Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 1



Chuyển ngữ: Hyeyangs

nh minh họa: cungtrangtca

***

“Nghê Yến Quy, sinh viên năm nhất, khoa Sơn dầu.”

Tiếng người đang nói rất vang, ông đã làm viện trưởng được mấy năm nay, nên khi dạy dỗ học sinh, khó mà hạ được giọng mình xuống. Ông nói hết câu này rồi đến câu khác, nghiêm mặt nặng lời. Ông nâng gọng kính kim loại, ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.

Người con gái đang độ tuổi rực rỡ, dù có đang làm ra vẻ tội lỗi cũng không che nổi gương mặt xinh đẹp rạng ngời. Mặc trên mình váy áo vàng trắng, sáng như làn nước thu, đua sắc cùng ánh ban mai. Cô nàng gật đầu. “Là em ạ.”

“Dạ đây ạ.” Nghê Yến Quy lễ phép đưa cho ông bằng hai tay.

Viện trưởng cầm tờ giấy A4 có đôi phần nhăn nhúm. Ông nhìn vài lần, rồi nói. “Hiệu trưởng đã thông báo rồi, em không những phải viết bản kiểm điểm, mà còn phải đọc bản kiểm điểm này trước mặt toàn thể giảng viên và sinh viên trong trường.”

“Dạ?” Cô gái ngẩng đầu, bấy giờ mới hạ giọng. “Thầy ơi…”

“Em có ý kiến?” Viện trưởng nghiêm mặt lại, vuốt ria mép.

“Dạ không ạ.” Nghê Yến Quy lùi về sau một bước, khi nào nên sợ thì phải sợ.

“Vì em mà khoa chúng ta, thậm chí cả viện này vuột mất vị trí thứ nhất đấy.”

Viện trưởng vỗ mạnh bàn vài lần.

Ông ấy tức giận cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Đại học Gia Bắc là Trường Đại học Mỹ thuật. Tháng này là thời gian đánh giá và kiểm tra của khoa và viện. Giảng viên các viện tăng cường quản lý học sinh, phấn đấu giành được điểm cao. Nhà trường luôn giữ thái độ trung lập, không tán thành cũng không phản đối các bạn học yêu đương. Nhưng, vừa hay là thời gian đặc biệt, các giảng viên đặc biệt dặn dò các học sinh, yêu đương nên khiêm tốn, còn các thói quen xấu như hút thuốc, uống rượu v.v.. lại càng phải giấu tiệt.

Không biết thói quen do ủy viên nào mang đến, mỗi đợi kiểm tra đánh giá hàng năm, các thầy các cô nhất định phải dạo quanh dưới gốc cây hòe trồng từ lúc mới xây trường mới được.

Hè tới, trên cây đầy những màu sắc rực rỡ, đầu cành nở đầy hoa, căng tràn sức sống. Cây hòe lớn mọc nghiêng về phía Nam, bóng cây xanh một khoảng, đua nhau tươi tốt. Xưa nay luôn là chốn thích hợp cho các đôi yêu nhau, trao nhau nụ hôn, thổ lộ mấy câu tình, biết bao cỏ cây chứng giám.

Hễ đến học kỳ đánh giá và kiểm tra, nơi đây chẳng một bóng người.

Chỉ có mỗi một mình Nghê Yến Quy, mặc chiếc áo croptop xám trắng sọc vàng, bao lấy chiếc eo thon, váy ngắn xanh lá cây không che được đùi của cô. Tay trái cô giữ tấm biển gỗ giới thiệu thực vật, còn tay phải kẹp một điếu thuốc. Thuốc lá ánh lên đốm lửa vàng.

Hiệu trưởng lại cúi đầu.

Tốt lắm.

Bên cạnh đôi giày cao gót bảy phân của cô gái có một đống đầu lọc quây thành hình tròn, có thể tổ chức một vòng lửa trại tối.

