mấy năm nay, Mộ Tịch Dao, Mộ Cẩn Chi cũng không được tặng quà gì, mà Mộ đại nhân chỉ cùng ăn một bữa cơm, răn dạy hai ba câu là xong.

Lúc này, bị Tông Chính Lâm hỏi, Mộ Tịch Dao đương nhiên không rõ. Trước kia không ai làm, cũng chẳng có người đề cập qua, làm sao nàng có thể nghĩ đến việc này chứ?
Huống chi ngày sinh tháng đẻ của hoàng tử Đại Ngụy, có thể tùy tiện mà điều tra ra sao? Ngay cả sinh nhật của mình mà nàng còn không nhớ rõ, đều là nhờ quà của Mộ Cẩn Chi nhắc nhở, chuyện này đúng là làm khó nàng rồi.
“Điện hạ, sinh nhật của ngài thiếp không thể lén điều tra. Thiếp đến phủ chưa đến 2 năm, cũng không có ai đề cập đến.” Mộ Tịch Dao cũng không làm bộ mà là thực sự hoang mang.
Đời trước đúng là không có tiền đồ gì, đến thời diểm quan trọng thì tinh thần lại sa sút. Mất con rồi qua đời, trong đầu hỗn loạn, những tin tức có ích rất ít. Hiện giờ nàng tiếp tục sống thay, chỉ có thể dựa vào những mẩu ký ức vụn vặt như thế là đã không dễ dàng lắm rồi. Những việc nhỏ nhặt như sinh nhật thế này thì ..., điện hạ, ngài có thể đừng quá kiêu ngạo như thế có được không?
Tông Chính Lâm nhìn vẻ mặt thành thật nghe chỉ giáo của nàng, mắt phượng hơi hơi nheo lại. Trong đầu Mộ Tịch Dao có biết câu “lấy phu làm trời” hay không đây.
“Mùng bốn tháng sáu”
Vừa nói xong, cơ thể đã đè lên người nàng: “Bản điện cho phép nàng tìm hiểu, có gì cứ hỏi cho rõ ràng. Nếu không chuyên tâm thì chắc Kiều Kiều cũng biết hậu quả.”
Tông Chính Lâm nắm lấy thân nàng vuốt ve nhưng vẫn tỏ ra cáu giận, Mộ Tịch Dao trong lòng oán hận, nhắc đi nhắc lại ngày mùng bốn tháng sáu mấy lần. Cái ngày này đúng là ngày xui xẻo , không chỉ sinh ra tên yêu nghiệt này, còn liên luỵ mình bị hắn ăn hiếp.
“Điện hạ” Mộ Tịch Dao vừa nghĩ, liền quấn lấy Tông Chính Lâm. Ngón chân đặt lên lưng của hắn mà cọ : ” Điện hạ, sau đại hôn, nếu thiếp bị bắt nạt thì làm thế nào?”

Đến lúc quan trọng, vẫn không quên ôm chân nịnh nọt một cách nhanh chóng , thể diện mặt mũi gì chứ , sớm đã bị Tông Chính Lâm gặm hết rồi.
Lục điện hạ đang được Mộ Tịch Dao cọ xát rất sảng khoái, nơi đào nguyên của nàng còn đang khiêu khích trên khối cự vật nóng bỏng đầy dục vọng của hắn, đang muốn nhéo vòng eo nàng, chợt nghe nàng nũng nịu mềm mại quấn quýt si mê.
Tông Chính Lâm thấy Mộ Tịch Dao ỷ lại mình thì rất vui, hiện giờ lại đang động tình đầy khát khao, bị âm thanh nức nở của nàng kích thích, nào còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, chỉ vội vàng kéo nàng vào người mình.
Đang lúc kịch liệt, Tông Chính Lâm mồ hôi như mưa, cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ bừng của nàng, mắt phượng thâm thúy.
“Trong lòng ta, chỉ có Kiều Kiều”. Giọng hắn khàn khàn trầm thấp, làm khóe miệng Mộ Tịch Dao cong lên.
Tông Chính Lâm nóng rực nhìn tiểu nữ nhân như hoa nở rộ xinh đẹp ở dưới thân, lý trí dần mất khống chế.
Mộ Tịch Dao hài lòng thỏa mãn cười ra tiếng. Nàng tận lực hóp bụng lại, kẹp chặt ,khiến hơi thở Tông Chính Lâm rối loạn, liên tục hút khí.
“Biểu ca” Mộ Tịch Dao tỏa ra yêu khí khắp nơi, đột nhiên cong người lên, dán vào vành tai hắn, ngọt ngào gọi.

