Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 56



Editor: Siro

Beta: Anh Đào

Nếm ngụm đầu tiên, Nghê Yến Quy không vội uống, mà đặt ly nước ép việt quất sang bên cạnh. Cô những nghĩ mình sẽ phải ngồi ở đây rất lâu.

Vài phút sau, Trần Nhung bước vào.

“Nghê Nghê.” Anh ngồi xuống, đan hai tay vào nhau và đặt lên bàn: “Xin lỗi, để em chịu tủi thân rồi.”

Nghê Yến Quy giấu một tay dưới bàn, kéo lại làn váy phá cách của mình. Cô phát hiện sau khi ngồi xuống, chiếc váy xẻ này sẽ làm lộ ra một phần bắp đùi trắng tươi. Nếu biết vậy, cô không nên mặc cái váy này tới đây. Người lớn cũng chỉ thích con gái đoan trang. Cô đã trở thành một cô gái không đàng hoàng trong mắt mẹ của bạn trai rồi. “Nhung Nhung, có phải em làm anh bị mắng không?”

Trần Nhung mỉm cười: “Anh hẹn hò với em vì anh thích em. Hôm nay tâm trạng của mẹ anh hơi khó ở, em đừng bận tâm.”

Tuy anh nói thế nhưng thình lình gặp phải phụ huynh của bạn trai, cô vừa hoảng hốt vừa hoang mang, không còn chờ mong vào buổi hẹn hò này nữa.

Đến nhà hàng Tây ăn cơm trưa xong, Nghê Yến Quy muốn bắt xe về nhà.

Lúc chia tay, Trần Nhung ôm lấy cô: “Nghê Nghê, mẹ anh chỉ tạm thời không thể tiếp nhận được thôi.”

Nghê Yến Quy ôm eo anh: “Sau này em sẽ sửa lại thói xấu của mình mà.”

Anh trán kề trán với cô, nói: “Em không cần thay đổi, anh thích con người thật của em.”

“Nhung Nhung, anh tốt thật đấy.” Vì thế, cô càng phải học hành thật giỏi, ngày ngày tiến bộ.

*

Lúc Trần Nhung về đến nhà, trời lại đổ mưa.

Trần Nhược Nguyên không có ở đây. Bà ấy có một căn nhà khác, hôm nay không vui nên bà ấy sẽ đi tìm đàn ông để tìm kiếm sự an ủi.

Trần Nhung cởi bỏ lớp ngụy trang, khí chất bỗng chốc thay đổi trở nên âm u như mưa bụi ngoài trời.

Anh đến ban công của phòng ngủ nhỏ.

Đây là ở hướng bắc, gió mùa đông đang mặc sức gào thét. Trần Nhược Nguyên thường sẽ đóng chặt cửa ban công.

Trần Nhung lại mở rộng cửa ra, đứng bên lan can, gió cuốn theo nước mưa tạt thẳng vào anh. Anh châm điếu thuốc, khói thuốc và mưa bụi lượn lờ trước mắt anh, thế giới thật mơ hồ.

Dạo này, anh thường xuyên cần đến thuốc lá để kiềm chế những cảm xúc mà mình không thể phát tiết ra ngoài.

Anh cụp mắt nhìn xuống tầng dưới.

Hạt mưa rơi xuống vũng nước, liên tục tạo nên những gợn sóng nhỏ, khiến bóng ngược lay động mãi không rõ hình dáng.

Nửa điếu thuốc vừa tàn, bất chợt một tiếng gọi vang lên: “Trần Nhung.”

Anh nhanh chóng lấy điếu thuốc xuống và nắm chặt trong tay, vờ như đang tì tay vào lan can để dụi thuốc lá vào tay vịn.

Dù vậy, đứng gần cửa ban công, Trần Nhược Nguyên đã quan sát anh một cách cẩn thận.

Sáng nay, thấy con trai có bạn gái, Trần Nhược Nguyên cảm thấy tức giận. Lúc bà ấy đến đây, máu vọt thẳng lên đầu đến độ bà ấy suýt ngất đi vì choáng váng.

Trần Nhung khép chặt quả đấm, giữ điếu thuốc thừa trong lòng bàn tay.

Bà ấy hít sâu: “Đừng giấu nữa, mẹ thấy rồi.”

Anh cất tiếng: “Mẹ.”

