Sau một phen đấu tranh kịch liệt, Tư Tuyết bị Quyền Mạch Ngự ôm đặt lên giường, đầu của Quyền Mạch Ngự dựa vào cổ Tư Tuyết, cứ ôm như vậy…
Biểu cảm của Tư Tuyết là chẳng còn gì để nói.
Hoá ra cái mà hắn gọi là ngủ cùng chính là coi nàng như một cái gối ôm.
Quyền Mạch Ngự ngửi mùi tóc của Tư Tuyết, cả người đều thả lỏng, sau đó lại ôm chặt hơn một chút, Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, cũng không giãy dụa.
Không biết vì sao nàng cảm thấy Quyền Mạch Ngự lúc này hơn ngây thơ, nhưng lại không nỡ đẩy hắn ra.
“Tư Tuyết, có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau không?” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi.
Nghe câu hỏi của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết hơi sững người, sau đó ngáp một cái, cả người lộ ra vẻ cực kỳ lười biếng.
“Đúng, đã từng gặp rồi.” Tư Tuyết lại ngáp thêm lần nữa, tuỳ tiện nói.
Nghe Tư Tuyết nói vậy Quyền Mạch Ngự lập tức ngẩn người.
“Gặp ở đâu?” Quyền Mạch Ngự lập tức hỏi.
Mấy ngày gần đây cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, hắn luôn cảm thấy mình nhất định đã từng gặp Tư Tuyết.
“Trong mơ.” Tư Tuyết cười đùa hớn hở nói.
Sắc mặt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, sau đó hắn đưa tay bóp mặt Tư Tuyết.
“Chủ tử, đừng đùa, ta mệt lắm…” Tư Tuyết tránh cánh tay Quyền Mạch Ngự khẽ nói, trong giọng nói tràn đầy mệt mỏi.
Vừa rồi cãi nhau với Quyền Mạch Ngự, giờ nàng đã mệt không chịu nổi.
Thấy giọng nói Tư Tuyết mệt mỏi như vậy, Quyền Mạch Ngự ừ một tiếng, sau đó đổi tư thế khác cho Tư Tuyết, không tiếp tục gối lên Tư Tuyết nữa mà ôm nàng vào ngực.
Tư Tuyết rúc vào trong ngực Quyền Mạch Ngự, Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng vỗ lưng Tư Tuyết.
Xung quanh đen kịt, cái gì cũng không thấy, Tư Tuyết cứ đi không mục đích như vậy.
“Kỳ lạ thật, lần này không thấy nữ nhân kia nữa…” Tư Tuyết vừa đi vừa cắn ngón tay, lẩm bẩm.
“Tư Tuyết!” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tư Tuyết dừng chân lại, nhịp thở cũng cứng đờ.
Nàng cực kỳ quen thuộc với giọng nói này, cũng đã lâu không được nghe.
Ngón tay Tư Tuyết run rẩy, nàng quay người lại, lúc nhìn thấy khuôn mặt kia thì trong mắt lập tức dâng lên một tầng hơi nước.
“Lăng Chiến…” Tư Tuyết run rẩy gọi tên Lăng Chiến.
Lăng Chiến đứng đối diện nàng cười, giang hai tay ra: “Cô gái ngốc, mau đến đây để tôi ôm nào.”
Đến lúc này Tư Tuyết cũng không dám tin những điều trước mắt là thật, sau khi nghe Lăng Chiến nói vậy thì cười chạy về phía hắn, chui đầu vào trong ngực hắn.
Vốn là cái ôm ấm áp nhưng lúc này lại lạnh buốt, một chút chân thực cũng không có…
Sắc mặt Tư Tuyết trở nên tối tăm, chỉ một lát đã khôi phục lại, ngẩng đầu nhìn Lăng Chiến.
“Sao anh lại đến đây? Chẳng lẽ anh cũng xuyên qua sao?” Tư Tuyết chớp mắt hỏi.
Lăng Chiến cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Tư Tuyết.
“Đây là giấc mơ của cô, đồ ngốc.” Lăng Chiến thấp giọng nói.
“Giấc mơ của tôi…” Tư Tuyết sửng sốt hồi lâu, chưa phản ứng kịp, sao Lăng Chiến lại đi vào giấc mơ của cô chứ?
Thấy dáng vẻ nghi hoặc này của Tư Tuyết thì Lăng Chiến khẽ gật đầu.