Tông Chính Lâm thình lình bị Mộ Tịch Dao bất ngờ kích thích suýt chút nữa thì thất thủ, thấp giọng mắng một tiếng, rồi vui vẻ bế lấy người , phía dưới dùng sức đỉnh vào.
Trong phòng cảnh xuân tuyệt đẹp, từng trận từng trận yêu kiều.
Từ trong cung truyền ra tin Lục điện hạ muốn tuyển phi, các phủ đều tiến cử người, thế gia trong kinh đồng loạt tiến cử, phần lớn đều để ý đến vị trí Lục hoàng tử phi. Ngoài sáng trong tối đều đi lôi kéo quan hệ. Khiến Thục phi ngày nào cũng bận rộn gặp gỡ các mệnh phụ tiểu thư.
Chỗ Đức phi cũng bận rộn tiếp đón, vị trí thứ phi của Bát hoàng tử Tông Chính Hàm vẫn còn trống. Nếu chiếm được vị trí này, đối với mỗi gia tộc mà nói, cũng có chỗ tốt. Huống hồ so với vị trí chính phi của Lục hoàng tử, thì bên Bát hoàng tử không nguy hiểm bằng, như thế chẳng phải sẽ bớt căng thẳng hơn sao?
Tháng tư, trong kinh thành , các danh môn khuê tú cạnh tranh sôi nổi .
Những cô gái xuân tình rực rỡ, xấu hổ ngóng trông, vốn tưởng sẽ nghe được tin tốt lành để có cơ hội lên như diều gặp gió, thì lại bị tin tức trong cung truyền ra như sét đánh, vô cùng ảm đạm.
Trắc phi Mộ thị của Lục điện hạ, vừa sinh trưởng tử bình an, lại có thai đã hai tháng.
Tin vui này làm Hoàng đế vui cười, cảm thấy phúc khí của Mộ thị không tệ.
Cưới vợ nạp thiếp không phải là để khai chi tán nghiệp hay sao? ở trong Hoàng thất lại càng chú trọng đến việc con nối dõi. Đang tuyển Chính phi mà trong phủ lại truyền ra tin hỷ, đây có thể thấy là dấu hiệu tốt. Hoàng đế đối với việc nỗ lực có con nối dõi của Tông Chính Lâm rất là vui mừng, khen thưởng cho công lao vất vả của Mộ Tịch Dao thật to.
Điều này làm cho các hoàng tử khác rất không vừa mắt. Lão gia tử có phải là quá thiên vị rồi hay không? Bọn hắn cưng chiều cơ thiếp thì bị răn dạy, Tông Chính Lâm cưng chiều Mộ thị lại thành “tận tâm tạo con nối dõi”. Hơn nữa nhà ai nếu hậu viện có thai trước khi Chính phi vào cửa, mà chẳng phải giấu giếm, sao lão Lục lại gióng trống khua chiêng, khoe khoang thông báo? Thế này không phải là làm gia đình vợ khó coi sao?

Tông Chính Lâm còn phải cần gia đình vợ nâng đỡ sao ? Đây chẳng qua là mê trận mà Lục điện hạ tỉ mỉ, tốn tâm tư bày ra mà thôi.
Một người âm trầm như Tông Chính Lâm chưa từng lo lắng cần đén thế lực nhà vợ trợ giúp. Tuyển phi lần này tuy nói quan trọng nhưng Thục phi cũng hiểu rõ là hoàng đế muốn đem thế lực phía sau của các hoàng tử chỉnh sửa ngay ngắn một phen.
Đây là mưu quyền của hoàng đế. Mạc Bắc sắp có chiến sự, cần phân chia vị trí hậu viện các hoàng tử, để là lôi kéo triều đình làm yên lòng người, đây là lợi ích trao đổi tốt nhất.
Từ điểm ấy mà nói, đối với chư vị hoàng tử , chuyện hậu viện là chuyện xấu nhất, chứ đừng nói đến vị Lục hoàng tử Tông Chính Lâm. Nhưng với lục điện hạ thì nếu cần như thế không hiểu phải nạp bao nhiêu nữ tử thế gia vào phủ.
Đối với việc trị người mới vào phủ, Tông Chính Lâm cao giọng đưa ra tin tức, không e dè mà củng cố địa vị của Mộ Tịch Dao. Đương nhiên đây cũng chính là đem nàng đặt ở đầu ngọn sóng. Nhưng mà Lục hoàng tử cũng không lo lắng Mộ Tịch Dao không ứng phó nổi. Người phụ nữ có thể khiến hắn và Đệ Ngũ Dật Triều cam tâm tình nguyện bị tính kế, sao có thể dễ dàng bị người ức hiếp đến vậy.
Mộ Tịch Dao thấy Lục hoàng tử tuy vẫn chưa đăng cơ mà đã độc đoán tính kế rất là chán nản.
Nàng vốn muốn ôm Bánh Bao tạm lánh mũi nhọn, trốn ở Đan Như uyển nhàn nhã xem kịch vui. Không ngờ Tông Chính Lâm lại rút củi dưới đáy nồi, xóa sạch ý niệm nhàn nhã của nàng.
Tuy rõ ràng người ngoài nhìn vào thì nàng được sủng ái vô cùng , nhưng Mộ Tịch Dao tự biết đây là do lòng dạ hẹp hòi của hắn, đơn giản là sợ nàng sống quá an nhàn, muốn nàng trước mặt mọi người tỏ vẻ được cưng chiều mà kiêu. Hắn muốn nàng biểu hiện ra rất là khẩn trương đối với hắn, tốt nhất là muốn nhìn thấy nàng tranh giành, đoạt sủng của hắn.
Như thế hắn không những có cớ tránh được việc nàng lấy cớ trốn mất, mà còn hưởng thụ sự hầu hạ của nàng. Tính toán thật là tốt! Thật là tính toán đáng chết!
Mộ Tịch Dao đột nhiên cảm thấy, việc chính phi nhập phủ, hình như trọng điểm có chút lệch hướng. Chẳng lẽ trạch đấu càng lúc càng chán nên vị đại thần quản lý việc xuyên không chuẩn bị cho nàng và boss giao chiến?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.