Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 6



Chuyển ngữ: Hyeyangs

Ảnh minh họa: cungtrangtca

***

Tờ rơi của câu lạc bộ quyền anh có bốn phiên bản, bốn thiết kế và bốn chàng trai. Trong đó, ba chàng trai mặc quần áo thi đấu và tạo dáng đánh quyền.

Người thứ tư mặc đồng phục sinh viên, thậm chí còn không lộ đường cong cơ bắp. Cậu không nhìn ống kính, có lẽ là chụp ngẫu nhiên.

So sánh những tờ rơi này với nhau, Liễu Mộc Hi nhận ra tờ rơi thứ tư rất có rung cảm. Cô nàng cầm ghim bấm, ghim những tờ đơn lại, và lấy riêng tờ thứ tư ra.

Nghê Yến Quy vừa rửa mặt xong, trên gương mặt còn đọng lại vài giọt nước. Cô đi lấy khăn lau mặt, thấy chữ in nhỏ trên mấy chục tờ rơi, hỏi: “Cậu làm ghi chép câu lạc bộ đấy à?”

“Đây là một cách thu thập tư liệu.” Liễu Mộc Hi lấy tờ rơi in hình chàng trai kia kẹp nó vào trong một quyển sách bản to.

Cũng may khi ấy Lâm Tu cuộn tờ rơi lại, nếu cậu chàng mà gấp nó lại, gương mặt của chàng trai kia sẽ có một nếp gấp, nét mặt trông càng xấu.

Liễu Mộc Hi nói: “Câu lạc bộ quyền anh đỉnh quá. Năm nào cũng giành được giải thưởng, giải cấp huyện, cấp thành phố, còn có cả cấp tỉnh, hơn nữa còn nhận được sự tài trợ của các doanh nghiệp bên ngoài nên trường học chưa bao giờ phải lo lắng về kinh phí hoạt động. Năm nay lại có thêm sinh viên mới tham gia, nghe nói là một kiện tướng đấy.”

“Ồ.” Nghê Yến Quy lau khô mặt.

Còn bốn ngày nữa là đến vòng tròn lớn màu đỏ trên lịch.

Nếu có thể hạ đo ván Trần Nhung bằng sắc đẹp này…

Không được, cậu là một chàng trai có tố chất cao, chắc chắn sẽ đánh giá cao phẩm chất bên trong của một cô gái. Còn cô thật nông cạn khi mơ mộng hão huyền rằng sẽ dùng gương mặt này để quyến rũ chàng.

Liễu Mộc Hi bỗng hỏi: “Trần Nhung tham gia câu lạc bộ nào?”

Nghê Yến Quy leo lên giường: “Không có tin tức gì hết.”

Liễu Mộc Hi tiếp tục giờ tờ rơi.

Sau câu lạc bộ quyền anh cũng là một câu lạc bộ đối kháng – Tán thủ, trên giấy chỉ chú thích hai chữ này.

Tờ tiếp theo là câu lạc bộ kịch. Câu lạc bộ kia là một nồi đờ ra ma. Trưởng câu lạc bộ và phó câu lạc bộ mập mờ với nhau, phó câu lạc bộ và một thành viên nào đó lại là người yêu, cắt chẳng đứt, gỡ càng rối.

Tiếp đó, là câu lạc bộ cờ vây.

Liễu Mộc Hi nói: “Câu lạc bộ cờ vây là thiên đường của sinh viên xuất sắc, trong câu lạc bộ toàn là những cuộc đấu trí cân não.”

Nghê Yến Quy nằm sấp trên giường, gác cằm lên trên gối, khi nói chuyện, đầu cô lúc lên lúc xuống: “Tưởng tượng Trần Nhung ngồi trước bàn cờ bày mưu tính kế. Tớ mà tham gia cùng, chưa đến mấy ngày đã bị loại rồi.”

Điện thoại rung lên – Là bố Nghê Cảnh Sơn gọi video cho cô.

Nghê Yến Quy cong gối về sau, bắt chéo bắp chân và lắc lư, nhấn nút nhận cuộc gọi: “Bố ạ.”

Nghê Cảnh Sơn thấy chiếc gối: “Mới mấy giờ mà đã lên giường nằm rồi?”

“Ngủ sớm dậy sớm mà.” Nghê Yến Quy ôm chặt gối, che đi nửa dưới khuôn mặt cô.

Trong cửa sổ cuộc gọi video chỉ nhìn thấy đôi mắt của con gái mình, Nghê Cảnh Sơn nói: “Bố và mẹ con phải đi công tác chừng mười ngày, con nhớ chăm sóc tốt cho mình đấy.”

