"Sao lại gầy như vậy?" Sầm Mặc có chút đau lòng vỗ nhẹ gương mặt của nàng.
"Mấy ngày nay nô tỳ luôn nghĩ tới một ít chuyện, có chút ăn không vào." Chung Linh cười cười.
"Đang nghĩ gì?"
"Thật ra nô tỳ vẫn cảm thấy uất ức." Nhìn Sầm Mặc, Chung Linh nghiêm túc nói: "Cho tới hôm nay, nô tỳ vẫn cảm thấy uất ức. Có lẽ Hoàng thượng cảm thấy nô tỳ ỷ sủng sinh kiêu, nhưng đây thật sự là suy nghĩ trong lòng nô tỳ."
"Ngày ấy, ta không nên nói nặng lời như vậy." Dường như Sầm Mặc có chút áy náy nói.
"Hoàng thượng không nên nói như vậy." Chung Linh vỗ vỗ bàn tay đặt trên gò má mình: "Lúc Hoàng thượng hỏi nô tỳ, tại sao lại khóc, nô tỳ đang thầm nghĩ, trước đó nô tỳ một mình đang suy nghĩ miên man cái gì."
"Bây giờ không nghĩ miên man nữa sao?"
"Sau này, nô tỳ sẽ không suy nghĩ miên man nữa." Bỗng nhiên Chung Linh nhớ tới hình như kiếp trước có một câu như thế này, trong khoảnh khắc yêu một người khác, thì chính thời khắc đó mình đã thua.
Nói vậy thì chắc hẳn bản thân nàng vào thời điểm mà nàng không biết nào đó, đã thua toàn bộ, còn lại cũng chỉ còn mình Sầm Mặc.
Sầm Mặc yên lặng ôm nàng, tâm trạng cũng là trăm chuyển nghìn chuyển.
Lúc trước hắn để ý nàng như vậy, là vì thỉnh thoảng nàng lộ ra những biểu hiện không hợp với độ tuổi của nàng. Mặc dù chỉ có vài lần như vậy, nhưng hắn thật sự cảm nhận được.
Đặt nàng bên cạnh mình, cho nàng muôn vàn sủng ái, vậy mà nàng đối với hắn, lại giống như vẫn bị ngăn cách bởi cái gì đó.
Hoặc là nói, từ đầu tới cuối, nàng với hắn vẫn còn tâm phòng bị, chỉ là ngẫu nhiên nàng sẽ lộ ra chút tiếc nuối cùng thương tiếc với hắn, khiến hắn không muốn buông tha, thậm chí còn muốn nhiều hơn.
Hắn cứ như vậy đối tốt với nàng, dù nàng luôn dùng khuôn mặt tươi cười đón chào, nhưng suy cho cùng nụ cười đó lại không xuất phát từ đáy lòng. Ngày thường nàng ỷ lại, thuận theo, hoặc hờn dỗi với bản thân, có lẽ chính nàng cũng không biết, nhưng hắn lại nhạy cảm phát hiện được, nàng đang lấy lòng hắn. Làm một người luôn được người khác lấy lòng, làm sao hắn có thể không phát hiện ra.
Theo lý thuyết, sau khi hắn biết, thì nên giận tím mặt rồi tống nàng vào lãnh cung, đã không hợp tâm ý, thì tại sao phải giữ ở bên người. Nhưng cuối cùng lại không như vậy.
Mặc dù biểu hiện của nàng không khiến hắn vừa lòng, nhưng việc nàng đối tốt với hắn cũng là sự thật. Như vậy cũng nói phi tần trong cung có ai đối với hắn không tốt? Không có.
Chỉ là tốt của Chung Linh không giống, nàng nguyện ý vì đứa nhỏ của hắn mà nhường nhịn, dù hắn cũng không thật sự để ý đứa trẻ này. Nàng nguyện ý vì hắn cần mà nhận người không quen làm cữu cữu, dùng khuôn mặt tươi cười đón chào. Nàng nguyện ý vì giúp hắn lung lạc Bùi Tướng quân mà gặp ông ấy. Quan trọng hơn là thái độ của nàng. Làm mọi việc mà không cần suy xét, hắn để nàng làm như vậy, nàng vẫn đồng ý, dù có điều chưa rõ. Đó là việc mà nữ nhân trong hậu cung không cách nào làm được. Cũng không có ai có thể dùng thái độ như vậy để làm.
