Theo lý thuyết, nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật đã chia tay bạn trai cũ thì không nên mời bạn trai cũ tới mới phải. Nhưng hôm nay người này vẫn ngồi cạnh bạn trai cũ.
Nhân viên phục vụ bưng lên một đĩa tôm.
Trần Nhung lột vỏ một con tôm rồi thả vào trong chén cô.
Nghê Yến Quy hứng làm đại gia đến nỗi gọi một tá bia. Nhớ Trần Nhung không uống rượu, cô nói bằng giọng điệu ra lệnh: “Anh đừng uống.”
“Dạ.” Anh một mực khép nép.
Triệu Khâm Thư mỉm cười đầy sâu xa.
Cô liếc qua. Cô cảm thấy hình như Triệu Khâm Thư biết gì đó, nhưng chưa bao giờ nói ra. Kiểu người này thường cất giấu bí mật đáng sợ, và độ nguy hiểm không thua kém gì kiểu đeo mặt nạ như Trần Nhung.
Vận động quá sức cộng thêm ngủ chưa đủ giấc, nên sau khi uống một lon bia, Nghê Yến Quy chóng mặt, dựa vào thành ghế và dùng tay phải xoa nhẹ eo.
Trần Nhung đang ngồi bên phải cô, lặng lẽ đưa tay qua giúp cô xoa vài cái.
Cô đập lên tay anh, lặng lẽ nói: Đầu sỏ gây họa.
Anh rụt tay lại.
Lúc này Triệu Khâm Thư đang kể đến một kẻ cho vay nặng lãi.
Trong số những người đang ngồi đó, Mao Thành Hồng lớn tuổi nhất. Anh ta hỏi: “Tại sao em không báo cảnh sát?”
“Anh ta lách luật. Những món nợ ấy được thông qua hợp đồng chính thức, lãi suất được định ra theo điều khoản.” Triệu Khâm Thư nói tiếp: “Đối phó với loại người đó thì mình phải gậy ông đập lưng ông. Bọn em cũng mơ hồ về luật, dầu gì bọn em cũng không làm được trò trống gì, chỉ đành làm to chuyện để gây thêm phiền phức cho anh ta thôi chứ sao.”
“Quán mì của anh ta sắp đóng cửa rồi.” Hà Tư Ly bỗng nhiên nói: “Anh ta đang gặp phiền phức to.”
Vì video được phát tán rộng rãi nên Sử Trí Uy bị nhiều người chú ý đến, trong đó có cảnh sát. Sử Trí Uy làm những việc liên quan đến luật pháp, nếu nghiên cứu tỉ mỉ hơn thì vùng xám trong đó cũng có nặng có nhẹ. Sử Trí Uy hung thần ác sát với nhà họ Hà dựa vào việc nhà họ Hà cưng chiều Hà Lăng Vân. Trong ba năm qua, Hà Lăng Vân cũng có những thủ đoạn dơ bẩn. Vì để giữ lại kẻ vô dụng này nên nhà họ Hà mới không muốn báo cảnh sát.
Nhưng trên mạng thì khác, lúc ấy không phải nhà họ Hà rêu rao đòi lại công lý, mà là hàng triệu cư dân mạng.
Triệu Khâm Thư tò mò: “Phiền phức gì?”
Hà Tư Ly: “Có người đã tố cáo rằng Sử Trí Uy là một trong những kẻ đứng sau mấy ổ bài bạc.”
Tiệm mì? Sử Trí Uy? Trước đây, Nghê Yến Quy từng nghe họ nói “Kẻ đó cho vay nặng lãi”, chứ chưa ai nhắc đến tên của anh ta. Cô không ngờ lại trùng hợp đến thế. Người đó lại là Sử Trí Uy.
Hà Tư Ly: “Cảnh sát đã niêm phong một ổ của anh ta rồi nên bây giờ Sử Trí Uy đang trốn đông trốn tây kìa.”
Hà Lăng Vân nói Sử Trí Uy cho rằng mọi rắc rối này đều do Hà Tư Ly gây ra. Vì thế, anh ta cực kỳ căm hận Hà Tư Ly, đến độ từng tuyên bố ngay giữa đường rằng anh ta sẽ giết chết Hà Tư Ly, ngay cả khi anh ta phải vào tù một lần nữa.
Hà Lăng Vân hoảng sợ đến mức run rẩy, liên tục bắt Hà Tư Ly qua đó xin lỗi.
Hà Tư Ly chỉ xem như gió thoảng qua tai: “Dù cho anh ta có phóng ngựa tới đây, em cũng sẽ không sợ anh ta.”
Nhớ tới con lừa đáng ghét Sử Trí Uy, Nghê Yến Quy siết tay thành quyền.
Trần Nhung chú ý tới cảnh tượng này, bèn đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, gỡ quả đấm của cô ra rồi đan năm ngón tay mình vào giữa các ngón tay cô.
Cô chợt hoàn hồn. Trước kia, cô từng nói tay anh thật ấm áp, sẽ lập tức sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô.
