"Hôm nay là hội Trung Thu, trẫm triệu tập các vị ái khanh vào trong cung, là hi vọng sau này mọi người có thể làm được quân thần một nhà, không phân biệt ngươi ta, trẫm ở đây, cạn trước mời các khanh." Sầm Mặc đứng dậy bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Từ nói chuyện chuyển sang hành động, vô cùng gọn gàng.
"Ngô Hoàng vạn tuế!" Tất cả mọi người đồng thanh vạn tuế, cũng nâng ly rượu trước mặt, một ngụm uống cạn.
Chung Linh nhìn biểu hiện hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng hoặc lạnh nhạt thường ngày của Sầm Mặc, trong mắt thoáng hiện ánh sáng kỳ lạ, tầm mắt nhìn khoảnh khắc hắn uống cạn rượu trong chén không rời, Sầm Mặc như vậy, khiến tim nàng đập thình thích, có lẽ trong lòng nàng, hắn nên khí phách tao nhã như thế.
Sầm Mặc ngồi chính giữa đại điện, bên tay trái theo thứ tự là Vân Quý phi, Thục phi, bên tay phải là Hiền phi, Nhạc phi. Mặc dù Hoàng thượng sủng ái Nhạc phi, nhưng cũng không phá quy củ để nàng ngồi bên cạnh mình.
Sầm Mặc buông chén xuống, trong lúc vô ý chuyển tầm mắt sang bên phải, đúng lúc thấy Chung Linh đang nhìn hắn chằm chằm, không nhịn được nở nụ cười. Một màn này tự nhiên rơi vào trong mắt nhóm đại thần luôn quan sát Hoàng thượng.
Kế tiếp Hoàng đế đối thoại với Tân Khoa Trạng Nguyên cùng các Tân khoa tài tử khác, Chung Linh hoàn toàn không phát hiện ra, nàng chỉ nhìn miệng Sầm Mặc lúc đóng lúc mở, nhưng trong tai lại không nghe ra bọn họ đang nói cái gì.
Trong yến hội này, mỗi lời nói, mỗi hành động của Sầm Mặc đều khiến Chung Linh nhận thức sâu sắc rằng, đối phương không chỉ là nam tử có nội tâm yếu ớt, mà đồng thời cũng là nam tử tôn quý nhất của Tử Thần Vương triều, cho đến hôm nay, nàng mới cảm nhận được khí thế Hoàng gia.
"Muội muội sao thế, cứ nhìn chằm chằm Hoàng thượng, không biết thất lễ sao." Hiền phi dùng áo che môi, làm bộ như là nhấp ngụm rượu trong tay.
Lúc này Chung Linh mới hồi phục tinh thần, ngượng ngùng cười cười, thu ánh mắt lại một chút, nhưng vẫn luôn nhìn về phía Sầm Mặc: "Khiến tỷ tỷ chê cười rồi, chỉ là muội muội cảm thấy Hoàng thượng hoàn toàn khác với ngày thường."
Hiền phi nghe vậy, hiểu rõ cười: "Đại khái là ngày thường chưa bao giờ vắng vẻ muội, cũng chưa từng mặt nặng mày nhẹ với muội, những tỷ muội tiến cung trước, lúc gặp Hoàng thượng thì Hoàng thượng chính là có dáng vẻ như vậy."
Nhớ lại lúc vừa mới tiến cung gặp Sầm Mặc, Chung Linh cũng cảm giác được trên người hắn có hơi thở lạnh băng, nhưng vài lần sau đó, Sầm Mặc liền không dùng vẻ mặt đó giao tiếp với nàng, cho nên vì thế nàng không biết lúc Hoàng thượng trở nên nghiêm túc có dáng vẻ như vậy.
Cuối cùng cũng thu được trái tim về, ánh mắt Chung Linh rơi xuống người Hiền phi. Hôm nay Hiền phi mặc cung trang hồng nhạt hoa văn chìm, trên đầu chải búi tóc Lăng Vân, đeo khuyên tai trân châu hồng nhạt, làn da trắng nõn nà, mềm mại xinh đẹp.
Thục Phi đối diện mặc váy bách điệp phượng vĩ xanh nhạt có tay áo dài mềm mại như nước, trên đầu chải bùi tóc Tường Vân, tuy không xinh đẹp bức người như Vân Quý phi, nhưng cũng có cảm giác dịu dàng như nước.
Hoàng thượng hỏi mấy câu, liền tuyên vũ cơ lên phía trước biểu diễn.
