Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 402: Là trẫm sợ



Có lẽ là do ông trời, dọc đường đi, Phượng Thiển líu ríu nói không ngừng, lại không có mưa.

Quân Mặc Ảnh cảm thấy hết sức hài lòng với con đường dài như thế, vừa nhìn sắc trời, vừa điều chỉnh bước chân của mình, may mà không xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào.

Nói thật ra, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu đi được nửa đường đột nhiên trời mưa, hắn liền dẫn Phượng Thiển tùy tiện đến cung nào đó tránh một chút.

Suy nghĩ một chút làm Hoàng đế như hắn làm tận thế này, thật rất mất mặt.....

Trở lại cung Phượng Ương, đặt Phượng Thiển xuống giường, Quân Mặc Ảnh vốn muốn nói với nàng hai câu.

Lại bất đắc dĩ vật nhỏ không chịu để ý hắn, vừa mới được tự do liền lập tức quay đầu, tầm mắt rơi vào nơi khác, dáng vẻ người lạ chớ đến gần.

Xem ra có một số việc là không có cách nào nói chuyện.

Quân Mặc Ảnh đỡ trán, tùy tiện nói một câu: "Không phải hôm trước còn nói muốn thả diều à, đi xem diều làm như thế nào không?"

"Không đi!" Phượng Thiển hừ một tiếng.

"Vậy nàng muốn làm cái gì?"

"Ngủ!"

"Mới vừa dậy lại ngủ?"

Phượng Thiển cuối cùng vẫn bị Quân Mặc Ảnh cứng rắn kéo nói chuyện một hồi, mặc dù không phải nói chuyện vui vẻ, nhưng mà đối với Quân Mặc Ảnh mà nói, quả thật cũng coi như tiến triển tốt.

Đến ban đêm, trời bắt đầu mưa, không phải mưa xuân không tiếng động như bình thường, giống mưa to gió lớn hơn.

Tiếng sấm cuồn cuộn, giống hệt tiếng sấm đánh vào ngày hè.

Phượng Thiển nằm ở trên giường, có lẽ là ban ngày đi lại hơi lâu, rất nhanh có chút cảm thấy mệt mỏi, mơ màng sắp ngủ.

Lúc Quân Mặc Ảnh tiến vào, nàng đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, không sai biệt lắm có thể nhận thấy có người đi vào, ý thức gần một nửa mơ hồ, ấn đường khẽ giật giật, mí mắt lại không mở ra được.

Mệt mỏi vô cùng.

Tiếng bước chân càng đi càng gần, rồi sau đó là tiếng quần áo rơi xuống, là nam nhân cởi quần áo.

Tiếng động càng ngày càng gần giường cuối cùng ngừng hẳn lại, thân thể ấm áp của nam nhân tiến tới gần, Phượng Thiển theo bản năng quẫy người một cái, nam nhân lại không chịu buông tay, trực tiếp ôm nàng vào trong ngực.

Phượng Thiển chợt tỉnh.

Dừng một chút, nói: "Ngươi ôm như vậy ta không thoải mái." Nàng chau mày lại, mang theo vài phần không vui bị người đánh thức.

"Bên ngoài trời mưa."

Giọng nói khàn khàn của nam nhân có mấy phần nhạt nhẽo vang lên gần lỗ tai nàng, Phượng Thiển bị mùi Long Tiên Hương bao vây đến nóng ran khó nhịn, trên người cũng bắt đầu không thoải mái.

Rõ ràng còn chưa tới hè, nàng lại nóng đến khó chịu.

"Trời mưa thì mưa rồi, có quan hệ gì với ngươi ôm ta?" Phượng Thiển bị hắn ôm vào ngực, giọng nói lộ ra một cảm giác buồn bực.

Hồi lâu, vẫn chưa thấy nam nhân trả lời.

Đang lúc Phượng Thiển muốn mở miệng lần nữa, Quân Mặc Ảnh lại nhẹ giọng nói: "Ừ, bên ngoài giống như có sấm."

Phượng Thiển sửng sốt một chút, mới hừ lạnh: "Ta nói với ngươi ta sợ sấm lúc nào?"

Mặc dù mỗi khi có sấm, nàng đều cảm thấy đặc biệt cô đơn, rất sợ ở một mình.

Chỉ là ở hiện đại sống một mình nhiều năm như vậy, nàng cũng sớm đã quen một mình liếm vết thương.

"Không có ai nói nàng sợ." Quân Mặc Ảnh vùi đầu ở cổ nàng, hít một hơi thật dài, trong hơi thở tràn vào đều là mùi tóc cùng với mùi thơm cơ thể lạnh nhạt của nàng, rất dễ chịu, làm cho người ta rất an lòng.

"Là trẫm sợ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.