Nghê Cảnh Sơn là một doanh nhân, điều hành một công ty thương mại cùng với vợ mình là bà Chương Chi Dĩnh. Ông dặn dò con gái nghe lời thầy cô gáo, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên.

Nghê Yến Quy nghe câu này mòn cả tai, cô gật đầu liên tục: “Con biết rồi ạ.”

Sau đó, Nghê Cảnh Sơn nhắc đến nội dung chính: “Không được đánh nhau. Thắng ngồi đồn cảnh sát, thua phải nằm bệnh viện.”

Nghê Yến Quy phản bác: “Sao con lại đánh nhau được ạ? Chỉ có kẻ vô văn hóa mới xử sự như vậy thôi.”

Nghê Cảnh Sơn: “Con ý thức được là tốt.”

Sau khi nói chuyện với bố xong, Nghê Yến Quy nhận được một tin nhắn.

Lư Vĩ: “Tình báo: Trần Nhung tham gia câu lạc bộ tán thủ.”

Đột nhiên Nghê Yến Quy bật dậy, hỏi: “Có thông tin gì về câu lạc bộ tán thủ không?”

“Tán thủ?” Liễu Mộc Hi giơ tờ rơi: “Đây, cái này đây.”

Nghê Yến Quy nhìn thấy trên tờ rơi in hai chữ to ơi là to – Ảm đạm.

Cô hỏi Lư Vĩ: “Tin tức có chuẩn không?”

Lư Vĩ: “Tôi, người giang hồ xưng là hoàng tử tình báo.”

Nghê Yến Quy vội vàng xuống giường, cầm tờ rơi của câu lạc bộ tán thủ.

Câu lạc bộ giới thiệu ngắn gọn súc tích, chính xác, không có lời thừa. Nhưng giới thiệu đơn giản thế này, mà còn muốn tuyển thành viên mới?”

Cô để tờ rơi xuống: “Trần Nhung tham gia câu lạc bộ tán thủ rồi.”

“Hả?” Liễu Mộc Hy ngạc nhiên hỏi: “Cậu ấy rất hướng nội mà? Đổi tính đổi nết rồi sao?”

“Thật ra, cơ thể của Trần Nhung…” Nghê Yến Quy nói: “Sờ vào chắc tay lắm.”

Liễu Mộc Hi lại càng kinh hãi: “Cậu sờ rồi à?”

“Tớ sờ rồi.” Nghê Yến Quy quơ tay.

“Nghê Yến Quy, cậu được lắm. Nhanh vậy mà đã cua được người ta.” Liễu Mộc Hi không nói ra câu “Trần Nhung sắp không giữ được sự trong trắng của mình rồi.”

“Khi cậu ấy đi qua chỗ tớ, đúng lúc bị trẹo chân. Tớ là một bạn học tốt bụng, thì nhất định phải đỡ cậu ấy rồi.” Nghê Yến Quy nở nụ cười đắc ý. “Cảm giác tuyệt lắm.”

“Ấn tượng của Trần Nhung về cậu là gì?”

“Tớ không biết. Cậu ấy quá hướng nội.” Nghê Yến Quy đặt tay giữa đùi, đo chiều dài: “Tớ vén váy đến đây, cậu ấy nhìn cái đã đỏ mặt ngay. Sau đó, cậu ấy cũng không dám quay đầu lại nữa.”

“Nhất định là vì vẻ ngoài quyến rũ của cậu làm cậu ấy không thể không lùi bước.”

“Tham gia câu lạc bộ rồi, tớ cậu ấy và tớ sẽ có rất nhiều cơ hội.” Nghê Yến Quy cười tươi như hoa: “Tình yêu, nở hoa rồi.”

*

Lớp phác họa.

Như mọi lần, Nghê Yến Quy ngồi bên cửa sổ nhìn lén Trần Nhung.

“Yến Quy.” Lâm Tu đẩy giá vẽ qua: “Tôi có một thằng bạn, yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiền trong Hội nghị Toàn trường.” Cậu có rất nhiều bạn thân, rất nhiều người thích Nghê Yến Quy. Cậu làm nguyệt lão bao nhiêu năm rồi nhưng thành quả vẫn là con số không tròn trĩnh.

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?” Nghê Yến Quy để kính viễn vọng xuống. “Trông mặt mà bắt hình dong là không được đâu.”

“Chẳng phải cậu cũng yêu Trần Nhung ngay từ cái nhìn đầu tiên à?”

