“Ai mà chẳng biết Ôn Quý nhân cố ý thực hiện âm mưu của mình. Ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ không biết?” Chung Linh cười lạnh, “Nếu hoàng d dlqđ thượng tức giận thật thì sẽ không để cho nàng ấy có cơ hội thực hiện được âm mưu đó. Bất quá hoàng thượng cảm thấy nàng ấy không đủ coi trọng mình, cho nên mới để cho tỷ muội các nàng thế chỗ mình mà bất mãn thôi. Thế nhưng, ngươi xem hoàng thượng sao lại nhanh tha thứ cho Ôn Quý nhân nhanh như vậy? Tất nhiên cũng không vì hành vi của nàng ấy mà tức giận, chẳng qua là tâm ý của nàng ấy đối với hoàng thượng chưa đủ thôi.”
Chung Linh nói giả sự thật để cho Như phi cũng có chút không nắm bắt được, trong lúc nhất thời cũng khó có thể phán đoán.
“Muốn Bổn cũng nói, nếu ngươi muốn lấy lòng hoàng thượng thì không cần lo những việc này. Bổn cung là Hoàng quý phi cũng phải ở đây chịu đựng những việc này sao? Mọi người đều là nữ nhân của hoàng thượng, cũng muốn bắt chước kiềm chế sao?” Cuối cùng Chung Linh cho nàng ta một lời khuyên.
“Thần thiếp biết rồi, đa tạ nương nương đã dạy dỗ.” Như phi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý.
Như phi đưa người của mình rời đi, Vân nhi không nhịn được bật cười một tiếng: “Nương nương, người thật lợi hại.”
“Bổn cung chỉ hơi sửa một chút mà thôi.” Chung Linh cũng không nhịn được bật cười lên, vừa rồi nàng đã đổi trắng thành đen, nói hoàng thượng không thích ăn dấm chua của các Phi tần, mà chính mình cũng không thích ăn dấm chua.
Nếu Sầm Mặc nghe được những lời này, nhất định vẻ mặt hắn d dlqđ sẽ rất thú vị. Không nói đến những người khác, Chu Tần, Ôn quý nhân và ở giữa là Chung Linh thì người dễ ghen nhất là Chung Linh, dù sao thì nàng cũng có tư cách ghen.
“Nhìn bộ dáng của Như phi hình như nàng ta tin là thật.” Vân nhi nhớ lại phản ứng hồi nãy của Như phi nói.
“Nàng ta có tin hay không thì cũng không có liên quan gì đến Bổn cung.” Chung Linh chỉ cười, vừa nãy nàng ta chỉ ăn nói linh tinh mà thôi.
“Nương nương, người tin lời nói của Hoàng quý phi sao?” Ra khỏi cung Vân Tường, Thanh Đồng liền hỏi, “Vậy ngươi cảm thấy nó sai ở chỗ nào?”
“Nhất định là có nhiều chỗ không đúng.” Như phi khôi phục vẻ kiêu ngạo của mình lại, “Cũng không có liên quan gì, Bổn cung chỉ cần biết bổn cung đã hiểu rõ là tốt rồi.”
Nói hoàng thượng không thích người khác hay đố kị thì nàng tin, mỗi người đàn ông đều hi vọng thê thiếp của mình đều chung sống hòa thuận với nhau, nếu Chung Linh nói nàng là người đứng đầu trong ba người thì nàng không tin, khó mà nói, hoàng thượng lại yêu thích tính tình kia của nàng.
“Lúc nào thì hoàng thượng mới từ cung Hàm Phúc trở về?” Như phi là người nóng tính, chỉ muốn hoàng thượng có thể xuất hiện trước mặt mình cho mình thử nghiệm thì mới biết được.
“Bẩm nương nương, đầu tháng thì hoàng thượng vẫn hay đến nhưng một tháng sau này thì tùy theo tính tình của hoàng thượng.” Thanh Đồng cuối đầu trả lời.
Sau khi Ôn quý nhân dùng khổ nhục kế, thì hoàng thượng đã không so đó với hiềm khích lúc trước, tuy tháng này ngủ lại không nhiều nhưng khi nhàn rỗi thì đưa Ôn quý nhân cùng Trầm mỹ nhân đi bộ tán gẫu ở ngự hoa viên, để cho mọi người ghen ghét không ngớt.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Ngày hôm đó, sau khi hoàng thượng đưa hai mỹ nhân đi tản bộ thì tình cờ gặp Như phi ở trước mặt. Như phi mặc một bộ đồ màu đỏ, quần dài nhìn rất là xinh đẹp tất nhiên là đã chuẩn bị kĩ càng.
