Sủng Phu

Chương 64: Quyến rũ



Editor: demcodon

Mùa thu ánh trăng đều đặc biệt gần đặc biệt sáng cũng đặc biệt to, ánh sáng rực rỡ tỏa ra, toàn bộ thế giới một mảnh yên tĩnh.

Bởi vì muốn đi theo chung dạo thu, kết quả hiện tại Tam Mao chỉ có thể tạm thời ở một cái căn phòng nhỏ trong sân phủ tướng quân nghỉ ngơi há miệng ngáp một cái. Sau đó lông đuôi trắng mềm như nhung màu nhẹ nhàng bỗng nhúc nhích, lỗ tai gần sát mặt đất kia cũng run lên một cái —— ai, các chủ nhân cũng thật là, đã trễ như vậy còn có tinh thần giày vò như vậy.

Nghe từ trong gió truyền tới loáng thoáng tiếng Thẩm vương gia mang theo khóc rên rỉ cùng với từ trên mặt đất truyền đến. Bởi vì âm thanh chiếc giường dao động ma sát mặt đất sau đó truyền tới trong lỗ tai nó. Tam Mao mở một đôi mắt nhìn nhìn về phía phủ tướng quân của chủ nhân bắt đầu cuộc sống hàng ngày, nhẹ giọng "gâu ô" một tiếng mới tiếp tục đem đầu chôn ở chi trước mở rộng híp mắt lại —— xong rồi, xong rồi, dựa theo xu thế này thì ngày mai chủ nhân A Thập nhất định không đứng dậy nổi 

Mặc dù giường lớn phủ tướng quân đều là dùng vật liệu gỗ tốt làm ra, vừa lớn vừa rắn chắc. Nhưng mà không chịu nổi người và yêu tinh đánh nhau trên giường thì thật sự là quá "kích động" một chút, đơn giản chỉ cần làm cho rèm che trên giường lớn lay động không ngừng. Dưới ánh nến vàng chiếu sáng âm thanh ưm ưm a  a đứt quãng làm cho nhiệt độ cả gian phòng tăng lên vài độ.

Hoắc An Lăng duỗi tay đẩy mái tóc ẩm ướt mồ hôi ra sau tai, đang muốn ôm Thẩm vương gia không cẩn thận bị mình làm bất tỉnh xuống giường đi tắm rửa một chút thì nhìn thấy khóe mắt đóng chặt của đối phương đột nhiên thấm ra một giọt nước mắt lớn.

Là mình làm đau y hả?

Hoắc An Lăng cảm thấy không đành lòng vươn tay lau chất lỏng trong suốt kia, lại nghe thấy đôi môi đối phương bị hôn đến đỏ tươi hé mở nỉ non ra một cái tên: "... A Lăng..."

Giọng nói mang theo ủy khuất cũng mang theo không muốn xa rời làm cho Hoắc An Lăng nhịn không được mũi đau xót, cúi đầu khẽ hôn một cái bên tai đối phương: "Ta ở đây."

Hoắc An Lăng kỳ thật đã sớm chuẩn bị xong tình huống Thẩm vương gia cả đời cũng không nhớ nổi về ký ức A Thập. Cho nên bình thường ở chung với đối phương thì hắn ngay cả một chữ cũng không đề cập tới chuyện có quan hệ với A Thập, cũng chưa bao giờ sẽ tìm kiếm bóng dáng A Thập ở trên người đối phương.

Ở trong lòng Hoắc An Lăng hai thân phận này thật ra là một. Mỗi một cử động của Thẩm vương gia, mỗi một lần nhíu mày đều không khác gì A Thập trong lòng Hoắc An Lăng bao nhiêu —— đại khái là con người đều sẽ phát triển, đại khái có thể nghĩ A Thập sau khi trưởng thành chính là như Thẩm vương gia.

Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng mà có thể ôm lấy y, nhìn y cười, nhìn y khóc, nhìn y vui vẻ, nhìn y khó xử... Chỉ cần như vậy có thể ở bên cạnh y, bảo vệ đối phương, có nhớ lại hay không có lẽ cũng không phải quan trọng như vậy.

Bởi vì Thẩm vương gia đã không có ký ức của A Thập, kỳ thật rất nhiều chỗ đều là rất tương tự A Thập, có lẽ là ít, chỉ là trái tim yêu mình. Nhưng, chuyện này lại có quan hệ gì chứ?

Hoắc An Lăng có tự tin, nếu đối phương có thể thích mình một lần, như vậy hắn sẽ làm cho đối phương lần nữa thích mình. Chỉ có điều hắn không nghĩ tới lần này còn sẽ có niềm vui ngoài ý muốn.

Nghe đôi môi đối phương thì thào kêu lên "A Lăng", Hoắc An Lăng đã từng vốn định buông tha cho đối phương tìm về ký ức thì ngọn lửa lại "tạch" một cái đốt lên.

