Nàng không biết, kỳ thật ông chủ đã sớm biết nàng là nữ nhi.
Lúc vừa rồi đi ở trên đường, ánh sáng mơ hồ, tuy nói thân hình nàng nhỏ gầy, nhưng người bình thường đều không nhận ra giới tính của nàng. Giờ phút này dưới ngọn đèn, thấy một người mắt ngọc mày ngài thanh tú, hơn nữa nàng lại được một nam nhân tuấn mỹ nắm tay đến mua đồ chơi trẻ con, ông chủ đã nhìn vô số người tự nhiên liền nhìn ra.
Sở dĩ ông chủ bán dẻ rang đường lúc trước nhìn không ra chỉ có thể nói nguyên nhân nghề nghiệp, số vợ chồng hắn gặp qua không nhiều như ông chủ bán trống bỏi, tâm tư cũng không phức tạp. Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là hắn ngốc, ngay cả hoạn quan cũng nghĩ tới, thế nhưng không đoán người kia là nữ tử...
Phượng Thiển nhìn chằm chằm chuông gió kia trong chốc lát, tay nghề cũng không tinh xảo như hiện đại, dù sao thời đại này không có thủy tinh gì đó, nhưng cũng rất đẹp, chuông mang theo dải băng phất phới, đinh đinh đang đang không ngừng.
"Ông chủ, cái này bán không?" Phượng Thiển chỉ vào cái chuông gió, mang theo vài phần chờ mong hỏi.
Nàng vừa mở miệng, giọng nói cũng không cố ý che dấu, ông chủ tự nhiên càng thêm tin tưởng thân phận nữ tử của nàng.
"Phu nhân thích cái này sao?" Ông chủ có chút kinh ngạc, giải thích nói: “Kỳ thật cho đứa nhỏ chơi đùa, vẫn nên dùng trống bỏi tốt hơn. Chuông gió phải có gió thổi mới được, cũng không thể trực tiếp như trống trong tay đứa nhỏ."
Biểu tình trên mặt Phượng Thiển cứng ngắc, khóe mắt run rẩy.
Phu nhân?
Phu nhân!
Hiện tại rõ ràng nàng là "Nam nhân" được không, vì cái gì phải gọi nàng là phu nhân? Chẳng lẽ ông chủ này dễ dàng nhìn ra như vậy?
Bà nội nó! Này cũng quá tà môn, rất tổn thương tự tôn nàng rồi!
Mắt Quân Mặc Ảnh tràn đầy ý cười, không biết là bị nàng phấn khích lộ ra biểu tình chọc cười, hay là vì những lời này của ông chủ lấy lòng hắn, tỏa ra một chút ánh sáng ngọc, dưới đèn đuốc, tuấn mỹ phiêu dật, phong thần như ngọc.
"Đây không phải cho đứa nhỏ đùa, là cho phu nhân đùa." Quân Mặc Ảnh hợp thời mở miệng, cả giọng nói cũng hàm chứa ý cười: "Nếu ông chủ không ngại, liền bán chuông gió này cho tại hậ đi."
"Này..." Ông chủ lộ vẻ khó xử: "Công tử, thực không dám giấu diếm, đây là phu nhân ta làm để mời chào khách hàng, nếu nàng biết ta không bán nhũng thứ này, lại bán chuông gió nàng đưa cho..."
Câu nói kế tiếp hắn không có nói thêm gì nữa, nhưng làm sao Quân Mặc Ảnh còn có thể không rõ ý tứ của hắn?
Cười cười, thản nhiên nói: “Nếu tại hạ mua hết những thứ kia, ông chủ trở về cũng có thể công đạo cho phu nhân ở nhà?"
Sắc mặt ông chủ vui vẻ.
Kỳ thật hắn vốn cũng nghĩ để bọn họ mua vài cái trống bỏi thôi, dù sao hắn nhìn khí độ hai người bất phàm, vật liệu may mặc đều là thượng đẳng, hơn nữa vị công tử này đối với vị phu nhân bên cạnh vô cùng tốt, vì dành được niềm vui của phu nhân, mua vài cái trống bỏi hẳn là không đủ đi?
Nhưng hắn không nghĩ tới, lại gặp phải tài chủ, muốn mua hết hàng của hắn!
"Được, được được, vậy đa tạ công tử! Nếu là như thế, phu nhân nhà ta cũng sẽ rất vui!"
"NÀy..." Ông chủ vui, Phượng Thiển không vui, vội vàng xoay người đập vào ngực Quân Mặc Ảnh một cái, đương nhiên là khống chế lực đạo, nói: “Ngươi làm gì vậy? Mua nhiều trống bỏi như vậy trở về cho ai chơi hả!"
"Không phải ngươi thích cái chuông gió kia sao?" Quân Mặc Ảnh đầy vô tội, còn kém không viết trên mặt "Ta là vì ngươi".
Phượng Thiển trợn tròn mắt, đấm ngực dậm chân, rồi đột nhiên sinh ra một loại cảm giác hụt hơi.
Chẳng lẽ thổ hào trong truyền thuyết đều là dạng này?
Quả thực không thể đả thông mà!
"Ngươi ngốc à!" Phượng Thiển đè nặng giọng cả giận nói: "Ta chỉ thích cái chuông gió mà thôi, cũng không phải muốn, ngươi bỏ nhiều tiền mua nhiều trống bỏi như vậy làm gì?" Không phải lãng phí sao?
Lãng phí hết sức!
Quân Mặc Ảnh mỉm cười, dịu dàng thắm thiết nhìn nàng, đột nhiên hạ thấp người nói bên tai nàng, dùng giọng ám muội tiếng nói nhỏ: “Phu nhân tiếc tiền cho vi phu sao?"
Nhất thời mặt Phượng Thiển đỏ bừng, vừa nóng vừa thẹn thùng.
Đi tìm chết đi!
Ai là phu nhân ngươi!
Ai ngờ nam nhân lại đột nhiên chuyển giọng, ôn nhu sờ gáy nàng nói: “Thiển Thiển thật ngoan, nhưng không cần tiết kiệm. Chỉ cần là ngươi thích, chỉ cần trẫm có thể làm, đều có thể cho ngươi."
Phượng Thiển rơi lệ đầy mặt.
Nam nhân này thật sự rất xấu, ủ rũ!
Mỗi lần đều dùng chiêu này, mỗi lần để nàng rơi vào cạm bẫy ôn nhu!
"Nhưng nhiều trống bỏi như vậy, chúng ta không có cách nào cầm hết về." Nàng quyệt cái miệng nhỏ nhắn than thở nói.
"Không phải lo, có ẩn vệ đi theo mà." Quân Mặc Ảnh cười khẽ: "Cũng không tất lo lắng trống bỏi để đó không dùng, lần này xuống Giang Nam, chúng ta có thể đi thăm thất đệ, đứa nhỏ trong phủ hắn đúng thời điểm thích chơi này nọ."
Thất đệ?
Phượng Thiển ngây người, vì sao Thất vương gia không được ở kinh thành, mà là ở Giang Nam? Nghe nam nhân nói, cũng không giống như là đi chơi qua, mà là phủ trạch trực tiếp ở Giang Nam?