Bà rảo bước đến trước mặt anh, hai tay mở quả đấm của anh ra: “Gì đây? Lấy ra!” Sức bà ấy không lớn, không thể suy suyển được nắm tay của anh.

Bà ấy hô lên: “Con còn gọi mẹ một tiếng ‘mẹ’ cơ đấy?” Không biết do mưa bụi bay vào mặt, hay bà ấy không kiềm được cơn căm phẫn, mà trên gương mặt bà ấy xuất hiện vài giọt nước.

Trần Nhung thả lỏng quả đấm, mở lòng bàn tay ra.

Nửa điếu còn lại như trùng với một đoạn đường trí tuệ trên tay anh.

Trần Nhược Nguyên nổi giận đùng đùng, nắm quả đấm lại, rồi duỗi thẳng bàn tay về phía anh.

“Bốp”. Một tiếng chát chúa vang dội.

Trần Nhung bị tát lệch mặt sang bên, trên nước da trắng ngần nhanh chóng ửng đỏ.

“Con biết hút thuốc lá từ khi nào hả?” Giọng Trần Nhược Nguyên đang run rẩy: “Từ khi nào?”

“Cách đây không lâu ạ.” Trần Nhung trả lời.

“Là ai?” Trần Nhược Nguyên không thở nổi, vội hỏi: “Có phải con qua lại với những người không đàng hoàng, đúng không? Nói cho mẹ biết đi, có phải con bạn gái kia của con không?”

“Không phải do cô ấy, cũng không phải do ai cả. Con chán chường nên tự muốn hút thuốc lá chơi thôi.”

Trần Nhược Nguyên lại muốn tát thêm cái nữa. Bà ấy giơ tay lên thật cao.

Trần Nhung không tránh né.

Tay dừng giữa không trung, sau đó như mất hết sức lực, bà ấy buông thõng tay xuống: “Con mới vừa lên đại học, đã tập tành hút thuốc, hẹn hò, sau đó sẽ là gì? Còn gì nữa? Con bạn gái đó còn dạy hư con thứ gì nữa?”

“Đây là chuyện của con. Mẹ muốn thì cứ mắng con, đánh con, con biết lỗi rồi. Không liên quan gì đến cô ấy cả.”

“Con còn dám nói giúp cô ta à?” Trần Nhược Nguyên níu váy mình: “Mẹ nhìn quần áo của nó là biết ngay nó không phải người đứng đắn rồi.”

“Mẹ, cô ấy là bạn gái của con, mẹ phải tin tưởng vào ánh mắt của con. Hút thuốc lá là lỗi của con, con xin lỗi mẹ.”

“Ánh mắt của con?” Trần Nhược Nguyên chỉ vào mắt anh: “Đúng rồi, mắt kính của con đâu?”

Không đợi anh trả lời, bà ấy vọt ra khỏi phòng, sau đó cầm mắt kính tới chỗ anh: “Đeo lên.”

Trần Nhung lại đeo lên.

Trần Nhược Nguyên quan sát con trai: “Con đeo lên kính lên trông vô cùng đẹp trai.”

“Mẹ, con hút thuốc lá... là vì thấy trên tivi người ta trông rất lãng tử nên con muốn thử một lần.” Vệt đỏ trên mặt anh chưa tan hết. Anh cười nhạt, giọng nhẹ bẫng như đang sợ sẽ làm bà ấy hoảng.

Trần Nhược Nguyên quát: “Cai thuốc, cai thuốc!”

Trần Nhung gật đầu.

“Cấm hút thuốc. Con là con trai của mẹ, mai này phải trở thành kiến trúc sư nổi tiếng, biết chưa?”

“Con biết rồi ạ.” Trần Nhung lau đi giọt nước trên mặt cho mẹ: “Mẹ, mẹ ăn cơm chưa? Mẹ có muốn con nấu gì đó cho mẹ không?”

Từ buổi sáng đến bây giờ, Trần Nhược Nguyên chưa ăn gì, quả thật đã đói rồi: “Nấu tô mì là được.”

“Dạ.” Trần Nhung vừa nâng kính vừa vào nhà bếp.

Trần Nhược Nguyên khóa chặt cửa ban công hướng bắc. Bà ấy đến phòng khách, ngồi xuống sofa, nhìn bóng lưng bận rộn của con trai trong bếp.