Nàng là phi tử của hoàng thượng, so với phân vị của Ôn quý nhân và Trầm mỹ nhân thì nàng cao hơn biết bao nhiêu, hai người thấy nàng đều lập tức hành lễ.
Như phi hiền lành để cho các nàng đứng lên rồi cười dịu dàng nhìn d dlqđ hoàng thượng, nếu hoàng thượng không chủ động thấy nàng thì nàng sẽ chủ động tới chỗ hoàng thượng.
“Như phi cũng có hứng thú tới tản bộ à?” Sầm Mặc thuận miệng hỏi.
“Thần thiếp cũng có hứng thú tới đây tản bộ.” Như phi khẽ mỉm cười đến gần bên cạnh Sầm Mặc, Trầm mỹ nhân cuối đầu lùi về sau mấy bước nhường chỗ cho Như phi.
Ôn quý nhân vẫn như cũ nhìn nàng mà không nói một lời nào.
“Thần thiếp nghe nói hoàng thượng dẫn Ôn quý nhân và Trầm mỹ nhân tới đây tản bộ trong lòng thần thiếp rất là hâm mộ.” Như phi cười rất vui vẻ, cũng vì câu nói này và sắc mặt Ôn quý nhân và Trầm mỹ nhân hơi thay đổi.
Lúc nào thì Như phi lại dùng lời nói thân mật làm nũng này nói chuyện với hoàng thượng?
“Sau đó thì thần thiếp đến hoàng cung thì vẫn chưa đi qua nơi này d dlqđ hoàng thượng không cùng đi với thần thiếp sao?” Như phi nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Sầm Mặc nhưng cũng không nhìn thấy vẻ mặt của những người khác.
“Ái phi muốn xem, tất nhiên là có thể.” Sầm Mặc chỉ gật đầu rồi tiếp tục dẫn nàng đi về phía trước.
Trầm mỹ nhân đi theo sau bọn họ, nhìn Như phi chiếm chỗ của mình thì vẻ mặt dường như có chút mất mát. Mà hình như Ôn quý nhân có chút lo lắng hơi liếc mắt nhìn về phía bọn họ rồi lập tức đến bên hoàng thượng tìm đề tài nói chuyện.
“Hoàng thượng, thần thiếp không được khỏe, thần thiếp xin cáo lui trước.” Trầm mỹ nhân cũng không muốn đi theo phía sau bọn họ quá lâu nên xin rời đi trước.
“Thân thể không khỏe thì nàng hãy về trước đi.” Sầm Mặc không biết suy nghĩ của nàng liền gật đầu đồng ý, “Trẫm sẽ đi gặp nàng sau.”
Thời điểm hoàng thượng nói câu trước Như phi rất đắc ý nhưng ở câu tiếp theo làm nàng có chút mất hứng, phân vị Ôn mỹ nhân thấp như vậy thì có cái gì tốt, mình đang ở bên cạnh hắn mà hắn còn mong nhớ người khác.
Trầm mỹ nhân nghe hoàng thượng nói vậy thì rất vui vẻ, tuy rằng đi theo hoàng thượng ra hoa viên tản bộ đã là vinh quang thế nhưng trong lòng lại không sánh được với Ôn quý nhân và Như phi bởi vậy trong lòng cũng không cảm thấy tủi thân nên một lúc sau xin cáo lui trước.
“Hoàng thượng, Trầm mỹ nhân đã đi rồi.” Nhìn Sầm Mặc đứng bất động, Như phi có chút bất mãn liền nỗ lực gây sự chú ý của mình tới hắn.
Hình như Sầm Mặc không cảm nhận được liền nhíu mày rồi tiếp tục đi về phía trước nhưng chưa đi được hai bước thì Lâm Anh lại.
“Hoàng thượng, Trác đại nhân cầu kiến.”
“Sao?” Thông thường mỗi ngày lộ trình đều đã được sắp xếp, trước đó Trác Ngôn Hi cũng đã có nói muốn gặp riêng hoàng thượng nhưng hiện tại lại bỗng nhiên cầu kiến như vậy Sầm Mặc có chút nghi hoặc.
“Bẩm hoàng thượng, Trác đại nhân có việc gấp xin cầu kiến.” Lâm Anh cung kính cuối đầu nói.
