Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 25: Ngay cả trẫm cũng không dám đụng đến nửa ngón tay của nàng



Phượng Thiển kinh ngạc nhìn Quân Mặc Ảnh, lông mi rung rung, nửa ngày mới nói: “Ngươi không cần tức giận, ta đã không có việc gì..."

Nàng cũng không cho rằng mình là thánh mẫu, nhưng lúc nàng đánh nhau với bà béo kia, đối phương cũng không chiếm được thượng phong. Tuy nói mình suýt nữa bị bóp tắt thở, nhưng mặt đối phương cũng thành đầu heo. Cho nên hắn cũng không cần phải trả đũa cái gì, tuy rằng như vậy thoạt nhìn rất tuấn tú khí phách!

Quân Mặc Ảnh nhíu mi lại, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, liền ôm nàng đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt những người đó, dừng lại.

"Đời này, trẫm ghét nhất bị người khác ở trước mặt trẫm nói dối."

Lời này là nói với Đoan Vương phi.

Không đợi nàng mở miệng, Quân Mặc Ảnh nhếch môi bạc, ý cười cũng không đến đáy mắt: "Hiện tại trẫm không muốn biết chuyện gì xảy ra. Ngươi chỉ cần nói cho trẫm, có phải Quý Phán Tư hay không?"

Đoan Vương phi vẫn là duy trì tư thế quỳ gối, mặt xám như tro tàn, thân hình đơn bạc như bị gió thổi qua sẽ đổ.

Quân Hàn Tiêu không muốn thấy dáng vẻ nàng muốn khóc nhưng không khóc, nhìn liền cảm thấy phiền lòng. Nếu không vì Thái Hậu tứ hôn, hắn tuyệt đối sẽ không thú một nữ nhân như vậy làm Vương phi.

Hắn trực tiếp nhíu mày trừng mắt Quý Phán Tư một cái, thanh âm trầm lãnh: “Chính ngươi nói, có phải ngươi hay không?"

"Vương gia, thiếp thân, thiếp thân..." Quý Phán Tư sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nàng làm sao gặp qua Vương gia đối với nàng như vậy, môi run rẩy, nửa ngày mới nhớ tới cầu tình: “Hoàng Thượng... Hoàng Thượng tha mạng..."

Quân Hàn Tiêu lại thấy phiền.

Hắn cùng Quý Phán Tư xem như quen biết nhiều năm, ngày thường thấy nàng tùy hứng điêu ngoa cũng không tính toán với nàng, hơn nữa cưới Vương phi mình không thích, cho nên thời gian ở bên người nàng liền nhiều hơn chút. Cũng không nghĩ tới bởi vậy khiến nàng càng ngày càng không có quy củ, bây giờ còn chọc tới đầu quả tim của hoàng huynh rồi!

"Tha mạng?" Quân Mặc Ảnh lạnh lùng cười.

"Ngay cả trẫm cũng không muốn động đến nửa ngón tay của nàng, ngươi là cái gì, dám làm nàng thành ra như vậy?"

Người Quý Phán Tư run lên.

Phượng Thiển cảm thấy tim nhỏ của mình đã không chịu nổi, a a a như muốn tan ra...

Nàng nằm úp sấp trên ngực Quân Mặc Ảnh, nhéo nhẹ cổ tay hắn, cũng không thấy hắn để ý tới mình, trong lúc nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười. Đành phải nhướn người nói bên tai hắn, dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe được: “Không để ý tới các nàng nữa. Chúng ta trở về, được không?"

Quân Mặc Ảnh cau mày, nhẹ nhàng liếc nàng một cái, cử chỉ không chứa nửa phần trách móc nặng nề bất đắc dĩ.

Vật nhỏ không lương tâm, hiện tại mới biết phải đi về? Sao hai ngày trước không thấy nàng đi Càn Long cung tìm hắn?

Nghĩ thì nghĩ, Quân Mặc Ảnh vẫn không đành lòng phật ý nàng, xoay người xải bước rời đi, chỉ để lại một câu.

"Đoan Vương phi, ngày xưa trẫm thấy ngươi hiền lành lương thục, không rõ vì sao Đoan Vương không thích ngươi, nhưng hôm nay, trẫm cuối cùng hiểu rõ. Nhìn mặt Đoan Vương, hôm nay trẫm để lại ngươi một mạng. Nếu có lần sau, tính tội khi quân hôm nay, tuyệt không nhẹ."

Đoan Vương phi trong phút chốc mặt bạc như tờ giấy, hoàn toàn xụi lơ ở trên tuyết.

Ngẫm lại vài năm nay, người Vương phủ đối với nàng không tốt, cùng là vì tính tình nàng yếu đuối, là vì Vương gia cũng chán ghét nàng. Nhưng hiện tại, nàng giống như tìm ra ba nguyên nhân: "Bởi vì nàng là một nữ nhân đáng ghét, nếu không yếu đuối, còn lấy oán trả ơn.”

