Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 87: Bảo bối



“Ngài đừng ầm ĩ được không?” Tư Tuyết đưa tay vặn tay của Quyền Mạch Ngự. 

Nhưng Quyền Mạch Ngự lại càng cầm chặt hơn.

“Có phải sẽ làm tổn thương đến ngươi không?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.

Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi như vậy Tư Tuyết mấp máy môi, không nói gì cả.

Không phải chỉ cần nhỏ vài giọt máu thôi sao, có gì ghê gớm chứ, một chút máu của nàng có thể cứu nhiều người như vậy thì có gì không tốt đâu.

Đây là độc của Nam U, có độc tính mạnh như vậy, nếu dùng các loại thuốc giải độc phổ thông thì chắc chắn sẽ để lại di chứng…

Thấy Tư Tuyết không nói gì thì sắc mặt của Quyền Mạch Ngự lại càng nặng nề hơn.

“Được rồi, ta sẽ không tổn thương bản thân đâu.” Tư Tuyết quay đầu nói với Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự cứ nhìn Tư Tuyết như vậy, ánh mắt hắn nặng nề.

Hai người đều lặng im trong chốc lát, Tư Tuyết nhón chân lên hôn lên mặt Quyền Mạch Ngự, cơ thể Quyền Mạch Ngự lập tức cứng đờ.

“Ngoan nào, công bằng rồi nhé, không cho phép đi cùng ta.” Sau khi hôn sau Tư Tuyết bất đắc dĩ nói với Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự cứ yên lặng nhìn Tư Tuyết, chậm rãi buông lỏng tay nàng.

Thấy tay của mình có thể rút ra khỏi tay Quyền Mạch Ngự thì Tư Tuyết không nhịn được nhoẻn miệng cười, hoá ra có thể giải quyết đơn giản như vậy, sao hắn không nói sớm chứ?

Sau đó Tư Tuyết không tiếp tục quan tâm đến Quyền Mạch Ngự nữa mà quay người đi vào trong.

Quyền Mạch Ngự đứng yên tại chỗ như cũ nhìn bóng lưng Tư Tuyết, lông mày hắn nhíu chặt, ấn huyệt thái dương của mình.

Hắn sao thế này? Vậy mà có thể vì một nụ hôn của Tư Tuyết mà thay đổi chủ ý của mình.

Tư Tuyết không quay đầu đi vào trong kho dược liệu, tìm những dược liệu mình muốn dùng ra nhanh chóng xử lý một chút.

Sau đó Tư Tuyết lấy Chi Huy ra, không chút do dự dừng sức cắt trên tay mình, máu tươi lập tức chảy xuống. 

Tư Tuyết mím môi, tiện tay cầm một chiếc cối giã thuốc làm bát đựng, hứng được gần nửa bát thì ngón tay Tư Tuyết điểm vào vài huyệt đạo, nàng kéo một tấm vải trên người xuống buộc lại để cầm máu.

Ngay sau đó Tư Tuyết bắt đầu phối thuốc giải độc, thêm máu của nàng làm thuốc dẫn chắc chắn không để lại di chứng.

Không lâu sau, một lượng thuốc lớn đã được Tư Tuyết điều chế, lúc này cửa đột nhiên mở ra.

Tư Tuyết sững sờ, tưởng là Quyền Mạch Ngự, lập tức bất mãn bĩu môi. Gia hỏa này… Không phải nói không đến sao? Cứ lừa nàng như vậy sao?

Người kia chậm rãi đi đến chỗ Tư Tuyết, đưa tay ôm nàng từ sau lưng, ôm cả tay của nàng.

“Đừng làm loạn!” Tư Tuyết đưa tay muốn đẩy ra.

“Bảo bối…” Người sau lưng bất cười, giọng nói mê hoặc lòng người khó diễn tả.

Tư Tuyết lập tức giật mình, khuỷu tay húc về phía sau.

Người kia phản ứng nhanh hơn, lập tức né tránh, sắc mắt Tư Tuyết lập tức thay đổi.

“Bảo bối, hung dữ như vậy làm gì chứ?” Người kia tiếp tục cười.

Tư Tuyết đẩy hắn ta ra, xoay người lại, chỉ thấy trước mặt mình là một nam tử cực kỳ đẹp, mái tóc lười biếng buông xuống, sắc mặt lười biếng lại tà mị.

Có lẽ cụm từ “Kinh ngạc như gặp thần tiên” được dùng để miêu tả hắn ta.

Nếu nói Quyền Mạch Ngự là ngọn lửa địa ngục thì hắn ta sẽ là ngọn gió trên đỉnh núi.

“Ngươi là ai?” Tư Tuyết hét to về phía hắn.

Đáng chết, vậy mà nàng lại chủ quan đến mức này! Kinh khủng nhất là vừa rồi nàng còn không phân biệt được hơi thở của hắn ta! 

Nói cách khác người trước mặt này mạnh hơn nàng, còn mạnh hơn bao nhiêu thì đại khác có thể so sánh với Quyền Mạch Ngự. Nghĩ đến đây, Tư Tuyết không nhịn được tê dại da đầu, nàng đã trêu chọc ai chứ, sao đều đụng vào boss có cấp bậc cao như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.