Phượng Thiển âm thầm dời mắt, khẩu vị nàng không tốt là vì có nữ nhân chán ghét kia ở đó, ngươi có mỹ nhân trong ngực dựa vào cái gì khẩu vị không tốt?
Đây là tâm mộng của ta!
Nhìn chằm chằm miếng cà rốt vừa mới vào bát, Phượng Thiển nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn chúng nó, giống như bắt bọn nó trở thành kẻ địch chính mình: “Ngươi cho ta nhiều cà rốt như vậy làm gì, ta sắp chết đói, ta muốn ăn thịt!"
"Ăn xong cái này rồi ăn thịt." Quân Mặc Ảnh thản nhiên nói, giọng điệu không cho cự tuyệt.
Phượng Thiển hừ một tiếng, nghẹn khuất gắp toàn bộ nhét vào miệng, tùy tiện ăn vài cái, liền nuốt xuống.
Quân Mặc Ảnh thấy vẻ mặt nàng như ăn phải độc dược, không khỏi buồn cười, đã nhiều ngày như vậy, rốt cuộc thì khi nào thói quen ghét ăn cà rốt của vật nhỏ sửa được?
Không đợi hắn nghĩ ra kết quả, Phượng Thiển đột nhiên cầm đĩa cà rốt, trực tiếp đẩy hết vào trong bát hắn, một bên đẩy một bên làm như thật nói: “Cái này tốt cho sức khỏe, mỗi ngày ngươi vất vả như vậy, nên ăn nhiều một chút bổ thân mình mới đúng!"
Quân Mặc Ảnh dở khóc dở cười, nhưng không ngăn cản nàng.
"Biết mỗi ngày trẫm vất vả còn không ngoan ngoãn nghe lời, cả ngày toàn nghĩ ra việc khiến trẫm tức giận."
"Ngươi nói bậy!" Phượng Thiển mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mở to mắt, nam nhân này dám bẻ cong sự thật!
"Ta còn chưa đủ nghe lời sao? Ngươi muốn dẫn Hi phi liền mang theo Hi phi, ngươi bắt ta làm nha hoàn ta liền làm nha hoàn, ngươi bắt ta ăn cà rốt ta liền ăn cà rốt! Như thế còn chưa đủ nghe lời, ngươi nói xem, còn muốn ta phải làm thế nào nữa?"
Quân Mặc Ảnh khẽ cười một tiếng, kéo người vào trong lòng mình, vuốt đầu nàng, ánh mắt lộ vẻ ôn nhu: "Thiển Thiển ngoan, cà rốt phải ăn, nhưng không cần phải nói đến Hi phi, cũng không cần làm nha hoàn, được không?"
Phượng Thiển ngoảnh mặt làm ngơ với lời hắn nói, lưu luyến nhìn đồ ăn trên bàn: “Ta còn chưa ăn đâu!"
"Có người không cho ngươi ăn sao." Quân Mặc Ảnh vừa tức giận lại bất đắc dĩ, hắn đã nói như vậy, thế nhưng vật nhỏ vẫn tập trung vào đồ ăn?
Đương nhiên không phải Phượng Thiển không nghe hắn nói, chính là trong lòng nàng còn đang tức giận, chỉ một bàn ăn đã muốn nàng hết giận?
Hừ hừ, nghĩ thật tốt!
Lại còn nói không cần nói đến Hi phi, đến lúc đó nhìn thấy người ta ngay cả ánh mắt cũng chạy theo người ta rồi, đứa ngốc mới có thể tin tưởng lời nam nhân nói!
"Chốc lát ăn xong rồi phải đi thử quần áo, xem có vừa hay không."
"Hẳn sẽ không thích hợp..." Phượng Thiển một bên uống canh, một bên lẩm bẩm, phát âm có chút không rõ: "Ta nhìn người Đoan vương cao lớn thế kia, dù thế nào quần áo kia cũng lớn hơn người ta rất nhiều. Nhưng mà không có việc gì, ta ăn xong rồi tìm cây kéo sửa lại là được."
"Không cần phiền phức như vậy, trẫm đã bảo Lý Đức Thông dựa theo dáng người ngươi đi mua."
Phượng Thiển đang uống canh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi muốn uống canh không?"
Phượng Thiển múc cho hắn một chén, không để ý đến hắn nữa, tiếp tục ăn. Lúc nàng đang một ngụm canh, lại còn chưa tới kịp nuốt xuống, có một lực đạo mạnh mẽ kéo nàng về phía sau, nàng sợ tới mức suýt nữa phun canh ra.
Không đợi nàng phản ứng, môi bỗng dưng bị một mảnh ấm áp ngăn chặn, bàn tay Quân Mặc Ảnh áp hai má nàng, giống như cái gì cũng không làm, nước canh từ trong miệng nàng trực tiếp chảy vào miệng hắn.
Hầu kết lăn lộn, nuốt xuống, tất cả đều gợi cảm cực kỳ.
Phượng Thiển ngạc nhiên quên nhắm mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt mê người của nam nhân đối diện, hai gò má nàng đỏ bừng, lông mi dài không ngừng lay động.
Hơi thở của nam nhân phả vào mặt nàng, kể cả khi ra cung, nhưng trên người hắn vẫn có hương thơm dễ chịu thoải mái, không phải là Long Tiềm, nàng cũng không rõ là cái gì, giống như Lan Xạ, giống như Thanh Trúc, Phượng Thiển chỉ biết hương thơm này rất dễ chịu, dễ ngửi làm cho cả người nàng đều say trong đó, hoàn toàn không phân rõ hoàn cảnh bây giờ.
Lòng bàn tay của Quân Mặc Ảnh nhẹ nhàng che hai mắt nàng, trước mắt Phượng Thiển tối đen, mí mắt nhẹ nhàng chậm rãi hạ xuống, từng cử động trong đó đều lộ ra ôn nhu.
Đụng chạm chơi đùa trong lúc đó càng ngày càng nghiêm trọng, bị nam nhân ôn nhu bá đạo chi phối, lưỡi Phượng Thiển giống như trốn tránh, giống như đón ý hùa, hỗn độn làm cho chính nàng cũng cảm thấy không hiểu, hoàn toàn không biết rốt cuộc mình muốn thế nào.
Không bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Thiển liền đỏ bừng.
Quân Mặc Ảnh nắm eo nhỏ của nàng chậm rãi buông ra, cũng rời đi từ trong mềm mại của nàng, dùng răng nanh khẽ cắn, từng sợi chỉ bạc kéo ra từ trong miệng, vô số ôn nhu lưu luyến.
Thẳng đến khi Phượng Thiển đẩy hắn một chút, nức nở phát ra tiếng "Ngô ngô", rốt cuocj Quân Mặc Ảnh mới hoàn toàn bỏ qua nàng.
Phượng Thiển vừa thẹn vừa phẫn, khó khăn trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lúc nhất thời lại không nói nên một câu đầy đủ.
Quân Mặc Ảnh xoa mi tâm, cũng không phải tức giận, mà là một loại cảm giác vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng.
"Sao lại mất hứng, hả?" Tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua hai má nàng, bên tay là làn da mềm mại, lại khiến mặt hắn thấy ngứa.