Thành tích thi tốt nghiệp trung học của Trần Nhung hoàn toàn có thể vào được đại học công lập. Trần Nhược Nguyên đưa anh vào Gia Bắc, vì đó là trường cũ của Lý Dục Tinh. Bà ấy phải cho Lý Dục Tinh biết, rằng Trần Nhược Nguyên - con trai của bà ấy đang đi trên con đường giống ông, tương lai mai sau sẽ xán lạn hơn ông.

Chuyện thuốc lá đã xong xuôi. Trần Nhược Nguyên chợt nhớ tới một chuyện khác. Bà ấy vịn vào khung cửa nhà bếp: “Con mau chia tay với cô bạn gái kia của con đi. Cô ta cố ý lộ đùi để đàn ông con trai trên đường dòm ngó. Đó là bản tính của cô ta.”

“Con thích cô ấy trước.” Trần Nhung nhìn nước sôi trong nồi.

“Con ——” Trần Nhược Nguyên đi tới gần anh, ngẩng đầu nhìn: “Con bị hồ ly tinh mê hoặc rồi.”

“Mẹ, đây là tình cảm của con. Con mong mẹ sẽ chúc phúc cho con.”

Trần Nhược Nguyên tỏ ra vô cảm: “Mẹ chỉ chúc phúc cho đứa con biết nghe lời thôi.”

Nước đã sôi. Trần Nhung bỏ mì vào nồi: “Hôm nay mẹ muốn ăn mì ướp hay mì nước? Con sẽ chế biến cho mẹ.”

Trần Nhược Nguyên được nuông chiều từ nhỏ, vóc dáng xinh đẹp nên có rất nhiều phái nam vây quanh bà ấy. Bà ấy là công chúa như ánh trăng được các vì sao nâng niu, bởi vậy bà ấy chẳng muốn ở đây để bị con trai khinh bỉ. Bà đứng dậy khỏi ghế sofa, cầm túi lên: “Không ăn nữa, mẹ về đây.” Dứt lời, bà ấy bỏ đi.

Trần Nhung đang cầm đũa trộn mì, bỗng nhiên anh đặt chúng xuống, sau đó vứt sạch tất cả mọi thứ trong nồi đi.

Anh tắt hết đèn, ngã người xuống ghế sofa.

Xưa nay, Trần Nhung luôn cho rằng có lẽ anh có rất nhiều nhân cách.

Sau đó, chị của anh đưa anh đi khám bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ nói, anh chỉ có một nhân cách, những lúc còn lại anh chỉ khẩu phật tâm xà và giao tiếp với thế giới qua chiếc mặt nạ của mình.

Lý Quân hỏi: “Phải chữa thế nào đây ạ?”

Bác sĩ đáp: “Mổ lấy mặt nạ xuống là được.”

Lý Quân: “Chẳng phải mổ không hết sao.”

Trần Nhung lại không bận tâm, bởi anh đã khảm chiếc mặt nạ da người này vào mình một cách hoàn hảo rồi.

Thế nhưng, hôm nay, đi con mẹ nó thế giới đi. Mỗi một tấc không gian ở đây thật sự làm anh nghẹt thở.

Mỗi khi nóng nảy và phiền muộn, anh lại ngắm hình bạn gái trong album.

Nghê Yến Quy thật gan dạ và xinh đẹp.

Từ rất lâu, anh luôn muốn được làm loạn như cô, nhưng anh không thể.

Cô lại còn vụng về. Mỗi lần khiêu khích anh, cô luôn hồn nhiên không biết khao khát của anh mạnh mẽ nhường nào. Cô luôn muốn châm lên ngọn lửa trong anh.

Hôm nay, trong anh đang chồng chất đủ mọi bực dọc. Anh đưa ngón tay nặng nề chà xát bức hình. Trong đầu, anh lại tưởng tượng đến xúc cảm lúc đó, mềm mại và đàn hồi, sự xinh xắn và quyến rũ của đôi mơ đỏ trên đỉnh núi ấy.

Trong điện thoại di động có lưu rất nhiều giọng nói của cô, nghe hệt như yêu tinh. “Nhung Nhung, có đẹp không?”

Hoặc là: “Nhung Nhung, có muốn không nào?”

Lắng nghe đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa hai người, anh dựng lên một ngọn núi nhỏ trong quần của mình.

*

Nghê Yến Quy ăn cơm tối, rồi quay về từ nhà hàng.

