"Hoàng thượng." Vân Hiên và Hàn Hâm đồng thời chắp tay.
Quyền Mạch Ngự hơi gật đầu ra hiệu, cánh tay buông Tư Tuyết ra.
"Chủ tử, tại sao ngài..." Hàn Hâm kinh ngạc há miệng, do dự hỏi.
Vào những ngày mười lăm trước đó, hôm nào chủ nhân cũng phải đau một ngày một đêm cả, nhưng hôm nay lại...
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết: "Nên hỏi nàng ấy."
Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy kinh ngạc thì sao có thể giải thích rõ ràng được. Hai người Hàn Hâm và Vân Hiên đồng thời sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Tư Tuyết đang đứng đơ ra.
Ánh mắt của hai người này như hổ như sói, thật là đáng sợ, hai mắt gần như sáng như sao luôn rồi. Tư Tuyết cười khan một tiếng rồi xoay người định bỏ chạy.
Phản ứng của Vân Hiên nhanh nhất, hắn ta nhanh nhảu tóm lấy cổ áo của Tư Tuyết, không cho nàng chạy: "Chạy gì mà chạy, để Hiên gia hỏi ngươi một phen xem nào."
Vừa mới dứt lời, Tư Tuyết cảm thấy có thêm hai đôi mắt nữa nhìn mình, ngước mắt lên xem thì phát hiện Hàn Hâm và Quyền Mạch Ngự đều đang nhìn mình, đặc biệt là Hàn Hâm, ánh mắt kia tựa như có thể nói là háo hức. Tư Tuyết không nhịn được mà giật giật khoé miệng.
"Ngươi nói đi, ngươi đã động tay động chân gì với chủ tử nhà ta rồi?" Vân Hiên đề phòng nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết bĩu môi, dang hai tay và nói: "Động tay động chân gì đâu."
"Thế tại sao cổ độc Khiên Cơ trong người chủ tử nhà ta đã được áp chế rồi, ngày mười lăm còn chưa qua mà..." Vân Hiên nhăn mày, vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Ta không biết." Tư Tuyết hững hờ nói.
"Vậy chủ tử nhà ta..." Vân Hiên sửng sốt, vẫn muốn tiếp tục hỏi.
Tư Tuyết ngước mắt lướt qua Vân Hiên, làm mặt quỷ với Vân Hiên rồi quát: "Ngươi hỏi nhiều như vậy không thấy phiền à! Cái gì mà chủ tử nhà ngươi, chủ tử nhà ngươi! Đó cũng là chủ tử của ta đấy nhé!"
Nói xong, Tư Tuyết đặt hai tay ra sau, cười híp mắt nhìn về phía Quyền Mạch Ngự, hỏi Quyền Mạch Ngự theo kiểu chó lấy lòng chủ: "Ngài nói xem có đúng không, chủ tử?"
Tâm trạng Vân Hiên hoàn toàn rối bời, thật sự là khóc không ra nước mắt. Hàn Hâm ở một bên thì lén lút che miệng, như vậy mới không cho bản thân bật cười thành tiếng.
Sau đó, dù Vân Hiên có hỏi thế nào đi nữa, câu trả lời của Tư Tuyết đều mập mờ và lấp lửng. Cuối cùng Vân Hiên cũng không hỏi nữa.
Lúc này đã là rạng sáng, ước chừng còn hai, ba canh giờ sẽ tới hừng đông.
Quyền Mạch Ngự dặn dò mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, đợi sau khi trời sáng rồi sẽ khởi hành về Cô Vực. Tư Tuyết tùy ý tìm một thân cây để dựa vào rồi nhẹ nhàng khép mắt ngủ, nhưng nàng ngủ không quen, vẫn trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh để tránh việc sẽ có nguy hiểm gì đó.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Tuyết bị tiếng chim hót đánh thức. Chim trong rừng này thật sự ồn ào, quấy nhiễu giấc ngủ của người khác. Chỗ ở của lão già thối tha kia cũng giống như vậy, ngày nào cũng có tiếng chim hót cả, nhớ lại thôi cũng thấy phiền.
"Cái người ở bên kia kia, dậy chưa? Mau dậy đi nhặt chút củi lửa đi!" Vân Hiên thấy Tư Tuyết mở mắt ra liền hét lên với nàng.
Tư Tuyết bĩu môi, ngả đầu tiếp tục giả vờ ngủ. Còn lâu nàng mới đi nhặt củi lửa nhé.
Thấy Tư Tuyết như vậy, Vân Hiên giật mình một lát rồi bực tức đến ngứa răng, nhặt một cục đá trên mặt đất ném tới mặt Tư Tuyết chuẩn không cần chỉnh.
Sắc mặt Tư Tuyết lạnh đi, hơi thở chớp mắt đóng băng, trong tròng mắt đen đột nhiên sinh ra chút lạnh lẽo. Thế mà lại dám lấy đá đập vào mặt nàng, còn dùng nội lực, rõ ràng chính là muốn huỷ hoại dung nhan của nàng.