Hắn còn nhớ rõ ở bữa tiệc trung thu, ánh mắt nàng khi nhìn hắn, tràn ngập kinh ngạc, ái mộ, hoàn toàn không che giấu.
Hắn cũng không quên ngày ấy ở Chung phủ, biểu cảm vui sướng cùng thả lỏng khi nhìn thấy hắn. Đó là nàng sợ hãi không thấy hắn nữa, hoặc hắn không cần nàng nữa.
Hắn yêu cảm giác này kinh khủng, chính là cảm giác là duy nhất trong mắt nàng.
Là hắn cố ý phóng túng nàng, nhưng lại ép buộc nàng, khiến nàng biết, chỉ có hắn là duy nhất.
Có lẽ hắn dùng tâm kế quá mức, nhưng có làm sao, những điều hắn nắm trong tay trong thời điểm hiện tại, đều là do hắn từng bước tính kế mà nhận được. Hắn đã quen rồi.
Chỉ cần vào thời điểm hắn cần, nàng vẫn an ủi hắn như lúc trước thì hắn nhất định sẽ không bao giờ buông tay nàng.
Nói hành động của hắn đều là ngụy trang? Là giả dối? Không hẳn! Người am hiểu như hắn đã sớm trộn lẫn thật giả với nhau, ngay cả hắn cũng không biết trong hành động của mình, có vài phần thật lòng, lại có vài phần giả dối.
Mà nàng. Sầm Mặc cúi đầu nhìn Chung Linh, chắc chắn là người trong lòng bàn tay của hắn.
Chung Linh không biết người trước mặt nàng đang nghĩ gì trong lòng, nếu biết, chỉ là sợ sẽ bị kinh sợ đến không nói được câu nào, nàng tự cho mình thông minh, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ, tất cả những điều nàng làm đã bị người khác nhìn thấu, còn tương kế tựu kế.
"Gần đây trẫm có nhấc phân vị của vài người." Sầm Mặc rủ lông mi, giống như có chút áy náy nói.
"Không phải là Hoàng thượng đã sớm đề cập chuyện này với nô tỳ rồi sao? Nô tỳ cũng không thèm để ý." Nàng không thể không thừa nhận, đối phương không chỉ của một mình nàng, nhưng càng về sau, nàng càng phải là người cuối cùng bên cạnh hắn.
"Trẫm cố ý không quan tâm nàng, vì gần đây trẫm đang thanh lý người bên cạnh, lo lắng họ chó cùng rứt giậu làm nàng bị thương." Sầm Mặc tiếp tục giải thích, mặc dù hắn không tới nhìn nàng, nhưng lại lén lút phái người bảo vệ nơi này.
Chung Linh thật sự không ngờ mấy ngày nay Hoàng thượng còn làm chuyện này, gật gật đầu, có chút xấu hổ vì hành vi luôn vùi đầu oán giận Sầm Mặc của bản thân.
"Hình như Linh Nhi có chút thay đổi?" Sầm Mặc nhẹ nhàng vuốt sợi tóc đang rủ xuống nàng.
Chung Linh mở to đôi mắt trong suốt, cứ như vậy nhìn hắn, mỉm cười, giống như mới gặp. Nụ cươi này khiến trái tim hắn hơi ngừng lại.
"Trước kia nô tỳ có chút sợ Hoàng thượng, vì Hoàng thượng có thể tùy thời xử trí nô tỳ, nô tỳ sợ nếu nô tỳ biểu hiện không tốt, Hoàng thượng sẽ chán ghét mà vứt bỏ nô tỳ."
"Sao lại nói như vậy?" Sầm Mặc kinh ngạc, dựa vào biểu hiện mà thỉnh thoảng nàng lộ ra, hắn cũng sẽ không làm như vậy.
"Bởi vì nô tỳ không biết Hoàng thượng đang nghĩ gì, Hoàng thượng thích gì cũng không biểu hiện rõ ràng, thậm chí khiến nô tỳ không có cách nào đứng vững được, vì vậy nô tỳ rất lo lắng." Chung Linh cúi đầu chậm rãi nói: "Thậm chí nô tỳ tận mắt thấy Hoàng thượng đón tỷ tỷ vào cung, sủng hạnh, sau đó lại ghét tỷ ấy, đương nhiên nô tỳ cũng nghĩ, ngộ nhỡ nô tỳ có một ngày như vậy..."
