Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 62



Editor: Sapoche

Beta: Anh Đào

Nghê Yến Quy ở nhà một mình.

Cô treo bộ quần áo cặp với Trần Nhung lên móc treo quần áo, lấy bút viết tên anh lên giấy, dán chỗ cổ áo.

Cô xem bộ quần áo này như bia ngắm.

Bày sẵn tư thế, dùng sức nâng chân tung lên một cước, đá vào giữa bộ đồ. Sau đó, lại dùng tay đấm một cái.

Quần áo nhẹ nhàng tung bay. Sự công kích của cô hệt như đang đánh vào bông.

Nhưng cô vẫn không nhịn được, phát ra những tiếng hét giận dữ: “Đồ lừa đảo!”

Tâm loạn như ma, chiêu thức tung ra chẳng có quy tắc gì. Cô đại chiến với không khí mấy trận nhưng đều vô ích.

Huấn luyện như thế nên chẳng thắng được Hà Tư Ly.

Kết quả cho sự nóng tính chính là đầu xù tóc rối, trên quần áo có dính vài dấu chân, tờ giấy được dán lên cổ vừa bị gió thổi rơi xuống.

Cô nhặt lên, tức giận mà xét nát nó.

Cuối cùng sân phơi đồ cũng không rộng rãi lắm, nên Nghê Yến Quy trở lại công viên.

Các thiết bị tập thể hình trong công viên đều đã bị các cụ ông chiếm mất. Trên xà đơn có một người, quay tròn như một cối xay gió.

Dưới bóng cây có một chiếc loa bluetooth, mấy bà lão đang nhảy vũ trường, không thua mấy người trẻ tuổi một chút nào.

Nghê Yến Quy đi hết một vòng, phát hiện bản thân cô chỉ có thể ở cạnh hồ ở cửa Bắc nơi thưa thớt người.

Sư phụ của cô tập võ ở độ tuổi khá muộn, ông ấy tự nói bản thân chỉ đang khoa tay múa chân thôi. Nhưng đây chính là sự khiêm tốn.

Ông ấy luyện chính là võ của phái Nam, rồng, rắn, hổ, báo, hạc, năm thứ kết hợp, tư thế tấn công mạnh mẽ, thả lỏng người ra. Nhưng võ thuật lại xem trọng hình, ý, khí, lực, thanh (*).

(*) Hình, ý, khí, lực, thanh: Là hình dáng, ý thức, hơi thở, sức lực và âm thanh.

Hình, nghe tên hiểu nghĩa, các chiêu thức trong sách võ thuật đều xinh đẹp, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

Trong quan niệm của Nghê Yến Quy, chỉ cần có thể đánh thắng, mặc kệ có đẹp hay không. Bởi thế, cô không ít lần được dạy dỗ.

Nhìn dáng người của Tư Ly, sẽ nhìn ra các thói quen của cô ấy đều bắt đầu từ võ thuật, cơ thể gắn liền với phản xạ.

Nghê Yến Quy muốn tập nhưng không tập trung được, cứ nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ đến Trần Nhung.

Trong lòng cô vô cùng tức giận, muốn dùng một sức lực lớn để xé Trần Nhung thành tám mảnh.

“Ha, ha.” Cô liên tục đá cao ba lần, nhảy lên không trung, hô to, “Trần Nhung, đến nạp mạng.”

Cô như thế khiến một cậu bé đang đi ngang qua sợ đến mức há to miệng, run lên.

*

Trần Nhung không ngừng gọi điện thoại.

Nghê Yến Quy không nhận, cứ để mặc tiếng chuông vang lên.

Sau đó, anh lại gọi cho Liễu Mộc Hi.

Liễu Mộc Hi nói: “Đừng tìm Yến Quy nữa. Cậu ấy suy nghĩ kỹ rồi sẽ tự qua tìm cậu thôi.”

Liễu Mộc Hi nghe Nghê Yến Quy nói được một câu, Trần Nhung là đồ lừa đảo. Lừa cái gì? Quá trình thế nào, Nghê Yến Quy không nói gì thêm.