“Trẫm có việc phải đi trước, nếu các nàng có hứng thú thì tiếp tục đi đi.” Mặt Sầm Mặc không chút biến sắc liền rút cánh tay mình về rồi dẫn người rời đi.
“Nương nương, người có đi dạo hoa viên nữa không?” Ôn quý nhân cười cười nhìn Như phi.
“Hoa viên có gì đáng xem.” Sau khi Sầm Mặc rời đi, nụ cười trên mặt Như phi liền biến mất rồi miễn cưỡng nhìn Ôn quý nhân một cái liền dẫn theo cung nữ rời đi.
“Nương nương, người còn muốn tiếp tục tản bộ sao?” Phúc nhi chợt hỏi, dù sao mọi người đều biết đi tản bộ là giả, đi gặp hoàng thượng mới là thật.
“Đương nhiên phải tiếp tục.” Ôn quý nhân khẽ mỉm cười liền tiếp tục đi về phía trước.
“Làm tốt lắm.” Sau khi Ôn quý nhân và Như phi rời đi Sầm Mặc chợt dừng bước tán thưởng Lâm Anh.
“Tạ ơn hoàng thượng đã khen.” Lâm Anh vẫn như cũ, khiêm tốn cuối đầu.
Thời điểm Hoàng quý phi và Hoàng thượng cùng nhau bày ra trò này, hắn cũng không có cố ý trốn tránh, mà hoàng thượng còn cố ý đi tản bộ cùng với Ôn quý nhân và Trầm mỹ nhân, đa số là để cho người khác xem, vừa nãy Như phi lại chen ngang vào thì mục đích của hoàng thượng gần như đã đạt được.
Đi theo bên cạnh hoàng thượng lâu như vậy hắn cũng biết lòng hoàng thượng luôn nhớ, hoài niệm đến ai, mà đối với những người này thì lại làm cho người khác xem thôi.
“Trở về đi.” Nếu viện cớ là Trác Ngôn Hi, Sầm Mặc cũng không thể ở chỗ này mà di chuyển đến cung Vân Tường được, “Đi nói với Hoàng quý phi là trẫm đã bỏ quên một đồ vật ở chỗ nàng, để cho nàng tự mình đưa đến Cần Chính Điện cho trẫm.”
“Tuân lệnh.” Lâm Anh gật đầu đáp lại.
Trầm mỹ nhân trở lại nơi ở của chính mình, trong lòng vẫn có chút tức giận Như phi xuất hiện như vậy khiến nàng không thoải mái còn chiếm chỗ của mình, thế nhưng nàng ta là một phi tử còn mình chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, Như phi làm như vậy không ai nói là nàng ta sai. Nhưng mà mình vẫn không nuốt nổi cơn giận này.
Lúc trước, mình liều lĩnh mạo hiểm mới có thể được hoàng thượng sủng ái, mà Như phi ỷ vào thân phận của mình mà đã cướp đi vị trí của mình ở bên hoàng thượng thật là dễ dàng.
Hôm nay, chỉ ở bên cạnh hoàng thượng đi tản bộ mà thôi, còn ngày khác nói không chừng hoàng thượng sẽ quên mình. Nhưng một mỹ nhân thấp bé như mình thì có thể làm được gì?
Cũng không muốn đề cập đến vấn đề tại sao Trầm mỹ nhân lại ở nơi này buồn bả ủ rũ, sau khi Như phi trở về cung Hàm Phúc thì lại canh cánh trong lòng đối với Trầm mỹ nhân. Làm sao Trầm mỹ nhân leo lên được vị trí đó, ở trong cung mọi người đều biết, tất nhiên nàng cũng rất xem thường những người dở thủ đoạn như vậy mới có thể bò lên người hoàng thượng.
Nhưng lần này là Trầm mỹ nhân lần khác lại thêm Ôn quý nhân, cũng đả đủ để hoàng thượng mong nhớ, một người thì ôn nhu dịu dàng một người thì trong sáng nền nhã mà hai người lại không bài xích lẫn nhau cũng khó trách hoàng thượng lại thích như vậy.
“Ngươi nói xem, nếu Bổn cung tìm cách trừng phạt Trầm mỹ nhân một chút, hoàng thượng có trách tội xuống không?” Như phi không nhịn được nói thẳng ra.