Lúc đang suy nghĩ như vậy thì đã thấy Thẩm vương gia vốn hẳn là mê man lại chậm rãi mở mắt, cặp mắt đen trắng sáng rõ kia yên lặng nhìn Hoắc An Lăng, sau một hồi nước mắt trước tiên lăn xuống, khóe miệng lại sâu sắc nhếch lên: "A Lăng... ta nhớ ra rồi, A Lăng, ta đã nhớ lại tất cả rồi."

Không giống như là loại giọng mềm làm nũng của A Thập, nhưng mà trong lời nói kia chứa đựng tình cảm lại làm cho Hoắc An Lăng sững sờ ngay tại chỗ. Vốn hẳn nên mừng như điên nhưng mà, vì sao hắn ngược lại cười không nổi?

Hoắc An Lăng cúi người ôm đối phương vào trong ngực chặt chẽ, vừa một lần rồi một lần kêu lên: "A Thập, A Thập, A Thập..." Dường như muốn đem tất cả nhớ mong đều báo cho đối phương biết.

Thẩm vương gia nhắm mắt lại, Thẩm vương gia... A Thập khôi phục lại ký ức trở lại ôm Hoắc An Lăng. Giống như là hai con cá cùng nhau đã trải qua khô hạn, gắt gao mà dựa vào nhau.

Thẩm vương gia thật không ngờ Hoắc An Lăng sẽ khát khao mình như thế, cho dù y khóc cầu xin đến cuối cùng vẫn là bị làm ngất đi. Mà y càng không nghĩ đến sau khi y đã bất tỉnh trong đầu lại như là đột nhiên đột phá cấm chế nào đó, ký ức đã từng vụn vụn vặt vặt được xâu chuỗi dán lại, sau đó khôi phục thành một đoạn chuyện cũ hoàn chỉnh.

Thẩm vương gia kỳ thật lo lắng nhất chính là đoạn ký ức kia Hoắc An Lăng khắc cốt ghi tâm trong lòng suốt đời không quên khi trong đầu mình lại mơ hồ như thế nào cũng không nhớ nổi. Nhưng khi y một khi nhớ lại, lại rõ ràng giống như ngay hôm qua.

Một nắm một nắm bùn đất mang đến xúc cảm lạnh lẽo, con gà nhỏ tự tay nuôi nấng líu ríu, trong phòng bếp luống cuống tay chân nấu cơm, ban đêm bị bắt trở lại lóe lên đom đóm, cùng với ho0a đang hình con chó nhỏ... Từ trong xương cốt tỏa ra ấm áp, từng giọt từng giọt một chút làm cho mình tránh cũng không thể tránh, trốn không thể trốn, cuối cùng cam tâm tình nguyện mà sa vào.

Có người yêu, có người cưng chiều, cuộc sống như vậy sao có thể không cho người hướng tới điều này chứ?

Mà chính là vì ký ức như vậy làm cho Thẩm vương gia đã hiểu rõ loại đau khổ thấu xương lúc trước Hoắc An Lăng mất đi mình. Cho dù hai người bọn họ hiện tại đã gặp lại, nhưng mà nhớ tới thời gian hơn ba năm này hắn vì đạt tới địa vị cho tới hôm nay phải bỏ ra bao nhiêu thì Thẩm vương gia đã khó chịu cực kỳ.

Y còn nhớ rõ trước đó tay mình nắm loạn đến sau lưng Hoắc An Lăng thì sờ được vết sẹo gập ghềnh. Mà trong trí nhớ y khôi phục trên người Hoắc An Lăng là không có những vết sẹo này. Như vậy, những thứ này là tồn tại như thế nào, là lúc nào tồn tại không cần nói cũng biết.

"... Làm sao vậy?" Hoắc An Lăng đột nhiên cảm giác tiểu huynh đệ nửa người dưới của mình bị bàn tay ấm áp và ngón tay thon dài cầm, thậm chí cái tay kia vẫn còn đang nhẹ nhàng xoa nắn.

Thẩm vương gia nhìn thấy trong cặp mắt màu đen kia của Hoắc An Lăng lần nữa dấy lên đốm lửa dùng cái tay trống không ôm lấy Hoắc An Lăng đang phản ứng chậm hôn lên: "A Lăng, ôm ta."

Bởi vì đồ vật vừa rồi lưu ở trong người cũng chưa kịp rửa sạch ra ngoài cho nên Hoắc An Lăng lần này rất dễ dàng tiến vào. Cảm thụ được cái cảm giác ướt át chặt chẽ kia Hoắc An Lăng nhịn không được tiến xa hơn về phía trước giật giật.