Con trai mà lừa đảo, đơn giản chỉ lừa tiền hoặc lừa tình. Trần Nhung ăn mặc hay chi tiêu đều không giống người nghèo. Liễu Mộc Hi kinh ngạc, ngày thường Trần Nhung đều có dáng vẻ chẳng có ham muốn gì, vô cùng trong sáng, sao có thể đi lừa tình được?

“Liễu Mộc Hi.” Trần Nhung dịu dàng, “Mình muốn gặp Nghê Nghê một lần.”

“Mình chỉ truyền đạt lại lời nói của cậu ấy thôi, không có gì khác nữa. Cậu muốn đứng thì cứ đứng đi. Nhưng mà, mình nhắc nhở cậu một chút, đừng mãi quấn lấy Yến Quy, cậu ấy không muốn mình bị xoay vòng vòng.” Không biết Trần Nhung nghe có hiểu gì không, khi Liễu Mộc Hi lên lầu, anh vẫn chưa rời đi.

Dưới bóng cây lớn, anh như giấu mình đi mất.

Kiều Na từ lớp học trở về, nói: “Nghê Yến Quy không ở đây sao? Trần Nhung đang đợi cậu ấy kìa.”

Liễu Mộc Hi liếc mắt nhìn thời gian một chút. Thế mà Trần Nhung lại có thể đứng từ chiều đến tận bây giờ?

Trần Nhung nghĩ Nghê Yến Quy ở trên lầu, mãi đến tận hơn chín giờ tối.

Dì quản lý ký túc xá cầm ly sữa gừng bước qua, bất ngờ nói: “Cô gái của cậu, cô ấy không có ở đây đâu, buổi chiều đã đeo cặp trên lưng đi mất rồi.”

Cô gái của cậu, câu này nghe thật thuận tai.

Nửa câu sau thì chẳng nghe được nữa.

*

Trần Nhung, Triệu Khâm Thư, Liễu Mộc Hi, ba người cùng nhau chọn môn chụp ảnh.

Trần Nhung sẽ không bởi vì mối quan hệ với Nghê Yến Quy, mà đến lôi kéo làm quen với Liễu Mộc Hi.

Triệu Khâm Thư thì không như thế, anh ấy sẽ xem mấy bạn học nữ trong lớp như hồng nhan tri kỷ, một người cũng không phải ngoại lệ.

Trần Nhung giao cho Triệu Khâm Thư một nhiệm vụ: “Tìm cách moi tin từ Liễu Mộc Hi, mình muốn biết bạn gái mình đang ở đâu.”

Triệu Khâm Thư suy nghĩ một chút, hỏi: “Cậu và chị đại cãi nhau sao?”

“Không có.” Trần Nhung nói, “Là chiến tranh lạnh.”

“Vì sao thế?”

Đáp án không biết, nhưng ngòi nổ chính là từ Lâm Tu: “Bởi vì thanh mai trúc mã của cô ấy.”

“Mấy người thanh mai trúc mã này rất phiền phức. Nếu cậu để ý, đối phương sẽ cảm thấy cậu hẹp hòi. Lỡ như quan hệ của hai người họ thật sự là bạn bè trong sáng thật nhưng nếu cậu lại nói không để ý, sợ rằng một trong hai người bọn họ sẽ vượt qua ranh giới.” Triệu Khâm Thư thở dài, “Vấn đề này rất nan giải.”

Trần Nhung không để ý đến mấy lời nói vô nghĩa này, nói: “Nghê Nghê không ở trường học.”

Triệu Khâm Thư rất tán thưởng những bức ảnh Liễu Mộc Hi chụp. Cô ấy có thiên phú, có kỹ xảo. Nhưng lúc này, những tác phẩm của cô ấy không có hồn bằng những lần trước.

Nói chuyện với Liễu Mộc Hi một hồi, Triệu Khâm Thư nói: “Chị đại là lần đầu tức giận, là nổi giận đấy.”

Trần Nhung lạnh lùng.

Triệu Khâm Thư vô ý hỏi bạn cùng phòng Liễu Mộc Hi.

Liễu Mộc Hi cũng không phòng vệ nói: “Một là về nhà, hai là ở đây.”