"Hoàng thượng thật sự có diễm phúc, mỹ nữ bên người đều vô cùng đặc sắc." Nam tử ngồi bên cạnh nam tử cẩm y lúc trước, tầm 18 tuổi, mày kiếm rậm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
"Văn Hoa, ngồi trước mặt đều là các vị nương nương, không được vô lễ." Cẩm y nam tử nhíu mày, thấp giọng trách mắng.
"Vệ huynh đừng quá mức cứng nhắc, ta chỉ nhìn thôi, cũng không động tâm tư không nên có." Giang Văn Hoa cười haha, không để ở trong lòng.
Giang Văn Hoa là ấu tử của Đại lý tự Hồng Lư Khanh Giang Thiệu Văn, lần thi Hương này trổ hết tài năng trúng Bảng Nhãn, mà Cẩm y nam tử Vệ Khiêm ở bên cạnh là Thám Hoa Hoàng thượng mới khâm điểm, vị trí của hai người này cũng rất gần Hoàng thượng.
Trạng Nguyên chính là nhi tử thứ hai của nhà Trung Thư Lệnh, nơi này có bao nhiêu dưỡng khí thì những người ở đây đều hiểu rõ trong lòng. Mặc dù Giang Văn Hoa có gia thế che chở bảo vệ, nhưng trong đó cũng không thể thiếu nỗ lực của hắn, còn về phần Vệ Khiêm, lúc trước dĩ nhiên cũng là thư sinh không có danh tiếng, cũng không có gia thế gì. Chừng hai năm trước Giang Văn Hoa vừa đúng lúc quen biết Vệ Khiêm, hắn biết rõ ràng trong bụng thân bằng hữu có bao nhiêu kinh luân.
Vì hắn thường xuyên nghe Vệ Khiêm nói chuyện, trong cuộc thi trích dẫn một vài lời trong quan điểm của hắn cho nên mới có thể xếp nhất giáp, nếu không với trình độ vốn có của hắn chỉ sợ không thể xuất hiện trong vòng nhất giáp rồi.
"Tại sao ta lại cảm thấy vị phi tử thứ hai ở bên phải Hoàng thượng có chút giống huynh nhỉ?" Sau khi vụng trộm đánh giá vài vị phi tần một lúc lâu, Giang Văn Hoa quay đầu nhìn về phía Vệ Khiêm, bỗng nhiên nói.
"Đó là Nhạc phi nương nương." Vệ Khiêm buột miệng.
"Sao? Nhìn dáng vẻ không để ý của Vệ huynh mà lại rõ ràng hơn ngu đệ." Giang Văn Hoa cười haha, dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn hắn.
"Không cần càn quấy." Vệ Khiêm có chút xấu hổ: "Vừa rồi thái giám có xướng danh, ngươi không nghe thấy sao?"
"À..." Giang Văn Hoa nhớ mang máng giống như là thật sự có việc như vậy, nhưng vị thân bằng hữu ngày thường hoàn toàn không gần nữ sắc, vậy mà lại có vẻ quan tâm Nhạc phi nương nương.
Vệ Khiêm biết bản thân quá mức thả lỏng, nhìn thoáng qua nữ tử có dung mạo xuất sắc ngồi trên chính điện, hình như đối phương cũng đang nhìn về phía này, trong lòng nhảy dựng lên, lập tức quay đầu đi, không dám nhìn lại nữa.
Lúc này Chung Linh đang chăm chú xem ca múa, nhóm vũ cơ mặc vũ y bắt bắt, phối hợp với âm nhạc có tiết tấu, cũng cảm thấy có chút vui vẻ.
Nhưng ánh mắt của Chung Linh đang chăm chú xem ca múa, nhưng lại liếc mắt xuống vị trí bên dưới, nàng còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Trạng Nguyên đó.
Có điều Trạng nguyên hiện tại có chút khác biệt với Trạng Nguyên phong lưu phóng khoáng trong suy nghĩ của Chung Linh, dáng vẻ của hắn chẳng những bình thường, mà còn có chút béo. Chỉ là lúc giơ tay nhấc chân cũng có đầy đủ phong độ của thế gia, nàng ngẫm lại một lúc liền rõ ràng, năm mươi phần trăm là Trạng Nguyên này ở phía sau có quan hệ gì đó.
Bây giờ nàng hiểu tại sao ngày xưa lại ít Trạng Nguyên có nhiều công trạng rồi.
Lại nhìn phía dưới, bảng nhãn, ừ, dáng vẻ có chút phong lưu, đáng tiếc luôn vụng trộm nhìn phi tần, sau đó lại bị vũ cơ hấp dẫn, nếu không phải ngụy trang thì người này cũng khó có thể quản lý một mặt nào đó.