Giảng viên bước đến, đếm kỹ, tròn mười hai điếu thuốc. Điếu nào cũng chưa hút hết, còn chừa lại một đoạn trắng. Mười hai điếu đồng loạt hướng về một tâm hình tròn và xòe ra bên ngoài theo hình quạt, tạo thành một vòng.

Nghê Yến Quy cũng gặp xui. Hơn mười mấy tên liên quan đều đã sủi cả, hiệu trưởng đẩy chiếc kính mắt dày cộp và nặng trịch, trong kính chỉ hiện lên bóng dáng cô. Cô chỉ xuống mặt đất, cố đấm ăn xôi. “Hiệu trưởng, này không phải em hút đâu ạ.”

Hiệu trưởng. “Em tin không?”

Không ai tin cả.

***

Nghê Yến Quy nộp bản kiểm điểm xong, cô quay về phòng vẽ tranh.

Giờ học mỹ thuật đã bắt đầu được hơn mười phút. Cô không cần xin nghỉ – Bởi giảng viên biết, em học sinh này bị kéo đi dạy bảo rồi.

Trên bục giảng dựng vài hình lập phương và hình trụ, đây chính là bài tập trong giờ học mỹ thuật hôm nay.

Tên lớp học được dán trên cửa phòng vẽ tranh. Với các bạn học mà nói, lớp lý thuyết nay có thể đến tòa nhà giảng dạy phía Tây, mai có thể qua tòa nhà tổng hợp phía Đông, nhưng phòng vẽ mỹ thuật lại là “chốn về” mấy năm đại học của sinh viên. Trong góc phòng có đặt một cái thùng giấy dài, phía trên viết hai chữ “Giường gấp” to thật to. Có lẽ là bạn học nào đó cảm thấy mình không thể hoàn thành bài tập đúng hạn nên đã cân nhắc đến khả năng phải thức trắng đêm.

Lấy hình lập phương và hình trụ làm trung tâm, mỗi học sinh tự tìm một góc độ rồi bày giá vẽ ra.

Giá vẽ của Nghê Yến Quy để dựa bên ô cửa sổ thứ hai.

Cô gái mặc đồng phục học sinh ngồi bên ô cửa sổ, mộc mạc giản dị, trên mình không đeo trang sức, chỉ dùng một chiếc dây màu đen buộc quanh tóc vài vòng thành bộ tóc đuôi ngựa. Cô nàng là Liễu Mộc Hi, bạn cùng phòng của Nghê Yến Quy.

Liễu Mộc Hi bĩu môi nhìn bệ cửa sổ. “Mời cậu.”

Nghê Yến Quy chuyển giá vẽ qua, thấy trên bệ cửa sổ có để một ly trà sữa size lớn, bên trên thân ly vẽ hình bàn tay “Cố lên”.

Nghê Yến Quy. “Cảm ơn.”

Liễu Mộc Hi. “Mập 1.5 kg.”

Giảm béo là chuyện của ngày mai. Nghê Yến Quy chọc ống hút, hút một ngụm sữa ngọt ngào.

Đón ánh mặt trời, bên cửa sổ dù gì cũng bị chói mắt, nhưng đây là đài quan sát của cô, ai mà tranh, cô sẽ “chiến” với người đấy.

Phòng vẽ của khoa Sơn dầu nằm bên hông tòa nhà mỹ thuật. Trong phòng vẽ tranh ở phía đối diện, có một cậu chàng thích ngồi vẽ tranh bên cửa sổ giống như cô.

Cậu chàng khôi ngô tuấn tú, mũi cao thẳng, đôi môi thật mỏng, nhưng đôi mắt kia lại thành thật và chất phác. Nếu chỉ đẹp trai không thôi, còn lâu mới khiến Nghê Yến Quy điêu đứng. Cái làm Nghê Yến Quy gục ngã, ấy là dáng dấp tri thức ôn hòa đôn hậu của cậu chàng.