“Chị đại về nhà.” Triệu Khâm Thư hoàn thành nhiệm vụ.

*

Trong cuộc đối thoại với Trần Nhung trong điện thoại, các con số càng ngày càng chồng chất lên nhau.

Nghê Yến Quy tự động xem nhẹ.

Cô cười lạnh: “May mắn là em không có bằng chứng buộc tội.”

Chu Phong Vũ, cậu thanh niên với mái tóc rối bù xù như cây cỏ, sao lại cẩn thận đo chiều dài của điếu thuốc, mang nó sắp xếp ở cùng một góc độ giống nhau.

Đầu sỏ gây chuyện đúng là Trần Nhung.

Sáng ngày hôm sau, Nghê Yến Quy không có đi học, cũng không ra công viên luyện võ.

Đã lâu chưa luyện, lại mới dùng sức quá độ nên cơ thể cô vô cùng đau nhức, chẳng muốn rời khỏi giường.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Trần Nhung.

Liễu Mộc Hi nói, ngày hôm qua Trần Nhung đứng ngoài ký túc xá đến mấy tiếng. Cô ấy hỏi: “Trần Nhung lừa tình sao?”

Nghê Yến Quy hừ một tiếng.

Anh lừa cả người cô luôn này. Nếu Trần Nhung là “Mười hai điếu” thì cô sẽ không nghiêm túc theo đuổi, sẽ không tình cờ gặp gỡ, cô và anh sẽ chẳng thể đến với nhau. Đoạn tình cảm này, từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu. Người cô thích, chưa bao giờ giống như anh cả.

Trong mơ lung tung mơ hồ, nhưng thân thể mệt mỏi, Nghê Yến Quy ngủ thẳng đến chiều.

Lâm Tu gửi tin nhắn sang: “Chú Dương và dì Dương có phải đi công tác rồi đúng không? Mẹ mình hỏi, cậu có muốn sang nhà mình đón tết Nguyên Đán không?”

Cô lướt lướt một chút, nhìn thấy tin nhắn của Trần Nhung: “Anh ở dưới lầu nhà em.”

Cô bừng tỉnh.

Nghê Yến Quy lén nhìn xuống lầu tối, không lên lầu một, mà cô đứng cạnh cửa sổ thủy tinh ở lầu hai.

Có lẽ bởi vì hình ảnh ngược bên ngoài, anh không phát hiện ra người bên cạnh cửa thủy tinh.

Dáng vẻ vẫn là Trần Nhung như trước, trong sáng đẹp đẽ, chàng trai khiêm nhường.

Cô gái nói đạo lý, là đáng sợ nhất.

Nghê Yến Quy suy nghĩ. Cô đã cùng anh nằm trên cùng một giường, nhưng lại không biết bộ mặt thật của anh. Quả thật là sởn cả tóc gáy.

Anh lại tiếp tục gửi tin nhắn đến.

Cô do dự xem không biết có nên đuổi anh đi hay không.

Đột nhiên, Lâm Tu từ bên kia đi đến.

Tới đúng lúc. Nghê Yến Quy nói với Lâm Tu: “Nói Trần Nhung trở về đi. Qua mấy ngày nữa mình sẽ cùng anh ấy nói chuyện. Để anh ấy sống chết đứng ở chỗ này, rất phiền phức.”

Lâm Tu: “À.”

Lâm Tu chẳng cho Trần Nhung vẻ mặt vui vẻ gì lắm, nhẹ nhàng bâng quơ: “Cũng đuổi đến tận chỗ này rồi.”

Trần Nhung thu nụ cười lại. Là Lâm Tu tự mình đưa đầu vào họng súng.

Lâm Tu: “Phải nói là giả vờ thâm tình, hay là nói cậu mạnh mẽ đây. Bình thường cậu cũng không cần diễn đến mức này.”

Trần Nhung: “Đây là chuyện của tôi và Nghê Nghê, người ngoài đừng xen vào.”

Lâm Tu cười nhạo: “Tôi và cậu ấy chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tiểu học cậu ấy không học ở đây, nhưng cuối cùng hay nói chuyện điện thoại với tôi. Cậu nói xem, tôi có phải người ngoài không?”