Đương nhiên, đối với Hoàng đế mà nói thì có thần tử háo sắc cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, mà trái lại lại có thể thoáng yên tâm, dù sao một thần tử vô dục vô cầu sẽ khiến Hoàng thượng không có cách nào nắm trong tay.
Sau đó là Thám Hoa, dường như lúc Hoàng thượng khâm điểm rất hài lòng với câu trả lời trong bài thi của hắn. Chung Linh không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút. Dáng người thư sinh, văn văn nhược nhược, cử chỉ tiến lùi có lễ, ánh mắt vừa thoáng qua người vũ cơ liền thu lại, chỉ ngẫu nhiên thấp giọng nói gì đó với người bên cạnh.
Chung Linh không kịp thu hồi ánh mắt, vừa vặn chạm phải mắt của đối phương, nàng ngẩn ra, đối phương cũng lập tức thu hồi ánh mắt.
Sao Thám Hoa này lại quen mắt như vậy? Chung Linh cảm thấy khó hiểu, bản thân đã gặp ở đâu rồi sao?
Trác Ngôn Nghi vẫn ngồi ở góc, lén quan sát mấy người Hoàng thượng bảo hắn chú ý, cơ bản hắn đều nhìn thoáng qua, không có vấn đề gì lớn, nhưng Vệ Khiêm được Hoàng thượng vừa ý nhất kia cũng khiến hắn cảm thấy nghi ngờ, tại sao hắn lại cảm thấy dáng vẻ thanh tâm quả dục kia vị thư sinh kia lại có chút giống như Nhạc phi nương nương ở trên đài như vậy? Chẳng lẽ là người của Hộ bộ Thị Lang?
Hộ bộ thị lang là phụ thân của Chung Linh và Chung Uyển, nhưng nếu hắn có một nhi tử là Thám Hoa thì khẳng định sẽ không che dấu như thế, xem ra bên trong có sự tình không muốn người khác biết rồi.
Tiệc tối cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì các đại thần còn phải về nhà đoàn tụ với người thân, vì vậy trong lúc đó, Hoàng thượng trở về trước, phi tần sẽ theo sau trở về cung của mình.
***
"Người Hoàng thượng vừa ý thật không tệ." Chung Linh cười nhìn vẻ hưng trí của Sầm Mặc cười nói. Nàng cũng không trở về Vân Tường cung mà trực tiếp theo hắn đến Dưỡng Tâm điện.
"Mặc dù trước đó Ngôn Nghi đã cho người tìm hiểu phẩm hạnh của bọn họ, nhưng trẫm vẫn muốn trực mắt nhìn thấy." Sầm Mặc gật đầu: "Đúng là có mấy người có thể dùng."
"Hoàng thượng vừa lòng là được rồi." Chung Linh đi lên, khoác lấy cánh tay của hắn.
"Đêm nay trẫm nhìn thấy nàng luôn thất thần." Sầm Mặc trêu chọc nàng: "Trước đó còn nhìn trẫm đến ngây người?"
"Bởi vì nô tỳ chưa bao giờ thấy Hoàng thượng như vậy." Chung Linh cũng không phủ nhận: "Khí phách, phấn khởi, phóng khoáng, khiến nô tỳ không dời mắt được."
"Vậy nàng đang nói bình thường trẫm không tốt sao?" Sầm Mặc có chút xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn bình thường như không có chuyện gì.
"Không phải." Chung Linh lắc đầu, vươn tay ra phía trước ôm eo hắn: "Không giống như vậy, nhưng dù là như thế nào thì nô tỳ cũng đều thích."
"Hoàng thượng, Trác đại nhân cầu kiến." Đang lúc Sầm Mặc chuẩn bị ôm lại nàng thì Lâm Anh bỗng lên tiếng.
Do trước đó Hoàng thượng phân phó, nếu Trác đại nhân muốn tới thì phải trực tiếp thông báo, nên hắn với làm vậy, nếu không hắn cũng không muốn làm hỏng chuyện tốt của Hoàng thượng với Nhạc phi nương nương.
Chung Linh nghe vậy liền lui từ trong lòng Sầm Mặc ra, chuẩn bị tránh đến nội điện.
Sầm Mặc do dự một lát, vươn tay giữ nàng lại: "Linh Nhi cùng ta gặp Ngôn Nghi đi."
Chung Linh sửng sốt, không phải là phi tử không được gặp triều thần sao, nhưng Hoàng thượng đã nói thì nàng cũng chỉ có thể gật đầu. Sửa sang lại y phục, đoan trang đứng sau lưng hắn.
"Thần bái kiến Hoàng thượng, Nhạc phi nương nương." Trác Ngôn Nghi ở bên ngoài gặp được một đám thái giám cung nữ, đại khái biết là bên trong có vị nương nương nào đó ở đây, hắn đoán là Nhạc phi, nhưng lại không đoán được Hoàng thượng sẽ giữ Nhạc phi lại.
