Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 140: Lạnh không?



Sau đó, Tư Tuyết bắt đầu khoác lác các kiểu, kể lại những việc mình đã trải qua cho Vân Hiên.

"Thật sao thật sao? Về sau ra sao?!" Vân Hiên nhìn Tư Tuyết với vẻ phấn khích.

Những điều nàng vừa kể quá kích thích.

"Về sau, ta nghĩ là ta nhất định không thể chết trong bụng cá mập, sau đó ta liền..." Tư Tuyết vừa nói, vừa khua tay múa chân.

Có thể nói là vô cùng đẹp mắt.

Quyền Mạch Ngự ở một bên nghe, không nhịn được cười, cũng chỉ có Tư Tuyết mới có thể hù dọa những thị vệ này của hắn thành cái bộ dạng này.

"Ta kể cho ngươi nghe, ngươi không biết đâu, lúc ấy ta chỉ dựa vào sức một mình mà cứu được hơn một ngàn người đấy!" Tư Tuyết cứ nói rồi không biết nói đi nơi nào, đột nhiên cảm xúc dâng trào, dùng sức đập một cái vào ngực của mình.

Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Tư Tuyết, khẽ cau mày, nàng nói lâu quas.

Ngay sau đó, Tư Tuyết lại nói đến một đoạn cao trào, dùng sức đập bộ ngực của mình thêm một cái. Lực đập kia mạnh đến nỗi Quyền Mạch Ngự cũng nghe được một tiếng vang trầm bổng.

"Tư Tuyết, ngươi không thể vỗ nhẹ một cái sao?" Quyền Mạch Ngự không nhịn được lên tiếng nói.

Đột nhiên bị Quyền Mạch Ngự chen ngang, Tư Tuyết ngẩn người một chút, nhìn về phía Quyền Mạch Ngự.

Sau một lúc im lặng, Tư Tuyết mới cảm giác có chút lành lạnh bèn vội vàng xoa xoa cánh tay của mình.

Động tác này không tránh thoát đôi mắt của Quyền Mạch Ngự, sắc mặt của Quyền Mạch Ngự sạm lại: "Thôi, khuya lắm rồi, nghỉ ngơi đi."

"Vâng..." Tư Tuyết ngẩn người rồi đáp một tiếng.

"Chủ tử nghỉ ngơi cho khỏe nhé, ta và Úy Dực sẽ thay phiên gác đêm." Vân Hiên nghe được Quyền Mạch Ngự nói cần nghỉ ngơi bèn vội vàng nói với Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự khẽ vuốt cằm rồi nắm tay Tư Tuyết kéo nàng đứng lên.

"Vân Hiên đại nhân, Úy Dực đại nhân, khổ cực khổ cực..." Cho dù bị Quyền Mạch Ngự lôi đi, Tư Tuyết vẫn không quên ôm quyền về phía Vân Hiên và Úy Dực, làm bộ như rất trưởng thánh lão luyện.

Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, Tư Tuyết cũng đang xoay đầu lại nhìn hắn, hai người ngay tại trong lúc lơ đãng mặt đối mặt, không hẹn mà cùng sững sờ.

Tư Tuyết ho khan một cái: “Chủ tử... đẹp trai hơn rồi..." Tư Tuyết lấy lại tinh thần trước, nàng chuyển mắt sang chỗ khác ho khan một cái nữa, nói với vẻ hơi lúng túng.

Nghe được Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự lại nhìn nàng, không nói gì, kéo nàng đi vào trong.

Sau khi đi vào trong lều, Quyền Mạch Ngự mới nắm lấy bàn tay của Tư Tuyết, bắt, sau đó mới phát hiện tay của Tư Tuyết lạnh như băng, chân mày nhíu lại.

Ngay sau đó, Quyền Mạch Ngự nắm lấy bàn tay còn lại của Tư Tuyết, nắm cả hai chung một chỗ, che hai tay của Tư Tuyết lại, Tư Tuyết cũng rất sửng sốt.

"Lạnh không?" Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Tư Tuyết, nhẹ giọng hỏi.

Tư Tuyết phục hồi tinh thần lại, nhìn Quyền Mạch Ngự, nháy mắt mấy cái.

"Hỏi ngươi có lạnh hay không?" Quyền Mạch Ngự nhíu mày lại, không kiên nhẫn nói.

Nha đầu này ngốc à, câu hỏi thế này cũng không biết trả lời.

Nghe được Quyền Mạch Ngự nói những lời này, Tư Tuyết lúc này mới giật mình hoàn hồn, vội vàng cúi đầu xuống, không nhìn Quyền Mạch Ngự. Nàng cảm nhận được Quyền Mạch Ngự đang xoa xoa tay của mình, tim cũng đập loạn lên theo.

"À, có một chút..." Tư Tuyết mím môi, nhỏ giọng trả lời.

Quyền Mạch Ngự càng nhíu chặt mày hơn.

"Ngươi lạnh không biết đi vào sao, còn ở đó với Vân Hiên làm gì?” Quyền Mạch Ngự không vui nói.

Tư Tuyết liền ngơ ngác, đây không phải chuyện của hắn, hắn quát cái gì mà quát, giọng còn lớn như vậy, người lạnh cũng không phải là hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.