Nghê Yến Quy không thể nghe thấy hai người đang nói gì.

Trần Nhung nhìn Lâm Tu.

Cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Nhưng nhìn dáng vẻ đắc ý đấy của Lâm Tu, cô cũng hiểu rõ như lòng bàn tay rồi, cũng đoán được sơ sơ anh ta sẽ nói cái gì, chắc chắn là dùng tư thế kiêu ngạo nhất để hạ lệnh đuổi khách đấy.

Ngón tay Trần Nhung giật giật.

Nghê Yến Quy giật mình phát hiện, cái “động” kia không phải là chuyển động thông thường, mà là cử động các khớp ngón tay.

Cũng có lần, nếu không phải do Lý Quân ngăn cản, Trần Nhung sớm đã ra tay với Lâm Tu rồi. Sau đó lại thêm mấy lần nữa, Lâm Tu đều tự cho rằng mình đang bảo vệ Nghê Yến Quy, hồn nhiên chẳng để ý người bạn trai Trần Nhung này vào mắt.

Là quân tử dùng miệng nói chuyện không động tay chân, đó là lời nói của “Mặt nạ”.

Đối với Trần Nhung chân chính, cái này khiến anh không thoải mái, không dễ chịu, phương thức giải quyết tốt nhất là thỏa sức đánh nhau đến mồ hôi đầm đìa. Anh chịu đựng Lâm Tu đã lâu, là do Lâm Tu nhiều lần khiêu khích anh, không thể trách anh được.

Lâm Tu nói: “Trên đời này người hiểu về Yến Quy nhất là tôi, cậu và cậu ấy mới quen biết mấy tháng thôi.”

Mấy tháng thì làm sao? Trên vai anh ấy có con hồ ly của cô. Trên thế giới này tình cảm không thể so ai đến trước, ai đến sau.

Những đạo lý này, Trần Nhung không muốn phí lời giảng đạo lý với Lâm Tu. Anh nhẹ nhàng cười: “Nếu tôi ở đây không đi thì sao?”

Lâm Tu nói: “Tôi đành phải đánh đuổi người rồi.”

Trần Nhung vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu đuổi được người hãy nói.”

Lâm Tu túm lấy áo Trần Nhung: “Tôi không biết cậu đã nói dối với Yến Quy nhiều bao nhiêu, cậu có thể lừa cô ấy xoay vòng vòng, nhưng mà không lừa được tôi đâu. Thu lại vẻ mặt giả tạo của cậu đi, giờ khắc này trong mắt tôi cậu đã bại lộ hoàn toàn rồi.”

Trần Nhung tháo kính mắt xuống, nhìn chằm chằm Lâm Tu nói: “Như thế có phải càng thấy rõ ràng hơn không?”

Quả thật, Lâm Tu nhìn thấy trong ánh mắt này đều là hung ác và tàn độc, mọi “lịch sự” đều không hề tồn tại trong đấy.

Nghê Yến Quy hận không thể ghé sát vào kính. Mao Thành Hồng nói qua, Trần Nhung khá nhanh nhẹn và linh hoạt, cô không nên quá lo lắng cho Trần Nhung. Nhưng mà, Lâm Tu trà trộn vào đủ mọi hạng người, mấy chiêu trò này đều không phải vấn đề với anh ta, cô lo lắng Trần Nhung sẽ ứng phó không được.

Lúc sốt ruột nhất, cô gửi tin nhắn cho Lâm Tu nói: “Đừng đánh nhau, khuyên anh ấy đi là được rồi.”

Dưới lầu đang giương cung bạt kiếm, làm sao Lâm Tu có thời gian nhìn điện thoại, anh ta cười: “Cho nên đây chính là dáng vẻ chân thật của cậu sao? Ngụy quân tử.”

Đột nhiên Trần Nhung nắm lấy cằm của Lâm Tu, anh vẫn đang cố kìm nén, không để bản thân tiếp tục ra tay, bóp lấy cổ họng của đối phương, anh nói: “Tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, chuyện tình cảm của tôi và Nghê Nghê, không cần người khác xen vào.” Anh tàn nhẫn hệt như muốn bóp nát xương của Lâm Tu.