"Hai người không giống nhau." Sầm Mặc cau mày, không vui cắt ngang.
"Nô tỳ biết." Chung Linh mỉm cười nhìn hắn: "Nếu sau này nô tỳ không học Vân Quý phi lấy lòng Hoàng thượng thì Hoàng thượng sẽ ghét nô tỳ sao?"
"Trẫm sẽ không." Sầm Mặc nhìn nàng thật sâu.
"Có điều, nô tỳ có nói một câu thật lòng, đến bây giờ vẫn không thay đổi." Chung Linh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. "Chung Linh vẫn là người của Hoàng thượng, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy."
Dù là nhận Vệ Khiêm, hay là lui tới với Bùi Chiêu, đều không phải là điều nàng mong muốn, nàng vốn chỉ muốn dựa vào che chở của Sầm Mặc mà sống sót trong hậu cung này, nếu có được sủng ái thì tốt, ngay cả không chiếm được nó thì nàng cũng sẽ vì bản thân mà chiếm lấy một vị trí để nửa đời sau không cần e ngại.
Nhưng nàng đã thích hắn, nhận định hắn, sẽ không cam tâm bên cạnh hắn xuất hiện bóng dáng khác. Một khi đã như vậy, thì nàng sẽ là người luôn ở bên cạnh hắn là được rồi.
Cuối cùng sẽ có một ngày, nàng cũng muốn hắn thẳng thắn thành khẩn đối xử với bản thân, mà không chỉ là biểu tượng sủng ái như bây giờ.
Sầm Mặc dùng sức hôn lên môi Chung Linh, hơi thở của hắn bắt đầu hỗn loạn, điều hắn thực sự muốn, chính là câu kia, chỉ là của hắn, ai cũng không đoạt được, tình yêu của nàng, đau thương của nàng, đều là của hắn!
Chìm đắm trong khoái lạc, trong đầu Sầm Mặc, chuyển về khoảng thời gian điên cuồng nhất.
Rất nhanh trong hậu cung liền biết, Nhạc phi nương nương, lại phục sủng rồi. Dù các nàng có ca thán như thế nào, nguyền rủa như thế nào, thì cũng không thể thay đổi sự thực trước mắt này được.
"Chúc mừng tỷ tỷ." Uyển Dung Hoa cười nói.
"Nghe nói hôm qua muội vì tỷ tỷ mà nói không ít lời hay trước mặt Hoàng thượng?" Chung Linh cười.
"Nô tỳ chỉ nói suy nghĩ trong lòng cho Hoàng thượng, để Hoàng thượng bớt đi vài suy nghĩ không đúng mà thôi." Vương Uyển trả lời, nhưng cũng là ngầm thừa nhận.
"Tỷ tỷ nhận phần tình cảm này của muội." Tự nhiên Chung Linh nàng ta đang nói gì.
"Tỷ tỷ nói gì vậy, chuyện lần trước của muội muội, nếu không phải tỷ tỷ, sợ là muội không thể êm đẹp đứng ở chỗ này được rồi." Vương Uyển nói, giống như trong lòng nàng ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
"Bản cung làm vậy là vì suy nghĩ cho Hoàng thượng, muội muội không cần cảm tạ, chuyện lần này, bản cung nói là nhớ kỹ thì sẽ nhớ kỹ, muội biết vậy là được." Trong giọng điệu của Chung Linh mang theo vẻ chân thận đáng tin.
Sắc mặt Vương Uyển có chút biến đổi, gật đầu đồng ý, chỉ cảm thấy liệu có phải Chung Linh ở trong cung nửa tháng nên bị hỏng rồi không? Dường như thái độ không quá giống ngày thường. Loại biến hóa này là tốt hay xấu, nàng ta cũng không thể nói rõ.
"Gần đây thân thể muội muội như thế nào, có gì không thoải mái không?" Chung Linh chuyển đề tài lên bụng Vương Uyển.