Nghê Yến Quy thích những người thành thật. “Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu.”, chẳng khi nào cô không khinh thường câu danh ngôn dối lừa này. Cô đã “hư” lắm rồi,  lại kéo theo một tên xấu xa đi cùng, ấy chẳng phải gieo tai vạ cho đời sau hay sao? 

Khi Nghê Yến Quy đang đắm chìm trong gương mặt khôi ngô tuấn tú của cậu chàng phía đối diện, Liễu Mộc Hi cất lời. “Nghê Yến Quy, lau nước miếng đi.”

“Lại bị cậu phát hiện rồi.” Nghê Yến Quy để kính viễn vọng xuống, cầm khăn tay lau miệng mình. Chẳng có gì cả.

Liễu Mộc Hi thờ ơ nói. “Vừa vào lớp là cậu đã đứng đây cầm kính viễn vọng ngắm, ai mà chả biết cậu thích Trần Nhung.”

Chiếc kính viễn vọng này là chiếc kính loại nhỏ Nghê Yến Quy mua hồi cấp ba, nhỏ gọn tiện lợi, không ngờ khi lên đại học, món đồ chơi này lại trở thành công cụ hữu ích. Cô hỏi. “Ngoài cậu ra, còn ai biết nữa không?”

“Biết.” Một hàng học sinh trả lời thật to.

Nghê Yến Quy mỉm cười e thẹn với các bạn học, không phủ nhận.

Lúc này, giảng viên bên phía đối diện bước đến trước mặt Trần Nhung. Sau đó, Trần Nhung đứng dậy đi mất, bên cửa sổ chỉ còn lại giá vẽ của cậu.

Nghê Yến Quy chuyển kính viễn vọng, vô tình trông thấy cây hòe lớn kỷ niệm kia.

Rốt cuộc, mười hai điếu thuốc lá là tác phẩm của ai? Hại cô bị phê bình. Số lần ngồi trong danh sách đen sắp đuổi kịp số lần Trần Nhung góp mặt trong bảng thành tích rồi. Cô bỗng đập khung cửa sổ một cái.

Liễu Mộc Hi quay đầu. “Sao đấy?”

“Tớ oan chết đi được.” Cây hòe và khu rừng không có camera, Nghê Yến Quy bị bắt quả tang, có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.

Liễu Mộc Hi hỏi. “Sao hôm ấy cậu lại đến đó?”

“Hôm ấy nhiệt độ ba mươi sáu độ, tớ tới tàng cây hóng mát là chuyện bình thường mà? Tớ chuẩn bị châm thuốc, chưa kịp đưa lên miệng thì nhóm người thầy hiệu trưởng đã đến rồi.” Nghê Yến Quy nhìn cây hòe cổ thụ. “ “Mười hai điếu thuốc” chết tiệt.”

***

Ở Hội nghị Toàn trường của Đại học Gia Bắc, phần phát biểu của sinh viên là tiết mục dành riêng cho sinh viên giỏi. Năm nay, Nghê Yến Quy là một ngoại lệ.

Ngoại lệ đương nhiên sẽ được mọi người chú ý. Nghê Yến Quy cảm thấy ngoại hình của mình rất thu hút. Đẹp có đẹp, linh hồn cũng có. Mà dù linh hồn này…không quá trong sáng.

Khuôn mặt trong gương này, quyến rũ người ta chết đi được.

Ngày diễn ra Hội nghị Toàn trường, Nghê Yến Quy dậy từ sớm tinh mơ, chuyện đầu tiên cô làm là “ngụy trang” cho mình. Từ trang điểm, trang sức cho đến quần áo, tất cả mọi mặt.

Liễu Mộc Hi bên giường đối diện ló đầu ra xem. Cô nàng không đeo kính, chỉ thấy được những đường nét mơ hồ của Nghê Yến Quy, nói. “Người đẹp, chào buổi sáng.”

