Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 241: Có nên tiến triển nhanh vậy không?



"Chủ tử, ngài mà trêu ta như vậy thì ngài phải chịu trách nhiệm đó." Tư Tuyết ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự, thì thầm.

Ánh sáng xung quanh rất mờ, hai người đều không nói gì, không khí rất yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Hai người im lặng thật lâu.

"Tất nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm." Quyền Mạch Ngự nói, giọng ánh lên sự kiên định.

Hắn vừa dứt lời, Tư Tuyết hôn hắn ngay, Quyền Mạch Ngự hơi ngạc nhiên rồi ôm chặt lấy Tư Tuyết đáp lại nụ hôn của nàng.

Tư Tuyết chẳng muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, bây giờ nàng chỉ muốn hôn Quyền Mạch Ngự, rất rất muốn.

Nàng muốn vứt bỏ hết mọi thứ để ở bên Quyền Mạch Ngự, không cần biết họ có phải là người cùng thế giới hay không, có thể bên nhau đến cuối không. Nàng thừa nhận sau khi quen biết Quyền Mạch Ngự một khoảng thời gian dài như thế, nàng đã đắm chìm.

Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hổn hển.

"Tư Tuyết..." Quyền Mạch Ngự ôm Tư Tuyết thì thầm tên nàng.

"Chủ tử, chờ đến khi ngài có thiên hạ này rồi, nếu tình cảm chúng ta vẫn không thay đổi, ta sẵn sàng ở bên ngài." Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.

"Thế thì tuyệt." Quyền Mạch Ngự khẽ nói.

Tư Tuyết cười khẽ rồi đẩy Quyền Mạch Ngự ra nhưng Quyền Mạch Ngự lại ôm chặt hơn.

"Chủ tử, ngài thả ta ra đi." Tư Tuyết bất đắc dĩ nói.

Sao Quyền Mạch Ngự bám nàng quá vậy?

"Không thả." Quyền Mạch Ngự rầu rĩ trả lời, nói rồi hắn ôm Tư Tuyết đi về phía giường.

Tư Tuyết chưa kịp phản ứng lại thì Quyền Mạch Ngự đã đặt nàng lên giường.

"Này..." Tư Tuyết đang định nói chuyện, Quyền Mạch Ngự đã đè lên người nàng, đôi môi mỏng hôn lấy nàng.

Tư Tuyết sửng sốt duỗi tay đẩy Quyền Mạch Ngự ra.

"Chủ tử, có nên tiến triển nhanh vậy không?" Tư Tuyết chớp mắt nói với Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự duỗi tay bắt lấy cổ tay nàng vuốt ve gân xanh nhô lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tư Tuyết chằm chằm.

"Rất nên." Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu rồi trả lời, nói xong hắn cúi người bắt đầu cởi quần áo Tư Tuyết ra.

"Chủ tử..." Tư Tuyết bất ngờ, kêu Quyền Mạch Ngự.

"Hửm?" Quyền Mạch Ngự trả lời nhưng động tác không hề ngừng lại.

Tư Tuyết bất đắc dĩ thở dài, sao bây giờ nàng cảm thấy giống như nàng mới chui vào hố lửa vậy nhỉ, Quyền Mạch Ngự là một con sói đuôi to. Nàng bắt đầu nghi ngờ có phải Quyền Mạch Ngự đã muốn ăn nàng từ lâu rồi không.

"Lại phân tâm à?" Quyền Mạch Ngự nhìn ánh mắt mơ màng của Tư Tuyết, khẽ hỏi.

Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi, Tư Tuyết tỉnh táo lại nhìn Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự đã tháo một loạt nút thắt trước ngực nàng rồi.

“Chủ tử, ngài nói cho ta biết đi, bây giờ ngài muốn ngủ với ta hay muốn làm chuyện đó với ta?" Tư Tuyết bắt lấy tay hắn, tò mò hỏi.

Quyền Mạch Ngự ngừng tay lại, nhìn Quyền Mạch Ngự rồi bật cười.

"Hai cái này khác nhau à?" Quyền Mạch Ngự hỏi.

Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi, Tư Tuyết cạn lời hết nói nỗi, nàng nằm trên giường nhìn Quyền Mạch Ngự, nhìn một lúc lâu.

Quyền Mạch Ngự cũng rất kiên nhẫn, không hề vội vã, chờ Tư Tuyết lên tiếng.

"Đương nhiên là khác, cái ngủ mà ta nói là chỉ ngủ thôi, nghĩa đen, không phải nghĩa bóng." Tư Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc giải thích với Quyền Mạch Ngự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.