“Tôi thích bạn trai có chiều sâu, bổ sung cho tôi.” Nghê Yến Quy quay về chỗ ngồi, cột bừa kiểu tóc đuôi ngựa. Tay phải cô cầm dao dọc giấy, xoay giữa các ngón tay vài vòng.

Ánh sáng chói buộc Lâm Tu phải dừng: “Cậu ta có chiều sâu, thật đấy. Là nòng cốt trong hội sinh viên, thành tích cũng nằm trên bảng danh dự. Cậu chưa đăng ký tham gia câu lạc bộ nào, hay là tham gia hội sinh viên nhá?”

Nghê Yến Quy không ngẩng đầu, dao dọc giấy đang nằm giữa ngón giữa và ngón áp út của cô: “Tôi đăng ký tham gia câu lạc bộ rồi.”

“Câu lạc bộ nào?”

“Tán thủ.”

“…” Lâm Tu thở dài, “Con gái con nứa đánh đánh đấm đấm, sợ, đáng sợ quá.”

“Cậu không được để bố tôi biết chuyện này đâu đấy.” Nghê Yến Quy giơ dao dọc giấy lên, “Lộ ra là tôi xẻo cậu hẻo đấy.”

Lâm Tu vẽ phác thảo trên giấy, chợt nhớ ra, Lữ Vĩ nói rằng cậu nào đó cũng tham gia câu lạc bộ tán thủ.

Đồ mọt sách yếu như sên gầy như mắm mà cũng tập tán thủ được?

Lâm Tu kết luận: “Trần Nhung mới là hồ ly tinh”, câu linh hồn của Nghê Yến Quy đi mất rồi.

*

Nghê Yến Quy nghiêm túc điền vào đơn xin tham gia câu lạc bộ.

Có hay không kinh nghiệm liên quan… Có chứ! Cô đánh nhau, thắng rất nhiều. Năm tháng tuổi trẻ bồng bột, cô từng có khoảng thời gian kiêu ngạo như thế.

Chủ tịch câu lạc bộ xin nghỉ, đợt tuyển thành viên lần này do một tay phó chủ tịch “từ trên trời giáng xuống” Triệu Khâm Thư lo liệu.

Tiếng tăm Triệu Khâm Thư nổi như cồn, dí dỏm hài hước, độ nổi tiếng trong nhóm nữ sinh ăn đứt Trần Nhung. Các nữ sinh tham gia câu lạc bộ tán thủ vì cậu ta chẳng phải chuyện lạ, cậu ta đã kéo được một nhóm các bạn học nữ dễ thương tham gia câu lạc bộ này.

Còn, số người tham gia vì Trần Nhung chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Triệu Khâm Thư đánh giá Nghê Yến Quy đứng trước mặt mình.

Cuộc thi hoa khôi khoa Sơn dầu đang bước vào giai đoạn gay cấn. Trong Hội nghị Toàn trường, gương mặt xinh tươi của Nghê Yến Quy đã nhận được đề cử, nhưng chỉ có số ít nam sinh bầu chọn cho cô. Nhìn chung, hoa khôi khoa nhiều năm nay đều là những nữ sinh thân thiện gần gũi. Con trai thích gái xinh, lại càng thích gái xinh hay cười.

Nghê Yến Quy tránh ánh mắt của Triệu Khâm Thư, nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cửa sổ đóng khung lấy thân cây to lớn của cây may mắn trong khuôn viên trường.

Ở đây là tòa nhà thực nghiệm cũ, cách cây may mắn rất gần. Ngày hôm ấy, có lẽ một ai trong lớp học gần đó đã thấy “Mười hai điếu thuốc”? Lại thêm một lý do khác để ở lại câu lạc bộ tán thủ.

Cô quay sang nhìn Triệu Khâm Thư, mỉm cười.

Triệu Khâm Thư bỗng choáng ngợp.

Cậu ta biết khuôn mặt của cô rất quyến rũ. Nhưng lại không biết, khi cô cười, lưu dấu thanh xuân độ tuổi này, có một loại phong tình đặc biệt, nửa ngây thơ, nửa quyến rũ.

Triệu Khâm Thư định nói chuyện, bỗng cửa mở ra.

Trần Nhung đi vào, trong tay ôm một tập tài liệu. Trông thấy bên trong có người ngoài đang đứng, cậu dừng bước lại.

“Trần Nhung.” Triệu Khâm Thư vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình. “Cậu đến đúng lúc lắm, lại đây phỏng vấn thành viên mới đi.”