“Bậy bạ, không đứng đắn.” Nghê Yến Quy lấy tóc mái giả kẹp lên phần tóc trên trán mình, soi gương và chỉnh lại độ cao của tóc mái. Mãi cho đến khi che được mắt mình rồi, cô nàng mới hài long.

Liễu Mộc Hi nằm lại về giường, nói. “À đúng rồi, trên danh sách phát biểu có tên của Trần Nhung.”

Tầm nhìn bị tóc mái giả che khuất, Nghê Yến Quy vén tóc sang hai bên thành hình chữ “nhân (人)”, ngẩng đầu hỏi. “Cậu ấy cũng có tên?”

Liễu Mộc Hi ngáp một cái. “Điểm thi đầu vào của cậu ấy xếp thứ nhất mà cậu ấy lại không học trường công lập.”

Nghê Yến Quy không nén nổi sự gấp rút trong lòng, Hội nghị Toàn trường lần này, cô không những đến đúng giờ, mà còn đến sớm là đằng khác.

Các bạn học khoa Sơn dầu vỗ tay tiễn đưa Nghê Yến Quy. Thành viên trong lớp mình đọc bản kiểm điểm trước toàn thể mọi người, dường như ai trong bọn họ cũng “nở mày nở mặt” vô cùng.

Các sinh viên phát biểu ngồi ở hàng ghế thứ ba. Nghê Yến Quy tìm chỗ ngồi, thấy hai bên Trần Nhung đều trống, cô vội vàng đi qua ngồi xuống.

Trời nắng, ánh mặt trời trong vắt chiếu qua ô cửa sổ mái nhà làm bằng kính, thấp thoáng trông thấy dáng người rắn rỏi cao thẳng như trúc. Đường nét cơ bắp tay dưới chiếc áo tay ngắn trông gọn gàng làm sao. Thậm chí, Nghê Yến Quy còn ngửi thấy chút hương thơm.

Hương thơm…?

Cô quay đầu nhìn, hóa ra là hương nước hoa của người đẹp bên cạnh sinh viên giỏi.

Nghê Yến Quy học theo tư thế của Trần Nhung, lưng giữ thẳng, sau đó che lại mặt trái của bản kiểm điểm và đặt trên đùi mình. Cô khẽ chớp mắt rồi quay sang một bên.

Cậu chàng đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp này chưa nhỉ?

Cô nghĩ cậu sẽ chú ý đến mình, bèn khẽ liếc nhìn qua.

Ấy mà, Trần Nhung lại đang nhìn về phía MC trên sân khấu.

Hoạt động của trường lần trước cũng là vị MC này đây. Khi ấy, MC giới thiệu mình tên gì nhỉ?

Ồ, Lý Quân.

Hoa khôi khoa Khắc bản, sinh viên năm hai, đẹp từ trong trứng. Đặc biệt là đường nét từ mày tới tôi, thêm một phần kiên cường, thiếu một phần yếu ớt.

Đường nét gương mặt Nghê Yến Quy rất sâu. Nếu, Lý Quân là một bức thủy mặc xa xưa thì Nghê Yến Quy sẽ là một bức sơn dầu rực rỡ phong phú. Nghê Yến Quy tin chắc rằng, thư sinh thật thà trong những quyển sách liêu trai cuối cùng sẽ bị yêu quái câu đi mất.

Hội nghị Toàn trường đã bắt đầu. Hiệu trưởng hướng mặt về phía học sinh, nói thật to vào micro. “Tôi nói đơn giản mấy câu.”

Các sinh viên đã chuẩn bị kỹ càng.

Quả nhiên, ba mươi phút sau, hiệu trưởng nói. “Ở trên là đơn giản mấy câu tôi nói, cảm ơn mọi người.”

Khán đài vang tiếng vỗ tay.

