Tư Tuyết sửng sốt một chút, sau đó đưa tay nhận lấy nước, uống một hớp.
"Chủ tử, ta muốn uống rượu." Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
"Không được." Quyền Mạch Ngự trực tiếp từ chối.
Ngay lập tức, Tư Tuyết tức giận chu mỏ, không còn gì để nói.
Vân Hiên ở một bên nhìn Quyền Mạch Ngự và Tư Tuyết tương tác lẫn nhau, đã không còn lấy làm lạ.
"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, đi xem Uý Dực có đỡ hơn chưa? Lão nương muốn đi về!" Tư Tuyết quay đầu trừng mắt nhìn Vân Hiên, hét lên.
Nghe Tư Tuyết hét lên, Vân Hiên sửng sốt một chút, sau đó bĩu môi, bất đắc dĩ đứng dậy đi vào lều xem Uý Dực.
Không phải hắn ta muốn nướng thêm mấy miếng thịt cho Tư Tuyết à, nàng đúng là chẳng biết nghĩ gì cả.
Sau khi Vân Hiên đi, Tư Tuyết cúi đầu xuống, cắn một miếng thịt rồi nàng im lặng mà không nói gì.
Quyền Mạch Ngự ở một bên cũng im lặng, cứ lặng lẽ chờ như vậy. Hắn biết Tư Tuyết đuổi Vân Hiên đi chắc chắn là có lời muốn nói với hắn.
"Chủ tử, ta vẫn chưa có sức lại." Tư Tuyết im lặng hồi lâu, nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự sửng sốt một chút, ánh mắt chìm xuống, không nói gì.
"Chủ tử, ta nói cho ngài biết, chân ta không có sức lực, tay cũng không có sức lực, đến cả sức lực để nói chuyện cũng không có, ta phải nên bồi dưỡng tốt một chút." Tư Tuyết vừa ăn thịt vừa nghiêm túc nói.
Sáng sớm hôm này Quyền Mạch Ngự dậy cũng đã chú ý tới Tư Tuyết không nói chuyện nhiều với Vân Hiên như ngày thường, Hắn cũng biết, chắc chắn Tư Tuyết đã rất mệt.
"Ừ, sau khi trở về hãy bồi dưỡng thật tốt vào." Quyền Mạch Ngự hơi nheo con mắt lại, nói với Tư Tuyết.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết liền bật cười.
Lúc này, Vân Hiên đỡ Uý Dực đi tới. Uý Dực dùng sức cắn răng, vẻ mặt không được tốt lắm, hắn đi tới trước mặt Tư Tuyết, nàng thì cứ như vậy mà ngước mắt nhìn Úy Dực.
"Tư Tuyết cô nương, mạng của ta là do ngươi cứu, sau này nó là của ngươi. Từ nay về sau, chỉ cần cô nương nói một câu, chắc chắn Úy Dực sẽ dốc hết sức lực, cho dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ không chối từ!" Mặc dù cơ thể của Uý Dực vẫn còn yếu ớt nhưng lúc nói chuyện vẫn tràn đầy năng lượng.
Tư Tuyết nhìn Uý Dực, liếm liếm ngón tay, quay đầu nhìn Quyền Mạch Ngự.
"Chủ tử, có phải Uý Dực đại nhân đang muốn vứt bỏ ngài không?" Tư Tuyết cười híp mắt hỏi.
"Sao ngươi nói chuyện như vậy với với chủ tử, đừng có nói thẳng thế!" Vân Hiên liếc Tư Tuyết một cái, khó chịu nói.
Tư Tuyết cười một tiếng rồi tiếp tục ăn thịt.
"Được rồi, Uý Dực đại nhân, đừng có để ý tới chuyện nhỏ như vậy! Mau đứng dậy đi!" Vẻ mặt của Tư Tuyết đầy kiêu ngạo, nàng nói với Uý Dực.
Uý Dực ôm quyền lần nữa rồi mới đứng dậy, Vân Hiên vội vàng đỡ Uý Dực đứng lên.
"Bắt đầu lên đường thôi." Quyền Mạch Ngự đứng dậy, nhàn nhạt nói.
Tư Tuyết là người kích động nhất, trực tiếp đứng lên, ném cả cây thịt ở trong tay đi. Nàng đã không chịu nổi lâu lắm rồi, nàng chỉ mong trong một giây tiếp theo có thể rời khỏi sa mạc này.
Nếu mà Lăng Chiến có ở đây thì tốt rồi, chắc chắn hắn sẽ lái một chiếc trực thăng tới đón nàng.
"Chủ tử, ta có thể nhận biết phương hướng, mấy ngày trước ở nhà bà lão ta đã làm ký hiệu, có thể đi thẳng đến nơi đó." Tư Tuyết giơ tay nói.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự khẽ nheo mắt, sau đó cười một tiếng.
"Được, ngươi chỉ đường đi." Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Đối với mệnh lệnh của Quyền Mạch Ngự, Vân Hiên và Uý Dực cũng không có ý kiến gì, cho dù bây giờ Tư Tuyết dẫn bọn họ đi lung tung thì họ cũng muốn đi.
Tư Tuyết lập tức bật cười, bước về phía Quyền Mạch Ngự, bỗng nhiên hai chân của nàng mềm nhũn, thiếu chút nữa là té xuống đất.