“Vẫn tốt, không thể tốt hơn được.” Tư Tuyết cắn chặt răng nhả từng câu từng chữ.
Thanh Nha lúng túng gãi đầu một hồi, nàng ấy suy nghĩ, nhất thời quên mất việc mình muốn làm. Lúc này ánh mắt của Thanh Nha rơi xuống cổ của Tư Tuyết. Thấy trên cổ của Tư Tuyết bị xước một vệt dài, máu chảy đầm đìa thì Thanh Nha giật mình, lúc này mới nhớ ra vừa rồi Hoàng thượng bảo nàng ấy bôi thuốc cho Tư Tuyết.
Thanh Nha không kịp nghĩ nhiều, vội xoay người lấy một chậu nước ấm rồi lấy thuốc đến. Sau khi dùng nước lau sạch vết máu trên cổ của Tư Tuyết, Thanh Nha mới lấy thuốc ra bôi cho nàng.
“Cô nương ơi, cổ của ngài đẹp như vậy, đừng để có sẹo…” Thanh Nha cẩn thận bôi thuốc cho Tư Tuyết.
Tư Tuyết thở hổn hển đấm xuống giường, hoàn toàn không quan tâm vết thương của mình. Bây giờ trong não của nàng chỉ có một ý nghĩ muốn chém Quyền Mạch Ngự ra thành nghìn mảnh.
“Cô nương ngài đừng lộn xộn.” Thanh Nha vội nói.
“Trời ơi!” Tư Tuyết sụp đổ hét to: “Thanh Nha! Ngươi nói xem Hoàng thượng của các ngươi có phải có lỗ hổng trong đầu không, sao bình thường các ngươi có thể chịu được hắn chứ?”
Kẻ đáng chết kia thế mà cầm đồng hồ bỏ túi của nàng đi, đúng là đồ điên mà!
Đồ điên! Đồ điên! Đồ điên!
Bị điên thì phải đi gặp bác sĩ chứ! Sao lại cướp đồng hồ bỏ túi của nàng làm gì hả? Đó là thứ mà Lăng Chiến tặng cho nàng! Là của Lăng Chiến tặng đấy!
Nghe thấy lời nói của Tư Tuyết thì Thanh Nha mấp máy môi, không nhịn được bật cười: “Cô nương đừng nói xấu sau lưng Hoàng thượng như vậy, lỡ như…”
“Không có lỡ như gì cả, ta đã nghe thấy rồi! Ta muốn nói cho Hoàng thượng!” Thanh Nha vẫn chưa nói xong thì giọng nói của Vân Hiên đã vang lên.
Thanh Nha biến sắc trong nháy mắt. Thanh Nha từ từ quay đầu lại, khi nàng ấy nhìn thấy Vân Hiên đang ôm kiếm đứng sau mình thì lập tức giật mình.
“Vân, Vân Hiên đại nhân…” Thanh Nha bị dọa đến mức nói không ra lời.
Tư Tuyết tức giận nhìn Vân Hiên.
“Ngươi làm gì đấy hả? Doạ Thanh Nha nhà ta sợ rồi đấy, mau xin lỗi đi!” Tư Tuyết gào to với Vân Hiên.
Vân Hiên bất đắc dĩ buông tay ra.
“Cái đó, ta có đáng sợ như vậy không? Ta tự thấy ta là người anh tuấn ngọc thụ lâm phong…” Vân Hiên thở dài gãi đầu nói với Thanh Nha.
Vân Hiên đỡ trán, đen mặt. Cuối cùng cũng có một kẻ tự kỷ hơn cả Hi Thần.
Thanh Nha hơi ngây người, sau đó nàng ấy cắn môi nói: “Không phải ạ, Thanh Nha chỉ…” Thanh Nha nói được nửa lại không biết nên nói tiếp thế nào.
“Được rồi, ngươi có việc gì thì nói đi.” Tư Tuyết nói với Vân Hiên.
Lúc này Vân Hiên mới nhớ đến việc chính cần làm, vội lấy một bình thuốc từ trong tay áo ra đưa cho Thanh Nha.
“Vừa rồi Hoàng thượng bảo ta đưa đến cho Tư Tuyết.” Vân Hiên nói với Thanh Nha.
Nhìn bình thuốc trong tay Vân Hiên, Thanh Nha ngây người một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy, nàng ấy mở nắp bình ra ngửi thử.
Đây là loại thuốc thượng đẳng, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với thuốc của nàng ấy, dùng thuốc của Hoàng thượng chắc chắn cổ của cô nương nhà nàng ấy sẽ không để lại sẹo rppof.
Vân Hiên cười ha ha nói: “Không cần khách sáo, à đúng rồi, Tư Tuyết ngươi bị thương sao? Bị thương ở đâu thế? Để ta xem xem.”
Lời của Vân Hiên nói dường như là đang lo lắng cho Tư Tuyết, nhưng thật ra chỉ cần nghe cũng thấy được vẻ cười trên nỗi đau của người khác trong giọng nói của hắn ta.