"Ngôn Nghi miễn lễ." Sầm Mạc đứng đó không xa, vươn tay đỡ lấy: "Quan sát như thế nào?"
"Bẩm Hoàng thượng, đa phần những người khác đều không khác với trước đó nghe nhiều lắm, còn Giang Văn Hoa giống như háo sắc, nhưng cũng là giữa thô lại có tinh tế, thần nghĩ là do hắn cố ý ngụy trang."
Sầm Mặc gật gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
"Về phần Thám Hoa Vệ Khiệm, mặc dù có lời đồn hắn không thường qua lại với người quyền quý, nhưng đêm nay thần quan sát, dường như hắn đã sớm quen biết Bảng nhãn rồi, cũng không khó thân cận, cậy tài khinh người." Trác Ngôn Nghi dừng lại một chút, nhìn về phía Chung Linh.
"Cứ nói đừng ngại." Sầm Mặc phát hiện ánh mắt của hắn, liền vẫy tay để hắn nói tiếp.
"Lúc trước thần còn không biết, nhưng bây giờ nhìn Nhạc phi nương nương, mới phát hiện dường như hắn rất giống nương nương." Tự nhiên hắn không thể nói trước kia hắn từng qua đó lén nhìn Chung Linh.
Chung Linh nghe vậy cũng kinh ngạc, nàng đã nói Thám Hoa kia có chút quen, giống như đã nhìn ở đâu đó, nhưng lại không ngờ là nhìn giống mình, mỗi ngày đều soi gương, cũng không phải là nhìn quen mắt sao.
"Trong nhà nô tỳ không có người như vậy, hơn nữa gia phụ cũng sẽ không có con riêng ở ngoài." Nhìn ánh mắt hỏi của Sầm Mặc, sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, Chung Linh sắc đầu phủ nhận. Về phần con riêng, nàng nghĩ phụ thân giàu tình cảm với nữ nhân kia nếu có đứa nhỏ thì khẳng định đã sớm đón vào trong nhà rồi.
"Có phải người bên nhà ngoại của nương nương không?" Trác Ngôn Nghi nói.
"Mẫu thân của ta?" Chung Linh sửng sốt, mặc dù có trí nhớ của thân thể, nhưng trí nhớ về nương của nàng lại không nhiều lắm, dù sao nương của nàng cũng qua đời sớm. "Nô tỳ cũng không biết, nhà mẹ đẻ của mẫu thân đã sớm không cho Chung gia lui tới, nô tỳ không có chút ấn tượng nào."
"Được rồi, không ấn tượng thì không cần suy nghĩ." Nhìn khuôn mặt có chút uất ức của Chung Linh, Sầm Mặc dịu dàng ôm vai nàng an ủi: "Tự nhiên sẽ đi tra rõ."
"Vốn còn đang nghĩ, xuất thân của Thám Hoa có chút thấp, nên không biết an bài như thế nào, nhưng nếu là thân thích của ái phi thì cũng dễ làm rồi."
"Hoàng thượng?" Chung Linh lập tức rõ ý của Hoàng thượng, nhưng nàng luôn cố gắng phủi sạch quan hệ với triều thần, nhưng nếu lần này Hoàng thượng thiết lập quan hệ giữa nàng và nhân tài hắn coi trọng thì những việc nàng làm trước đó không có chút ý nghĩa nào rồi.
"Hoàng thượng, chỉ sợ với tính cách của Vệ Khiêm, sẽ không tiếp thu ý tốt của nương nương." Trác Ngôn Nghi cũng có nghe chuyện của Vệ Khiêm.
"Vẫn là thử trước xem, trẫm cảm thấy dường như hắn có thay đổi, thử rồi nói, không thì dùng phương pháp khác." Sầm Mặc gật đầu, hắn biết suy nghĩ của Trác Ngôn Nghi.
Chung Linh ở bên cạnh cũng nghe ra một ít. Hoàng thượng chẳng những muốn nghĩ cách đề cao thân phận của Vệ Khiêm, có muốn dùng phương pháp để khiến đối phương chấp nhận, có thể thấy được Sầm Mặc có bao nhiêu coi trọng người này rồi.
Thôi, nếu Hoàng thượng cần, nàng sẽ coi như bản thân làm việc cho Hoàng thượng, nghĩ như vậy sẽ không vi phạm ý nguyện ban đầu của nàng.
Chỉ là rốt cuộc người tên Vệ Khiêm kia là người như thế nào cũng là việc khiến Chung Linh vô cùng tò mò.