Mà Thẩm vương gia cũng vô cùng rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể mình không tự giác mà cắn chặt thứ cứng rắn lại nóng rực đang tồn tại, dường như trong cơ thể của mình cũng bị vật kia lây nhiễm nóng bỏng lên, ngay tiếp theo toàn thân đều cùng thiêu cháy, làm cho thân thể vốn đã hồng nhạt chưa lui càng thêm sâu sắc đỏ ửng.

"A, không —— đừng ——" Thẩm vương gia lại có chút muốn khóc. Trước đó y làm sao lại nhất thời xúc động để cho tên Hoắc An Lăng này lại nhào lên chứ, hơn nữa còn là chính mình đưa lên đi, ô ô ô, y đổi ý có được hay không?

Cho nên nói, cho dù Thẩm vương gia đã khôi phục ký ức thân là A Thập mềm mại dễ thương, nhưng mà bản thân thuộc tính ngạo kiều cũng sẽ không thay đổi.

Đại khái là biết rõ điều này cho nên Hoắc An Lăng không khác gì mấy là mắt điếc tai ngơ tiếp tục vuốt ve hai chỗ hồng phấn trước ngực của y, cảm nhận được người yêu ngạo nghễ ưỡn lên mượt mà cong lên kết nối với phía dưới của hắn. Sau đó mang hai cái chân thẳng tắp của đối phương trê giường tự nhiên gập lên tách ra, để cho mình có thể lấy đầy vào đối phương.

Tư thế như vậy làm cho lồng ngực hai người đến gần hết mức. Hơn nữa bởi vì Thẩm vương gia mặc dù kỹ thuật không nổi bật, nhưng mà kiến thức cơ bản rất đúng chỗ, cho nên điều chỉnh thân thể mềm mại không tệ, nhất là phần eo đặc biệt vô cùng mềm dẻo, vô cùng co dãn, làm cho Hoắc An Lăng cho dù không ngừng chạy nước rút ở bên trong cũng có thể dễ dàng châm ngòi hai hạt anh đào sáng lấp lánh trước ngực người trong lòng. Thậm chí còn có thể chơi hôi hôn.

Bất quá cùng với trước đó môi lưỡi quấn giao khác nhau Hoắc An Lăng lần này cố ý tránh môi Thẩm vương gia. Như vậy, không có bị hôn môi chiếm lấy bờ môi ngay trong lúc hai người "vận động" không ngừng mà thổ lộ ra lời nói yêu đương, thậm chí lời ngon tiếng ngọt gì cũng không nói, chỉ là từng tiếng "A Lăng" đã đầy đủ làm cho Hoắc An Lăng "vô cùng động lực".

Chỉ là rất nhanh khi Hoắc An Lăng ra sức vận động thì tiếng "A Lăng" trầm thấp kia cũng sẽ bị tiếng ẩn nhẫn rên rỉ thay thế. Dù sao cũng đã khuya khoắt, lại kêu lớn tiếng một chút bị hạ nhân nghe được... Thẩm vương gia cảm thấy y đã dứt khoát không làm người được.

Hoắc An Lăng cũng không hiểu mà thu liễm, nhưng mà hắn cũng hiểu được âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng than nhẹ cũng có một tư vị mỹ diệu khác, ít nhất hắn chính cảm giác mình dường như lại lớn một vòng...

Thẩm vương gia cảm giác trong cơ thể lần nữa bị căng ra đột nhiên hiểu rõ vì sao mình mỗi lần trong trí nhớ xuất hiện về phương diện này đều là rách nát, không nối liền —— ngớ ngẩn thật, mình cũng không phải làm bằng sắt làm sao có thể hoàn toàn tỉnh táo theo với Hoắc An Lăng thể lực tốt như dã thú vậy làm làm làm làm từ ngày mới gần tối đến bầu trời trở nên trắng chứ? Tên này thật không có ăn xuân dược gì sao? 

Bởi vì sau khi Thẩm vương gia khôi phục ký ức cố ý "quyến rũ" Hoắc An Lăng sớm đã mang đạo đức tiết tháo gì đó vò nát ném qua một bên. Hắn hiện tại dường như là ăn hết thuốc kích thích cường lực, từ trên giường lăn đến trên mặt bàn, lại từ cái bàn lăn đến thùng tắm gian ngoài.

Bởi vì gã sai vặt có nghiêm chỉnh huấn luyện vừa bụm lấy mũi mình chảy máu không ngừng vừa cách một thời gian ngắn đã tiến vào thêm nước ấm duy trì độ ấm trong thùng tắm, cho nên cho dù là đến bây giờ nước ấm cũng không giảm.

Hoắc An Lăng ôm Thẩm vương gia vào trong ngực đã mệt mỏi ngay cả ngón tay cũng không có biện pháp nhúc nhích ngón tay, nhẹ nhàng rửa sạch dấu vết trên người y.