Lúc này, cô đã nghĩ thấu đáo. Ban sáng, khi bắt gặp người lớn, ít ra Trần Nhung đã tỏ rõ thái độ rằng anh sẽ đứng về phía cô.

Cô quét sạch mọi ủ rũ, sửa sang lại tủ quần áo, cất hết những chiếc váy ngắn lộ liễu xuống đáy tủ.

Sau đó, cô nhận được tin nhắn của Trần Nhung: “Anh về rồi.”

Cô vui vẻ: “Giờ anh đang ở đâu á?”

“Đang ăn tối.” Trần Nhung chụp ảnh một phần ăn KFC.

Nghê Yến Quy: “Anh cũng ăn đồ không tốt cho sức khỏe à.”

Trần Nhung: “Anh bảo em ăn ít, chứ không phải không cho em ăn.”

Nghê Yến Quy: “Ngày mai chủ nhật, anh rảnh cả ngày hả?”

Trần Nhung: “Ừ, cả ngày ở bên em.”

Cô lăn qua lăn lại trên giường: “Anh muốn đi đâu chơi?”

Trần Nhung: “Nghe theo em hết.”

Nghê Yến Quy nghĩ anh đã mệt mỏi vì phải chạy qua chạy lại, bèn kiềm chế ý định muốn gặp nhau tối nay: “Mai gặp nhé.”

Trần Nhung ăn xong hamburger, hồi lâu vẫn không nhúc nhích. Anh quay về không phải vì để “Mai gặp”. Anh không muốn ở một mình. Anh muốn “Tối nay gặp”.

Anh ngồi đó cả tiếng đồng hồ. Màn đêm đã buông xuống.

Trần Nhung lại nhắn tin: “Anh quên mang chìa khóa ký túc xá rồi, bạn bè không ai ở đây hết.”

Nghê Yến Quy vừa định đề nghị anh rằng nên hỏi thử xem các ký túc xá khác có thể cho anh tá túc một đêm không. Bỗng nhiên, cô vỗ trán một cái.

Đây là thời cơ tốt lúc anh đang cô đơn, cô sẽ không dại gì chuyển cho người khác đâu.

Trời mùa đông tối rất mau, bây giờ mới tám giờ rưỡi. Cô đề nghị: “Nhung Nhung, nếu không, em đi dạo với anh nha, xem lại tối nay nên ở đâu.”

Trần Nhung: “Được.”

Nghê Yến Quy mặc áo khoác vào: “Ba, mẹ, con ra ngoài chút nha.”

Nghê Cảnh Sơn đang lau cần câu ở cửa trước của vườn hoa. Nhìn vào đồng hồ, ông hỏi: “Trễ vậy rồi mà con còn đi đâu nữa?”

“Bạn hẹn con đi chơi.” Nghê Yến Quy chọn một đôi trong tủ giày.

“Bạn nào?” Nghê Cảnh Sơn bỏ cần câu xuống.

“Liễu Mộc Hi ạ.” Nghê Yến Quy thay giày cao gót.

Bên ngoài gió lớn, cô kéo kín khóa kéo áo khoác. Xa xa trông thấy Trần Nhung, cô kiềm lòng không đậu chạy tới đến khi bổ nhào vào lòng anh.

Anh cười ôm cô vào lòng.

Gần đó, hai ông bà cụ đi ngang qua và nhìn sang đôi tình nhân đang ôm nhau này.

Trần Nhung lấy ra một cái nón trong ba lô, rồi đội lên đầu cô.

Cô kéo vành nón: “Chúng ta đến rạp phim đi.”

Gần tới giờ chiếu, ở chỗ ngồi hàng cuối cùng. Đến tận bây giờ, chủ đề của hai người luôn không phải là thưởng thức bộ phim điện ảnh.

Nghê Yến Quy nắm tay Trần Nhung: “Sao tự dưng anh lại về vậy?”

“Nhớ em.” Anh nói thật.

“Sáng nay mình mới gặp mà.” Nhưng cô tựa vào vai anh: “Em cũng nhớ anh.”

“Anh biết.” Cô là người duy nhất thuộc về anh. Cô sẽ luôn nhớ đến anh, cũng như anh không bao giờ quên được cô.

Cô hỏi: “Tối nay anh sẽ nghỉ ngơi ở đâu?”

“Để anh hỏi những bạn khác xem. Hoặc là.” Anh thấp giọng: “Anh đến khách sạn ở tạm một đêm cũng được.”

