Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy Tư Tuyết hơi sững người, sau đó đổi bên, thoáng nhìn qua, đúng là đã sang chỗ Quyền Mạch Ngự.
“Không phải do ngài kéo ta đến sao!” Tư Tuyết không phục hét to.
Rõ ràng hắn gian lận! Giở trò lưu manh!
“Ngươi chưa nói là không thể kéo.” Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Tư Tuyết, mặt không đổi sắc.
Tư Tuyết tức đến mức không nói được gì.
“Nhưng đó cũng là ngài vi phạm trước! Nếu ngài không vi phạm thì sao có thể kéo ta qua được!” Tư Tuyết hít sâu một hơi, hét về phía Quyền Mạch Ngự.
Ngủ cũng không để người khác ngủ ngon.
Quyền Mạch Ngự khẽ cười, đưa tay sờ đầu Tư Tuyết, giống như đang vuốt lông cho nàng.
“Trẫm không đụng vào địa bàn của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn nói khoảng không này cũng là địa bàn của ngươi sao? Hả?” Khoé miệng Quyền Mạch Ngự mang theo ý cười, nói từng câu từng chữ.
Vừa rồi hắn trực tiếp bắt lấy Tư Tuyết, chưa đụng vào chỗ của nàng.
Lý lẽ ngay thẳng như vậy.
“Ngài…” Tư Tuyết cứ trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, không biết phản bác thế nào.
Coi như nàng đã biết Quyền Mạch Ngự này căn bản không phân rõ trái phải.
“Được được được, ta sợ ngài là được chứ gì, ta nằm ngủ dưới đất!” Cuối cùng Tư Tuyết không chịu nổi nữa, hét to một câu.
Nàng kéo chiếc chăn trên người mình, lại giật cả chiếc chăn làm ranh giới kia theo, sau đó muốn xuống giường.
Vừa mới đi được một đoạn thì eo Tư Tuyết đã bị Quyền Mạch Ngự ôm lấy.
Ngay sau đó Quyền Mạch Ngự dùng một tay khác giữ cằm Tư Tuyết lại, Tư Tuyết trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, vừa chuẩn bị mở miệng mắng người thì tay Quyền Mạch Ngự đột nhiên dùng sức, miệng của Tư Tuyết bị ép mở ra, không nói nên lời.
Sau đó Quyền Mạch Ngự cười khẽ, ngón tay thon dài bóp bờ môi Tư Tuyết thành nhiều hình dạng, dường như chơi vui đến nỗi quên hết trời đất.
Tư Tuyết cứ trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, miệng bị bóp, quai hàm cũng tê rồi, đâu còn có thể nói gì nữa.
“Trừng trẫm như vậy làm gì? Muốn nói gì thì nói đi.” Quyền Mạch Ngự cười, từ tốn nói.
Tư Tuyết suýt nữa thì tức chết, đưa tay cào Quyền Mạch Ngự, nhưng đến góc áo của hắn cũng không chạm đến được.
“A a a!” Tư Tuyết lườm Quyền Mạch Ngự, dùng ánh mắt cảnh cáo bảo hắn buông ra.
“Hả? Ngươi nói gì?” Tay Quyền Mạch Ngự lắc lư, nâng cằm Tư Tuyết lên, tiếp tục hỏi.
Tư Tuyết dùng sức đập xuống giường hai lần, thật sự muốn sụp đổ.
“Vừa rồi ai nói nếu vượt ranh giới thì tuỳ đối phương quyết định? Muốn đổi ý sao?” Quyền Mạch Ngự hơi nheo mắt, trầm giọng hỏi.
Tư Tuyết cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, vành mắt đột nhiên đỏ lên.
Quyền Mạch Ngự hơi ngẩn người, nơi đáy lòng bỗng cảm thấy đau xót, lực trên tay cũng mau chóng nới lỏng.
“Đau muốn chết!” Tư Tuyết vội đẩy tay Quyền Mạch Ngự ra, hai tay xoa mặt mình, oán hận lườm Quyền Mạch Ngự.
Cuối cùng phải để nàng xuất ra chiêu cuối thì mới buông tay, đúng là không cần mặt mũi nữa.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày, không nói gì.
“Tuỳ đối phương quyết định thì tuỳ ngài quyết định! Ngài nói xem ngài muốn gì đây?” Tư Tuyết hung hăng lườm Quyền Mạch Ngự, quát hắn.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự cười khẽ.
“Ngủ cùng trẫm.” Quyền Mạch Ngự từ tốn nói.
Quyền Mạch Ngự lập tức ngẩn người.
Không đợi nàng kịp phản ứng, Quyền Mạch Ngự đã ôm lấy nàng, đặt nàng nằm lên giường.
“Chủ tử ngài làm gì vậy? Ngài đừng như vậy!”
“Ngươi ngậm miệng lại cho trẫm! Tuỳ trẫm quyết định!”
“Nhưng cũng không thể ngủ cùng đâu! A a a! Chủ tử chủ tử…”