Tấm thân thể hơi mảnh khảnh nằm ở trong một thân thể khác căng đầy có lực, cánh tay và phần bụng đều là cơ bắp trong thân thể cao lớn, phảng phất là một phần vô cùng phù hợp như tranh vẽ. Bất quá điều này cũng không cách nào che dấu sự thật Hoắc An Lăng giờ phút này còn đem "vũ khí" của mình chôn ở trong thân thể Thẩm vương gia nhẹ nhàng chậm chạp mà đâm rút.

Cái gọi là t*ng trùng lên não, sắc đẹp làm cho trí não bất tỉnh gì đấy đại khái chính là như thế.

Thể lực mạnh mẽ của Hoắc An Lăng đến mức làm cho người giận sôi ôm lấy người buồn ngủ, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được, trong miệng người yêu còn rầm rì "đừng, thật sự đừng mà". Hắn cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ của mình dường như lại có xu thế rục rịch ngẩng đầu thở dài —— được rồi, "ngày" còn dài.

* * *

Mãi cho đến chạng vạng tối ngày hôm sau, Vương gia nào đó bị trong trong ngoài ngoài gặm mấy lần đến hấp hối cho là mình sẽ chết trên giường mới có loại cảm giác rốt cục sống lại.

Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế không giống như trước đó đối xử ỡm ờ với Hoắc An Lăng, sau khi làm cho Thẩm vương gia khôi phục ký ức tinh thần y hoàn toàn tỉnh táo. Đương nhiên, ngay cả y sau đó không có cân nhắc đến thân thể của mình thừa nhận năng lực mà không biết sống chết mang con dã thú nào đó mang lên trên giường thì cũng là tỉnh táo.

Mặc dù đối với Hoắc An Lăng rõ ràng càng về sau không để ý cầu xin của mình thú tính quá độ mà cảm thấy bất mãn, nhưng Thẩm vương gia lại không thể không thừa nhận loại khát khao mãnh liệt của hắn đối với mình làm cho y kỳ thật rất thích thú.

Loại cảm giác bị hoàn toàn chiếm hữu, hoàn toàn yêu cầu này... ở trên thân thể tăng thêm đòi hỏi mãnh liệt làm cho Thẩm vương gia cảm thấy dù cho mình là một phía thừa nhận cũng có loại khoái cảm thoải mái ngất trời. Thậm chí... Thẩm vương gia có chút mất mặt mà nghĩ đến, dường như có một thời gian ngắn là y gắt gao dùng chân kẹp lấy eo đối phương không ngừng yêu cầu thêm nữa, càng xâm lấn sâu thêm.

Nghĩ đến hành vi sai lầm ngu ngốc lúc đó của mình xương sống thắt lưng chân đau chỉ có thể dính trên giường thì Thẩm vương gia không nhịn được đón gió lưu lại hai giọt nước mắt chảy thành sông —— tự gây nghiệt không thể sống mà...

"Tỉnh rồi hả? Cảm giác thế nào?" Hoắc An Lăng đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng chén cháo nấu nạm thịt bò hạt dẻ mềm nhuyễn, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt.

"..." Vì sao cảm thấy nụ cười trên mặt tên này thật chướng máy nhỉ?

-Mặc dù trong lòng không ngừng phát điên nhưng Thẩm vương gia vẫn là ngoan ngoãn mà ăn hết cháo Hoắc An Lăng đút. Cho đến khi ăn hết hai chén Thẩm vương gia mới cảm thấy bụng kêu xì xào dễ chịu một chút.

"Ta cho Mạc Ngôn đi thông báo rồi, chờ chân chàng hoàn toàn tốt rồi mới trở về..." Hoắc An Lăng lại dùng rượu thuốc xoa bóp một chút cho mắt cá chân Thẩm vương gia còn hơi sưng.

Một lát sau không có nghe được trả lời Hoắc An Lăng ngẩng đầu thấy vẻ mặt bất mãn của đối phương, dường như có dáng vẻ mấy cái chữ to viết ở tên mặt "chẳng lẽ ta rời khỏi ngươi thật cao hứng" thì không khỏi cười cười. Sau đó cởi áo ngoài ra xoay người ôm người nào đó đang buồn bực ở trên giường vào trong ngực, vừa xoa eo cho đối phương vừa để sát miệng vào bên tai đối phương lộ ra một nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau: "Đương nhiên, nếu như chàng có thể ở chỗ này làm tướng quân phu nhân dĩ nhiên là không thể tốt hơn."

Thẩm vương gia đang buồn bực lập tức cứng ngắc lại: a a a cái tên vừa phúc hắc vừa không có tiết này là ai? Nhanh trả lại cho ta A Lăng mặt có chút co quắp lại dịu dàng kia đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.