MC lên sân khấu, mỉm cười, thoáng nhìn qua hàng ghế thứ ba, nói. “Tiếp theo, mời Nghê Yến Quy khoa Sơn dầu chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình với các bạn học ở đây.”

Dưới khán đài mọi người vỗ tay nhiệt liệt, còn hơn cả hiệu trưởng khi nãy. Các sinh viên mong đợi nội dung của bản kiểm điểm còn nhiều hơn là những kinh nghiệm học tập mà sinh viên xuất sắc chia sẻ. Âm thanh ủng hộ nồng nhiệt nhất đương nhiên thuộc về khoa Sơn dầu. Bạn xấu không phải “khoe”, Liễu Mộc Hi còn lôi cả đạo cụ vỗ tay ra dùng.

Khoảnh khắc ấy, Nghê Yến Quy thật sự nghĩ rằng mình đang chia sẻ kinh nghiệm học tập. Khi cô đứng dậy, gặp phải ánh mắt của Trần Nhung. Bấy giờ cô mới phát hiện ra mắt cậu là mắt mí lót, tựa như chiếc lông phượng mảnh bay ra ngoài.

Nghê Yến Quy cầm bản kiểm điểm lên, bỗng che đi sườn mặt mình bên phía cậu. Hy vọng Trần Nhung đừng để tâm đến bản kiểm điểm công khai của cô. Sống ở trên đời, ai mà hoàn hảo cho được? Hơn nữa, rõ là cô bị “mười hai điếu thuốc” hãm hại. Lần gặp gỡ tiếp theo, cô nhất định sẽ xinh đẹp, tao nhã.

Qua ngày hôm nay, có lẽ cô sẽ nổi tiếng. Cô đã chuẩn bị một chiếc kính gọng đen thật to, che nửa gương mặt, cô gắng giảm bớt sự nổi tiếng của mình.

Lên sân khấu, Nghê Yến Quy chỉnh độ cao của micro xong, lắc tờ giấy trong tay mình, thành khẩn đọc. “Xin chào các thầy (cô) giáo, các bạn sinh viên yêu quý. Dưới sự quản lý sáng suốt của thầy hiệu trưởng, trường của chúng ta luôn tuân theo tác phong “cần mẫn, nghiêm khắc, thực tế và đổi mới”, bầu không khí học tập sôi nổi…”

Triệu Khâm Thư ngồi bên cạnh Trần Nhung, nghe xong vài câu liền bật cười. “Đang nịnh hót đây mà.”

Gương mặt cô gái đứng trên sân khấu còn chói lọi hơn cả vóc người dáng liễu. Mặt mày giấu dưới mái tóc dài, chiếc kính to thi thoảng trượt xuống mũi cô nàng, đôi môi đỏ màu anh đào hết khép rồi lại mở.

Trần Nhung bỗng gỡ kính ra.

“Em ngang nhiên trốn học và hút thuốc dưới gốc cây “vận may”, may sao không làm cháy rừng. Em cảm thấy vô cùng xấu hổ, xin lỗi hiệu trưởng, xin lỗi các bạn học…” Nghê Yến Quy luôn mắt nhìn về phía Trần Nhung.

Cậu cúi đầu, chắc không nghe kỹ đâu.

Cô ước gì cậu không nghe thấy gì, thậm chí không biết người đứng trên sân khấu tên gì.

Đọc xong bản kiểm điểm, dưới khán đài lại vang lên những tràng vỗ tay đáng sợ, còn kèm theo mấy câu: “Thêm lần nữa, thêm lần nữa!”

Nghê Yến Quy cúi đầu chào hiệu trưởng, cúi đầu chào các giáo viên.

Cuối cùng Trần Nhung cũng nhìn cô.

Cô lấy tay vuốt tóc mái, cố gắng giấu mặt mình.

Gương mặt này xinh đẹp quá mức, nói chung là uổng công vô ích rồi.

– Hết chương 1 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.