Lâm Tu cũng chẳng phải ăn không ngồi rồi, tay nắm lấy áo Trần Nhung đột nhiên nắm chặt lại, đầu nắm tay hướng thẳng về trước, mục tiêu cũng là cằm đối phương.

Trần Nhung nghiêng đầu, nhạy cảm tránh né.

Lâm Tu kéo khóe môi: “Đã sớm nhìn thấy cậu không vừa mắt rồi.” Tiếp đó, anh ta vươn nắm tay thẳng về phía Trần Nhung.

Trần Nhung đột nhiên dồn sức vào tay đang nắm lấy cằm của anh ta.

Lâm Tu kéo căng khớp hàm, chịu đựng từng trận đau đớn.

Trần Nhung cũng trả về anh ta một câu: “Cũng giống thế.”

Nghê Yến Quy giậm chân. Bảo vệ đâu? Bình thường thấy người lạ đến đều đặt ra câu hỏi đến nửa ngày, hôm nay mắt thấy hai người đã động tay chân với nhau, lại chẳng thấy bóng dáng bảo vệ đâu.

Lâm Tu trực tiếp vung tay qua.

Trần Nhung liếc mắt nhìn anh ta: “Chỉ có chút tài mọn này.” Anh nắm lấy cổ tay Lâm Tu, dùng tay kia đẩy cùi chỏ của Lâm Tu ra.

Lâm Tu phản ứng rất nhanh, bất ngờ công kích dưới chân.

Trần Nhung nhấc chân lùi về sau, anh xoay cổ tay Lâm Tu lại.

Đau đớn truyền đến, Lâm Tu xuýt chút đã trật khớp. Chân anh dài, một cước đá thẳng lên eo của Trần Nhung.

Trần Nhung thả lỏng tay.

Nghê Yến Quy nhịn không được. Mấy tấm kính thủy tinh đều bị khóa chặt lại, không thể mở ra. Thang máy vừa mới lên, cô vọt nhanh vào cầu thang thoát hiểm, “Đùng đùng đùng đùng” xuống tầng trệt. Khi sắp bước ra ngoài, bên ngoài đã có người đến. Cô dừng chân, trốn ở một chỗ sáng sủa cạnh cửa thủy tinh.

Người tới là Cam Nghiên Lệ, bà ấy rất nghiêm khắc: “Sao lại thế này? Cậu là ai thế? Sao lại đánh con tôi?” Bà ấy muốn tiến đến bảo vệ Lâm Tu.

Lâm Tu sợ nắm đấm của Trần Nhung không có mắt, nhảy ra cản Cam Nghiên Lệ lại: “Mẹ.” Cằm anh vừa sưng vừa đỏ.

Cam Nghiên Lệ nổi giận đùng đùng, hỏi Trần Nhung: “Cậu là ai? Ở chung cư này sao? Nhà ai thế? Phòng bao nhiêu? Đã thành niên chưa? Tôi muốn đến tận nhà cậu tìm người tính sổ, dám ở đây đánh người.”

Trong mắt Cam Nghiên Lệ, Lâm Tu chỉ là một đứa trẻ. Đối diện với cậu thanh niên chẳng lớn hơn con trai mình bao nhiêu tuổi này, đương nhiên cũng chỉ là đứa nhỏ thôi. Đứa nhỏ cần phải dạy dỗ nghiêm khắc chính là trách nhiệm của cha mẹ. Cho nên Cam Nghiên Lệ muốn tìm cha mẹ đối phương nói chuyện.

Ánh mắt Trần Nhung càng lạnh hơn: “Không có.”

“Cái gì?” Cam Nghiên Lệ hét to, trả lại hai chữ cho anh, bà ấy không biết anh là đang trả lời vấn đề nào của bà.

Trần Nhung: “Chưa từng được dạy dỗ qua.”

Cam Nghiên Lệ: “Nói cái gì? Chẳng lẽ là đứa nhỏ không cha mẹ sao?”

Trần Nhung phát ra một tiếng “A” rất nhẹ, không nói gì nữa.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.