Quyền Mạch Ngự cười vuốt tóc Tư Tuyết: “Đi thôi, chúng ta hành động.”
Nghe lời nói của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết hơi giật mình, sau đó phấn khích gật đầu.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó ăn ý tách ra hai hướng khác nhau.
Một lát sau có tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên.
Khóe miệng Tư Tuyết nở nụ cười lạnh lùng, một đám người đuổi theo sau lưng nàng, không ngừng hét lên.
“Chạy cái gì mà chạy! Có bản lĩnh thì dừng lại cho lão tử!” Một tên giận dữ hét lên.
Nghe tên đó nói vậy, Tư Tuyết thật sự dừng lại.
Tên kia cầm một thanh đao lớn trong tay, xông về phía Tư Tuyết. Sắc mặt Tư Tuyết lạnh lùng, hơi nghiêng người tránh thanh đao đang chém về phía mình.
Nụ cười lạnh lùng trên miệng Tư Tuyết không giảm, thanh đao của tên kia chém đến càng lúc càng nhanh, Tư Tuyết chỉ tránh đi, hai tay vẫn để sau lưng. Vậy mà thanh đao của tên kia không hề chém trúng nàng.
Cuối cùng tên kia mệt mỏi thở hồng hộc còn Tư Tuyết vẫn không hề biến sắc.
Mấy kẻ đứng bên cạnh nhìn lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng cầm vũ khí phóng đến chỗ Tư Tuyết.
Tư Tuyết lườm bọn chúng, đột nhiên khom người xuống tránh đao mà kẻ kia bổ tới, thuận tiện đá một cước mạnh mẽ vào hạ bộ của hắn ta.
“A!” Tên đó lập tức đau đến mức tái mặt, che phía dưới của mình ngã xuống đất.
Trên trán Tư Tuyết có một lớp mồ hôi mỏng, cười lạnh nhìn về phía tên đó, dùng sức đạp một cước về phía hắn: “Mẹ nhà ngươi, ngươi bảo lão tử dừng lại thì lão tử dừng lại rồi này, sao nào? Vô dụng như vậy hả!”
Đạp đạp đạp, dùng sức đạp, đạp mạnh hết sức!
Mấy tên xung quanh bị dọa hỏng rồi, vội vàng nắm vũ khí chém về phía Tư Tuyết, Tư Tuyết mặt không đổi sắc tránh đi, không kẻ nào tấn công được nàng.
Cuối cùng Tư Tuyết đạp mệt rồi, vung tay rải thuốc bột, đúng lúc bọn chúng đã tập trung ở đây. Lần này từng tên một ngã xuống đất.
Tư Tuyết nhìn kẻ đang bị mình giẫm dưới chân đã hôn mê bất tỉnh, nàng mắng một tiếng, lại dùng sức đạp hắn ta một cước rồi mới hả giận.
Ngước mắt nhìn mấy chiếc lều vải ở phía khác cũng phát ra tiếng kêu gào liên hồi, chắc hẳn đã bị Quyền Mạch Ngự giải quyết kha khá rồi.
Yên lặng một lúc, Tư Tuyết chạy về phía chiếc lều mà tên đoàn trưởng kia vừa tiến vào.
Vừa vào chiếc lều thì Tư Tuyết đã thấy Vân Hiên đang giữ lấy tên đoàn trưởng kia, đánh từng quyền vào người hắn ta, trên mặt đoàn trưởng đều là máu, phó đoàn trưởng đã hôn mê ở một bên, trên mặt không có nhiều máu lắm.
“Nói, Tinh Sa ở đâu?” Vân Hiên quát tên đoàn trưởng.
Tư Tuyết sửng sốt, cứ nhìn Vân Hiên như vậy.
Đứa nhỏ này đúng là có tiền đồ, cuối cùng cũng làm ra một chuyện đoàng hoàng.
Nàng vẫn cho rằng Vân Hiên là một tên bệnh hoạn nữa đó.
Lúc này, Úy Dực nhìn thấy Tư Tuyết lập tức ngây ngẩn cả người: “Tư Tuyết cô nương?”