Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 44: Cả người ngươi đều ở trên người trẫm



"Lại nói bậy." Quân Mặc Ảnh thấp giọng đánh gãy lời nàng nói, chọc khuôn mặt nhỏ của nàng: "Trừ bỏ Thiển Thiển, những người khác nằm đều chật. Trẫm không vui."

Thiên tài ngươi!

Nhưng Phượng Thiển còn chỉ tới kịp thoát ra khỏi suy nghĩ, đã bị một cỗ lực lớn làm ngã ở trên giường.

Giường khách sạn đương nhiên không thể so với giương cung Càn Long, lập tức liền phát ra tiếng "Dát chi", cùng với tiếng chuông gió lay động, Phượng Thiển liền kêu "A".

"Ngươi kêu to cái gì?"

"Đau có thể không kêu sao!" Phượng Thiển tức giận nhe răng trợn mắt với hắn, đầu sỏ gây nên, người khởi xướng lại không biết xấu hổ hỏi nàng kêu làm gì?

Quân Mặc Ảnh liền vui vẻ: “Làm sao đau?"

Hắn nắm chặt hai tay, dùng sức ôm vật nhỏ, buồn cười nói: “Cả người ngươi đều ở trên người trẫm, sao lại đau?"

Bị hắn nói, Phượng Thiển vội vàng nhìn thân thể mình, phát hiện mình đang đè nặng vào thân nam nhân, ngay cả hai tay hai chân đều bị hắn cố định, không dính vào giường chút nào.

Quả nhiên là bị ôm toàn bộ vào trong ngực!

Phượng Thiển ế ế, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình kêu to, lập tức liền bĩu môi nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết mình cũng cứng như ván giường kia sao?"

Quân Mặc Ảnh nhíu mày, biểu tình nhất thời liền trở nên cười như không cười.

"Cứng rắn?" Hắn hừ nhẹ một tiếng, hỏi lại: "Làm sao cứng rắn?"

Hơi thở ấm áp không kiêng nể gì phun ở trên mặt Phượng Thiển, mắt phượng của nam nhân sáng quắc, con ngươi màu đen có ánh sáng yêu dã.

"Tự nhiên trẫm sẽ không giống như Thiển Thiển, toàn thân cao thấp đều mềm mại." Tiếng nói trầm thấp kề sát tai Phượng Thiển, từ từ nhẹ tả.

Khi nói chuyện, bàn tay nóng bỏng của nam nhân vuốt ve thân thể nàng.

Tuy quần áo dày, nhưng Phượng Thiển lại giống như có thể cảm nhận lòng bàn tay hắn dịch chuyển, toàn thân cao thấp đều như là điện giật. Phàm là nơi bàn tay kia đi qua, nơi đó sẽ nóng như lửa, khiến nàng run rẩy.

Trong không khí, một cỗ ái muội tỏa ra.

Khuôn mặt nhỏ của Phượng Thiển nóng bỏng, trong đầu báo nguy hiểm, lập tức liền ý thức được nam nhân này nguy hiểm, thầm mắng vừa rồi mình nói không có suy nghĩ.

Sao nàng có thể thảo luận với một người nam nhân vấn đề "Cứng rắn hay không cứng rắn"?

Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu xuẩn!

Đây quả thực là đẩy mình vào chỗ chết mà!

Quân Mặc Ảnh bị vẻ mặt nàng phấn khích cười không ngừng, bàn tay đang tác loạn vẫn chưa dừng lại.

Giống lúc giáo huấn nàng dám thất thần, biết vật nhỏ sợ ngứa, ngón tay vừa mới ở bên hông nàng liền nhẹ nhàng sờ.

"A!"

Phượng Thiển kinh sợ kêu một tiếng, cả người liền nằm úp trên người hắn.

"Hỗn đản, ngươi làm gì vậy!"

Quân Mặc Ảnh thu được hiệu quả, nhưng hắn phát hiện mình càng không hài lòng.

Nếu nói ban đầu là đùa với vật nhỏ, sau lại đùa quá chớn, đến giờ khắc này, hắn còn có chút không cầm được.

Đùa đến đau khổ mà!

Cố tình vào lúc này, vật nhỏ còn không biết cái gọi là lộn xộn trên người hắn, một bên cười, kêu, một bên giãy dụa. Càng khiến cho hắn ngửi được mùi thơm ngát đặc trưng trên người nàng, thản nhiên, không giống mùi hương nồng đậm như nữ nhân trong cung, cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Mắt Quân Mặc Ảnh tối sầm lại, "Ba" vỗ mông nàng một cái: "Đừng lộn xộn!"

Tiếng nói trầm thấp đã không thanh minh như vừa ròi, mà lộ ra một cỗ tình dục.

Phượng Thiển lại không hề nhận thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như con tôm nấu chín, rốt cục không thể nhịn được nữa hét lên một tiếng, hét to lên: “Quân Mặc Ảnh, con mẹ nó vì cái gì ngươi đánh mông ta!"

Lần đầu tiên gặp mặt liền đánh mông nàng!

Sau lại nói nàng không nghe lời sẽ đánh mông nàng!

Bà nội nó hiện tại ngay cả không thoải mái cũng phải đánh nàng mông!

Nếu nàng nhát gan sợ phiền phức, nén giận xuống, thế nào nam nhân này cũng phải đánh mông nàng đến nở hoa!

Phượng Thiển thở phì phì hổn hển mấy hơi, nửa ngày, mới ý thức được nam nhân đột nhiên không nói. Trong lòng lộp bộp một chút, nàng ngẩng đầu, bỗng dưng liền chống lại ánh mắt của nam nhân.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt nam nhân tỏa sáng rạng rỡ, Phượng Thiển hoảng hốt.

Mê hoặc người không phải dung nhan tuấn mỹ vô trù như ngọc của hắn, mà là ánh mắt thâm thúy mà tràn đầy thương tiếc kia, so với dĩ vãng càng sinh động, khắc sâu hơn.

Phượng Thiển không tự giác nuốt nước miếng: “Ngươi như vậy... Nhìn ta để làm gì?"

A a a, vừa rồi nàng làm chuyện gì đại nghịch bất đạo hay sao?

Chẳng những gọi thẳng tên đế vương, còn thẳng thắn nói ra lời thô tục chôn sâu dưới đáy lòng!

Má ơi...

"Hoàng Thượng ta sai lầm rồi!" Phượng Thiển lập tức om chặt lại cổ, đáng thương khóc.

Vì sao nam nhân này nhìn nàng như vậy...

Quỷ dị...

Thật sự quá quỷ dị...

"Thiển Thiển."

Quân Mặc Ảnh cố gắng nói, như là cực lực để có thể nói ra: "Đừng sợ, trẫm không trách ngươi. Nếu ngươi thích, gọi Quân Mặc Ảnh cũng tốt, trẫm sẽ không trách ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.