“Bẩm nương nương, Trẫm mỹ nhân chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, nhưng người là phi tử của hoàng thượng, chắc chắn hoàng thượng sẽ không vì một mỹ nhân nho nhỏ mà trách tội nương nương.” Thanh Đồng trả lời, “Nói ra thì Trầm mỹ nhân cũng là người của hoàng thượng, nếu nương nương làm như thế, có phần không nể mặt hoàng thượng, sợ hoàng thượng sẽ không thích...”
“Cũng phải, Bổn cung cũng không cần phải tự hạ thấp thân phận của mình mà làm khó một mỹ nhân nhỏ bé như vậy.” Như phi hừ một tiếng, liền thu hồi ý nghĩ này lại, “Nhưng mà, một thân một mình Bổn cung ở trong hậu cung này cũng không đánh lại bọn họ.”
Thanh Đồng chỉ cúi đầu không trả lời.
“Ngoại trừ những người có phân vị cao như Hiền phi, Huệ phi, Hoàng quý phi thì không nào lên thủ cùng với bổn cung được, còn những người khác thì không sử dụng được mà từ lâu hoàng thượng lại không thích các nàng đến nỗi suýt chút nữa thì đã hạ thấp thân phân của các nàng,... Không được, không tốt.” Như phi cẩn trọng sàng lọc những người trong hậu cung nhưng không tìm được người vừa ý.
“Nương nương, người đã quên Thục phi nương nương.” Thanh Đồng ở bên cạnh chen vào một câu nói, tuy nàng là cung nữ của cung Hàm Phúc nhưng cũng có nghe nói đến những người này.
“Thục phi.” Nghe Thanh Đồng nhắc như vậy Như phi bừng tỉnh lên, Như phi chợt nhớ tới phân vị của người này cao hơn mình, nhưng vị phi tử này đã đánh mất lòng tin của hoàng thượng rồi, “Nhưng hoàng thượng không thích nàng ta, nếu ta liên thủ với nàng ta thì có ích lợi gì?
“Nương nương, Thục phi nương nương cũng đã ở bên cạnh hoàng thượng mấy năm rồi, nên cũng đã biết những chuyện của hoàng thượng dù gì có Thục phi hỗ trợ nhất định nương nương ném Huệ phi ra thật xa.” Tâm tư của Thanh Đồng đang linh hoạt lên.
Vừa nghe đến Huệ phi, Như phi lại có thêm tâm tư, “Cũng đúng, đi một chuyến cũng không có gì, coi như là đi vòng vòng ra, đi thôi.”
Như phi luôn nghĩ là nên làm cái gì, liền trực tiếp chuẩn bị rời đi, nhưng mắt lại nhìn thấy một cung nữ khác là Thah Lan liền dừng bước: “Chờ đã, ngươi ở lại nơi này, nếu hoàng thượng có tới, mau chóng kêu người thông báo cho Bổn cung, Thanh Lan ngươi đi cùng Bổn cung một chuyến.”
“Vâng.” Trong lòng Thanh Lan vui vẻ liền đi theo phía sau Như phi.
Sắc mặt Thanh Đồng chợt thay đổi, trong lòng biết chủ nhân của mình luôn đa nghi, Như phi chỉ sợ nàng biết quá nhiều sau này sẽ bất lợi.
Hoàng thượng nói sẽ đi gặp Trầm mỹ nhân, nếu hôm nay không đi chỉ sợ sẽ không đến cung Hàm Phúc, Như phi làm như vậy chắc chắn là muốn đẩy mình ra.
Nhưng nàng không để ý, tính tình của nương nương nàng cũng biết, Thanh Lan cũng là người không có chủ kiến, cho nên về sau nương nương nhất định sẽ tìm đến mình.
“Tham kiến Thục phi nương nương.” Như phi cuối chào hành lễ, phân vị của nàng cũng không kém Thục phi bao nhiêu chỉ cần ý tứ một chút là được.
Tất nhiên Hiền phi cũng biết đạo lý này, vội vàng cho nàng đứng dậy.
“Bổn cung ở nơi vắng vẻ này, lại không ngờ hôm nay lại nghênh đón một khách quý như vậy.” Thục phi chỉ cười cười nói.
Như phi cẩn thận quan sát sắc mặt Thục phi, mặc dù không có gì đặc biệt chỉ là con mắt bởi vì ngủ chưa đủ giấc mà có thêm hai vết thâm ở dưới hai quầng mắt, nhưng Thục phi không có biểu hiện nhẹ nhõm ra như vậy.