Tuy bộ phim này khá dở, nhưng nếu về đề tài tình yêu thì thường sẽ có những câu thoại sến sẩm.

Nghê Yến Quy nghe được một câu, bèn kề sát vào Trần Nhung: “Em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”

Anh vừa quay sang. Mặt của hai người suýt nữa chạm vào nhau.

Cô thơm lên má anh.

Anh hôn vào môi cô.

Cánh môi hai người quấn quýt lấy nhau. Nụ hôn kéo dài hai mươi giây.

Lúc tách ra, Nghê Yến Quy nói nhỏ: “Không thì anh vào khách sạn đối diện ở đi.”

“Ừ.” Trần Nhung nhìn điện thoại di động: “Anh mới vừa hỏi bạn ở phòng kế bên, tối nay cậu ấy cũng chưa về.”

Qua lời anh nói, lý do vào khách sạn ở chỉ vì không thể kiếm được phòng ký túc xá mà thôi.

Đối diện với cô bạn gái xinh đẹp như cô, anh lại không hề có suy nghĩ xấu xa.

Nghê Yến Quy không phục.

Ở quầy lễ tân khách sạn, tiếp tân nhận thẻ căn cước của Trần Nhung.

Hai cô cậu trẻ tuổi trước mặt đang tay trong tay, vừa nhìn biết ngay là người yêu.

Nhân viên lễ tân thân thiện nói: “Hai bạn vào ở thì cần đưa hai thẻ căn cước ạ.”

Nghê Yến Quy nghĩ bụng, rằng Trần Nhung sẽ giải thích anh chỉ ở một mình.

Tuy nhiên, anh im lặng không nói gì.

Cô bước lên hỏi: “Có thể sử dụng thẻ căn cước điện tử trong di động không ạ?” Cô ra ngoài khá vội nên chỉ lấy mỗi điện thoại di động.

Nhân viên lễ tân mỉm cười: “Không thành vấn đề.”

Nghê Yến Quy ngoảnh lại nhìn Trần Nhung.

Anh cũng nhìn cô một cách bình thản và tự nhiên.

Cô mừng rỡ, vì cọc gỗ đã nghĩ thông suốt rồi.

*

Đóng cửa lại, trong phòng đen kịt.

Nghê Yến Quy vuốt thẻ mở cửa phòng, khi sắp sửa cắm vào khe thẻ, cô gọi: “Nhung Nhung.”

“Ừ.” Trần Nhung đáp lại với chất giọng hơi khàn.

“Tối thui luôn.”

Anh phì cười, ôm eo cô từ phía sau. Vòng eo nhỏ nhắn và mềm mại như không xương. Bàn tay anh dán chặt vào đường cong nơi eo cô: “Đúng là tối thật, em sợ à?”

Cô cắm thẻ phòng vào.

Khi đèn bật sáng, anh véo nhẹ trước eo cô, ra hiệu đi tới.

Có lẽ vì bóng tối nên tối nay Trần Nhung vô cùng thâm trầm.

Cô nghiêng đầu, vuốt ve mặt anh và chạm vào đôi môi đang hé mở của anh.

Không trang điểm, cánh môi mềm mại. Anh ngậm rồi cắn.

Dù lúc ở rạp chiếu phim đã hôn nhau nhưng suy cho cùng họ đang ở nơi công cộng, rất thiếu không gian riêng tư cho hai người.

Hai người ôm hôn kịch liệt. Hô hấp quyện vào nhau, không nghe rõ ai đang say đắm hơn ai.

Trần Nhung đè cô vào bức tường trước mặt, hôn từ trán hôn đến vành tai cô, đến môi đỏ mọng, rồi tiếp tục đi xuống dưới.

Anh lần mò vào trong áo khoác của cô. Đây mới là thật, mềm mại hơn nhiều so với tưởng tượng trước đây của anh.

Dường như không đợi nổi, anh vén áo lên khỏi eo cô.

Mở móc khóa nội y.

“Nhung Nhung, hôm nay anh gấp ghê nha.” Cô hỏi: “Muốn lắm hả?”

Anh nghiêm túc đáp: “Rất muốn.”

“Muốn nhiều không hả anh?”

Anh không trả lời.

Cô cảm thấy có một điểm tựa vững chắc và mạnh mẽ, dường như nó có thể nâng cả người cô lên.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.