Trần Nhung để tập tài liệu xuống, nâng kính lên, nhìn Nghê Yến Quy, biểu cảm bối rối giống như không quen biết cô.

Nghê Yến Quy càng cười tươi hơn, để lộ tám chiếc răng trắng tinh ở hàm trên.

Triệu Khâm Thư gọi cậu: “Ngồi, ngồi đây.” Nói rồi, cậu ta cũng ra hiệu cho Nghê Yến Quy: “Cậu cũng ngồi đi.”

Cô vuốt váy, dè dặt ngồi xuống, mỉm cười duyên dáng, ngồi rất nghiêm chỉnh.

Đầu tiên, ánh mắt của Triệu Khâm Thư dán vào váy cô, sau đó cậu ta bị thu hút bởi một điều thú vị khác.

Trên mu bàn tay trắng nõn của cô thoáng thấy một hình xăm.

Hút thuốc, đánh nhau, xăm hình,… Quả là đầy đủ yếu tố.

Triệu Khâm Thư đưa đơn đăng ký cho Trần Nhung.

Trần Nhung đọc lướt qua: “Tuyển nhiều thành viên nữ lắm rồi.”

Triệu Khâm Thư: “Có rất ít những cô gái tập được.” Đa số đều đứng bên làm khán giả.

Triệu Khâm Thư ôm vai Trần Nhung, thì thầm: “Nghê Yến Quy thật sự là chị đại đấy. Thú thật, trong câu lạc bộ chẳng có cô gái nào biết đánh cả, trong cuộc thi đấu hàng năm, nhóm nữ toàn hít bụi, luôn đứng sau đít người ta. Giờ là lúc thay đổi thời thế rồi!”

Trần Nhung không có ý kiến gì, nói: “Cậu là phó chủ tịch, cậu quyết định đi.”

Triệu Khâm Thư thèm muốn sắc đẹp của Nghê Yến Quy, nên cứ quyết định như vậy.

Nghê Yến Quy thèm muốn sắc đẹp của Trần Nhung, ngồi mãi không đứng dậy.

Hai người Triệu Khâm Thư và Trần Nhung đúng lúc ngồi giữa khung cửa sổ, góc nghiêng phải gọi là đỉnh của đỉnh.

Nghê Yến Quy nhìn hai anh chàng đẹp trai trước mặt mình, tay phải nhét trong túi áo gõ lên hộp thuốc lá.

“Được rồi.” Trần Nhung nhìn Nghê Yến Quy.

Đôi mắt dưới cặp kính của chàng trai trong veo như dòng suối trong núi sâu. Cô ấn bao thuốc lá, sóng lòng như nước xoáy, muốn hút một điếu thuốc để bình phục lại chút.

“Chào mừng cậu, bạn học Nghê Yến Quy.” Triệu Khâm Thư giới thiệu. “Cậu bạn này là Trần Nhung, thành viên bình thường, thi thoảng giúp đỡ những công việc lặt vặt. Sau này mọi người sẽ gặp nhau thường xuyên hơn.”

Nghê Yến Quy mỉm cười.

Bước đầu tiên tìm hiểu cuối cùng cũng thành công.

*

Đóng cửa phòng làm việc, Triệu Khâm Thư và Trần Nhung cùng đến phòng vệ sinh.

Hai người một trái một phải.

Triệu Khâm Thử cởi khóa quần trước: “Nếu tính cách cô nàng này không quá kỳ lạ, thì cô ấy là gu của tôi.”

Trần Nhung không trả lời.

Triệu Khâm Thư lại nói: “Cậu cảm thấy cô ấy xinh không?”

“Cũng được.” Lúc này Trần Nhung mới bắt đầu cởi.

“Trong mắt cậu, lúc nào con gái cũng “tạm được”.” Giải quyết xong, Triệu Khâm Thư kéo khóa: “Nữ thần của cậu đâu? Có ảnh chụp cho tôi được mở rộng tầm mắt không?”

“Tôi sẽ không trông mặt bắt hình dong.”

“Đừng để Nghê Yến Quy biết trong lòng cậu có người khác. Tôi sợ cô ấy không chịu được cú sốc này, ngày mai sẽ rời câu lạc bộ.” Triệu Khâm Thư cười. “Nếu nhóm nữ của câu lạc bộ tán thủ thi đấu có hạng, kinh phí năm sau của câu lạc bộ sẽ thêm được một khoản.”

“Nếu cậu không nói, sẽ không ai biết về ánh trăng sáng.”

– Hết chương 6 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.