“Nếu ngươi muốn chết thì cũng dễ lắm.” Quyền Mạch Ngự cầm thuốc trong tay và thản nhiên nói: “Vết thương của ngươi rất sâu, sâu đến mức có thể thấy xương, dù đã lấy ám khí ra nhưng nếu không chữa trị thì vết thương sẽ bị rữa ra, lan đến hết cơ thể. Trong vòng ba ngày, ngươi sẽ chết.”
Những lời này làm cho cả người của Tư Tuyết cứng đờ. Khóe miệng Tư Tuyết giật một cái, nàng bắt đầu có suy nghĩ đánh chết Quyền Mạch Ngự.
“Không phải ngài đang cầm thuốc sao!” Tư Tuyết dùng chiếc cằm chỉ vào thuốc ở trong tay Quyền Mạch Ngự, hờ hững nói.
Quyền Mạch Ngự bật cười.
“Như vậy đi, ngươi cầu xin trẫm đi.” Quyền Mạch Ngự trầm thấp nói.
Nghe thấy những lời này của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết không nói nên lời, cái mũi khẽ nhúc nhích, ngửi thấy có mùi thảo dược ở xung quanh.
Một suy nghĩ nảy lên trong lòng Tư Tuyết, nàng biết ở trên núi này có rất nhiều thảo dược. Tư Tuyết nhanh chóng thử cử động tay một cái, phát hiện mình có thể động đậy, chắc là tác dụng của thuốc đã mất đi rồi.
“Quên đi, ta đi đây, tạm biệt.” Tư Tuyết vừa mỉm cười vừa vẫy tay với Quyền Mạch Ngự, sau đó chuẩn bị đứng dậy.
Quyền Mạch Ngự nhìn xuống vết thương đang chảy máu của Tư Tuyết, giọng của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Không muốn trẫm cứu ngươi sao?”
“Đợi chút nữa hẵng cứu đi, ta ra ngoài đi dạo trước đã.” Tư Tuyết nhướng mày nhìn Quyền Mạch Ngự, vụng trộm nói.
Nếu như có thể ở trên núi tìm được thảo dược mà nàng cần thì nàng không cần Quyền Mạch Ngự cứu mình. Nếu như tìm không thấy thì trở lại cầu xin Quyền Mạch Ngự cứu cũng chẳng sao.
“Đi cái gì mà đi, chân của ngươi đã đi được chưa?” Giọng nói của Quyền Mạch Ngự nghe có chút tức giận.
Tư Tuyết sững sờ, không biết vì sao Quyền Mạch Ngự lại tức giận, bất đắc dĩ giang hai tay ra.
Sau một lúc im lặng, Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết: “Được rồi, trẫm không cần ngươi cầu xin, để ta cứu ngươi.”
Nói xong lời đó, bản thân Quyền Mạch Ngự cũng hơi giật mình, không hiểu sao mà cuối cùng lại giống như hắn đang cầu xin Tư Tuyết cho hắn cứu nàng vậy.
“Lát nữa ngươi hẵng cứu, bản cô nương phải đi vài vòng đã.” Tư Tuyết thản nhiên cười nói.
Sắc mặt của Quyền Mạch Ngự lập tức sa sầm hẳn đi, hắn đi đến trước mặt Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự dùng một chưởng đánh vào cái chân không bị thương của Tư Tuyết, cái chân trắng nõn của nàng lập tức đỏ bừng.
“Trẫm muốn cứu ngươi hay không chẳng lẽ phải cần ngươi đồng ý?” Quyền Mạch Ngự nhìn chằm chằm Tư Tuyết.
Tư Tuyết nhìn dấu đỏ trên chân do bị Quyền Mạch Ngự đánh, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thúy, như là xoáy nước ở biển rộng, sâu không thấy đáy, mơ hồ mang theo chút sát khí.
Chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của Tư Tuyết khôi phục lại như bình thường, nàng còn nở một nụ cười nịnh nọt, nắm lấy cánh tay của Quyền Mạch Ngự, cười híp mắt nói: “Sao có thể chứ? Hoàng thượng, ngài nói cái gì thì chính là cái đó!”
Quyền Mạch Ngự hừ lạnh một tiếng, lúc này mới cúi đầu bôi thuốc lên vết thương của Tư Tuyết.
Hắn dùng thuốc tốt để chữa trị, vết thương của Tư Tuyết rất nhanh đã hết chảy máu. Sau khi máu ngừng chảy,Quyền Mạch Ngự xé chiếc váy của Tư Tuyết để làm băng vải, làm cho khuôn mặt của nàng đen lại.
“Được rồi, vết thương đã xử lý xong, mấy ngày này phải chú ý một chút.” Quyền Mạch Ngự nhẹ nhàng ra lệnh.
Tư Tuyết gật đầu.
Dù sao thể chất của nàng tốt hơn với người bình thường, sẽ khỏe lại nhanh thôi. Từ nhỏ nàng đã lớn lên cùng với thuốc, bị lão già đáng ghét kia ép ăn đủ thứ thuốc đắng, trải qua rất nhiều đau đớn mới đi được đến ngày hôm nay.