"Hoàng tử rất ngoan, không làm khó muội muội." Vương Uyển nhìn bụng của bản thân, mang theo nụ cười chân thật.
"Bản cung đã từng để cập của muội muội với Hoàng thượng, dù muội muội không có cách nào trở thành chủ một cung, nhưng Hoàng thượng cũng đã đồng ý với bản cung, sau khi muội muội sinh Hoàng tử, sẽ đến thiên điện ở Vân Tường cung, cùng ở với bản cung." Chung Linh thản nhiên nói một câu không nặng không nhẹ.
Vương Uyển biến sắc, nàng ta biết khả năng mình không thể nuôi đứa nhỏ của mình là rất lớn, nhưng vẫn không nhịn được thầm cầu mong. Hơn nữa dường như thái độ của Hoàng thượng đối với nàng ta cũng có chút hòa dịu, bởi vậy, nàng ta mới có thể có ý niệm tự mình nuôi đứa nhỏ. Nhưng Chung Linh đã nói ra những lời này thì đồng nghĩa với việc nàng ta không thể nuôi đứa nhỏ nữa rồi.
Mà bản thân ở Thiên điện của Vân Tường cung, nói cách khác, tương lai đứa nhỏ này sẽ để dưới gối của Chung Linh. Dù nàng ta cũng đoán được khả năng này, nhưng lúc nó thật sự tới, lại khiến nàng ta trở tay không kịp.
Nàng ta còn cơ hội đoạt lại đứa nhỏ của mình không? Hoặc là nàng ta có thể may mắn ở gần chăm sóc nó? Rốt cuộc nàng ta vẫn còn quá trẻ, trong giây lát tâm loạn như ma.
Rời khỏi Ỷ Trúc hiên, Chung Linh quay đầu nhìn lại, đương nhiên nàng phát hiện lo lắng của Uyển Dung Hoa, chỉ là chuyện này, Sầm Mặc đã sớm nói với nàng, có điều lúc đó nàng vẫn còn băn khoăn, không thể qua cửa ải của bản thân.
Nhưng với nàng mà nói thì vấn đề này đã không còn là vấn đề, nàng chỉ cần lo lắng, làm sao để có thể đứng bên cạnh hắn là được rồi.
Sau khi nói chuyện này với Uyển Dung Hoa, Chung Linh cũng ít tới Ỷ Trúc hiên, nghĩ đến, Vương Uyển cũng cần thời gian để lo lắng chuyện tương lai, hy vọng nàng ta có thể đưa ra kết luận không khiến nàng thất vọng, cũng không khiến nàng cảm thấy những nỗ lực nàng bỏ ra trước đó là uổng phí.
"Nương nương, Hoàng thượng truyền ngài tới Dưỡng tâm điện." Vân Nhi ở bên cạnh cung kính nói, Chung Linh phục sủng, chuyện này đối với người làm nha hoàn như nàng không thể tốt hơn, hơn nữa nàng lại cảm thấy chủ tử không phải là người đơn giản.
Ở trong hậu cung, theo chủ tử đơn thuần cũng không phải là chuyện gì tốt.
"Hoàng thượng có nói thêm gì không?" Vừa để Tưởng Nhi trang điểm, vừa tiện hỏi.
"Tiểu thái giám đến truyền chỉ nói, chỗ Hoàng thượng có khách quý." Bởi vì thân phận của Chung Linh, rất nhiều nô tài đều nguyện ý bán tin tốt. Loại chuyện này cũng không phải là điều bí mật, nói cho Nhạc phi nương nương cũng không bị trách tội.
"Khách quý?" Trong lòng Chung Linh có tính toán, không phải là Bùi Chiêu thì cũng là Vệ Khiêm, thời điểm Hoàng thượng triệu kiến triều thần đều sẽ để Chung Linh tránh đi, duy chỉ có ba người Bùi Chiêu, Vệ Khiêm, Trác Ngôn Nghi thì không.
Hôm trước Trác Ngôn Nghi bị Hoàng thượng phái đi điều tra chuyện thích khách, nên chỉ còn lại hai người.
Đến lúc Chung Linh đến Dưỡng Tâm điện, lại không thấy Bùi Chiêu hay là Vệ Khiêm, mà là người ngoài dự đoán nhất.