Lúc mới nhìn thấy Hoàng Thượng và Vương gia tới, trong đầu nàng hiện lên một ý niệm chính là không thể liên lụy Đoan Vương phủ, nếu không Vương gia sẽ càng chán ghét mình. Lúc Hoàng Thượng hỏi nàng chuyện gì xảy ra, nàng vô thức đổ hết thảy trách nhiệm lên người nữ tử tên là Phượng Thiển. Nàng nghĩ đây chỉ là một phi tử không có tiếng tăm gì, ai biết đây là bảo bối trong lòng Hoàng Thượng, ngay cả Hoàng Thượng cũng sủng yêu, làm sao để người bên ngoài khi dễ?

Nhưng từ đầu tới cuối, nàng lại không hề lo lắng cho nữ tử Phượng Thiển này.

Rõ ràng nữ tử này giúp mình, vì mình giải thích, thậm chí vì mình đánh nhau trong cung cấm, trừ bỏ Thái Hậu, đây là người đầu tiên giúp đỡ mình. Nhưng là nhìn quen thờ ơ lạnh nhạt, trào phúng chế ngạo, lúc nàng nhảy ra mắng Quý Phán Tư, mình lại kinh ngạc quên cảm kích nên có, cuối cùng thậm chí vì tự bảo vệ mình mà hắt bát nước bẩn lên người nàng.

May mà nữ tử này được Hoàng Thượng sủng ái, nếu như không, chẳng phải nàng sẽ bởi vì mình nói dối mà chịu khổ hình?

Liền ngay cả cuối cùng, chỉ sợ cũng xem mặt mũi nàng, Hoàng Thượng mới bỏ qua mình và Quý Phán Tư đi?

Phượng Thiển lại đến Càn Long cung, còn lại là bị đế vương ôm trở về.

Cung nhân Càn Long cung hưng phấn, nhất là Bạch Lộ Bạch Sương, ánh mắt đều tỏa sáng nhìn Hoàng Thượng sâu tình!

Phượng Thiển thật xấu hổ và giận dữ, vì sao cả một đám đều nhìn chằm chằm nàng!

"Sao mỗi lần trẫm gặp ngươi, ngươi đều có thể biến mình thành dáng vẻ chật vật như vậy?" Quân Mặc Ảnh đặt nàng ở trên tháp, xoay người đi đến ngăn tủ, lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong đều là bình ngọc, hắn tùy tay cầm một cái, lại lần nữa đi đến trước mặt nàng.

"Ngươi còn không biết xấu hổ nói?" Phượng Thiển trừng mắt: "Lần trước rõ ràng chính là ngươi đánh ta chật vật như vậy!"

Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ, người quả nhiên không thể phạm sai lầm, hắn sai thủ đánh nàng một chưởng, vẫn bị nàng nhớ đến bây giờ.

"Lần trước trẫm không phát hiện ra ngươi, nếu thấy, làm sao đánh ngươi được?" Quân Mặc Ảnh vui đùa nói.

"Hừ!" Phượng Thiển liếc mắt, thử tức giận nói: “Sau đó ngươi còn đánh mông ta!"

"..."

Quân Mặc Ảnh vui vẻ, này cũng có thể gọi là đánh?

Hắn chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, từ bình nhỏ đổ ra một chút thuốc mỡ: "Ngoan, nằm xuống."

Phượng Thiển bĩu môi, rầm rì nằm xuống.

Nhưng ngón tay Quân Mặc Ảnh vừa mới chạm đến cổ nàng, nàng liền "Tê" hút một ngụm khí lạnh.

Đờ mờ, đây là cái quỷ gì!

Sao có thể xót đến vậy?

Quả thực giống dầu cao ở hiện đại, vừa sướng vừa khổ, làm cho người ta "Dục tiên dục tử"!

"Kiên nhẫn một chút." Quân Mặc Ảnh trừng mắt nhìn nàng một cái: "Nếu biết đau, sẽ không nên đánh nhau với người khác."

"Ngươi cho ta muốn đánh nhau với nàng à?" Phượng Thiển đau nhe răng trợn mắt, hùng hùng hổ hổ nói: "Nàng đạp ta một cước, nếu không trả lại, mặt mũi hai đời của cô nãi nãi để đâu?"

"Cái gì mà hai đời?" Quân Mặc Ảnh nhíu mày.

Phượng Thiển tự biết nói lỡ, khóe mắt trong nháy mắt run rẩy, rồi sau đó ho khan hai tiếng: “Không phải ta mất trí nhớ sao, không phải tương đương với sống lại một đời sao? Cho nên đương nhiên là hai đời!"

Quân Mặc Ảnh cũng không so đo: "Vậy ngươi biết rõ đánh không lại nàng còn muốn đánh, đây không phải sĩ diện khổ thân sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.