Lúc này đến lượt cô ho khan, tựa như đang hắng giọng. Cô nắm chặt tay anh rồi lại buông ra: “Em vào phòng vệ sinh đã.” Lúc đứng dậy, cô cảm thấy hơi chếnh choáng, có lẽ cơn say sắp đến rồi.
Trần Nhung hỏi: “Anh đi với em nhé?”
“Không cần đâu.” Cô kiêu ngạo ngẩng đầu.
“Anh dìu em nhé?” Trần Nhung đổi cách hỏi khác.
“Không cần.” Cô đi ra, rồi nói với nhân viên phục vụ đang đứng bên ngoài: “Lát đưa bánh kem vào sau đi ạ.”
Ở hành lang, có một người đàn ông mặc màu áo khoác lam đi qua. Áo khoác rất bắt mắt, là màu lam có độ bão hòa cực cao.
Thú thật, nó vô cùng xấu xí.
Nghê Yến Quy xoay người đi đến cuối hành lang. Cô không chú ý rằng người đàn ông mặc áo khoác lam đó đã quay lại nhìn bóng lưng cô.
*
Nghê Yến Quy rửa tay.
Gương mặt người trong gương hơi ửng hồng. Có lẽ do mệt mỏi, bởi lúc trước uống bia, cô thường không dễ say thế này.
Cô vặn vòi, hứng nước và vỗ nhẹ lên mặt, nhưng không giải rượu được. Cô vịn eo và thầm than thở rằng hôm nay đã quá mệt, cô phải về nhà nghỉ ngơi ngay sau khi ăn uống xong thôi.
Bỗng nhiên có người đi vào.
Người này mặc chính chiếc áo khoác xấu xí đó. Gã là đàn ông, nhưng đang đội một bộ tóc giả dài màu nâu. Nó dài đến nỗi gần như che mất mắt của gã ta, cộng thêm đôi môi dày đỏ tươi.
Cô nhận ra có điều không ổn, bèn giơ quả đấm lên rồi vung mạnh vào gã ta.
Gã né tránh, đồng thời mắng chửi: “Tao quên mày có tập võ, còn dám đánh cả anh Uy cơ mà.”
Nếu không phải do say rượu, Nghê Yến Quy chắc chắn có thể khống chế được gã. Tiếc là cô đang cực kỳ mệt mỏi nên động tác khá chậm chạp.
Gã chớp lấy thời cơ. Với chiều dài cánh tay và chiều cao cơ thể, gã giơ tay lên và đâm xuống cô.
Một tia sáng sắc bén lóe lên, cô không tránh kịp nên đã bị gã đâm ống tiêm vào mạch máu. Cô cố chịu đau nhấc chân đá gã. Tác dụng của thuốc rất nhanh, cô không trụ nổi, dù muốn giữ tỉnh táo nhưng mí mắt cứ díp lại.
Cơ thể cô chao đảo, không biết đang bị đưa đến nơi nào. Tới khi bị ném lên đệm, cô mới quay về trạng thái bất động.
Đột nhiên, một miếng băng đen che phủ đầu cô.
Nghê Yến Quy cố lấy lại lý trí. Trong mơ hồ, cô nghe có người nói: “Anh Uy, em bắt được người rồi ạ. Đúng, bây giờ em đang lái xe tới đón anh đây.”
Xe hình như hơi lắc lư.
Giọng của một người khác vang lên: “Đây chính là Hà Tư Ly hả?”
“Đúng, anh Uy cho tao xem hình rồi, nó là em gái của Hà Lăng Vân đấy.”
Nghê Yến Quy hoàn toàn chìm vào hôn mê...
*
Hà Tư Ly nhận được một cuộc điện thoại.
Hà Lăng Vân gọi tới.
Hà Tư Ly ra khỏi phòng bao, từ từ đi tới cuối hành lang.
Cô ấy mở tấm kính ở cuối đường ra một nửa.
Cô ấy nhìn thấy một chiếc xe tải màu xám chạy ngang. Bánh xe lao qua nắp cống thoát nước trên đường và tạo ra tiếng “cạch cạch”.
Lúc này, Hà Tư Ly mới bắt máy.
Hà Lăng Vân hốt hoảng hỏi: “Em gái, em đang ở đâu? Làm gì?”
“Sinh nhật bạn em.” Giọng điệu của Hà Tư Ly ngày càng lạnh nhạt khi đáp lời anh trai.
“Sinh nhật thôi hả? Không gặp phải ai chứ? Không gặp phải cái gì đúng không?”
“Không có.”
Hà Lăng Vân tạm thở phào nhẹ nhõm: “Anh nghe phong thanh rằng anh Uy muốn xử em.”
Đã nghe những câu tương tự thế này không biết bao nhiêu lần, Hà Tư Ly nói: “Em biết rồi.”
“Em à, lần này là thật đấy. Có người báo tin cho anh, anh Uy đã phái người chặn đường em.”
“Khi về, em sẽ cẩn thận.”
“Em gái, em phải tin anh. Dẫu sao chúng ta cũng là anh em, anh không muốn em gặp rủi ro đâu.”
“Anh, nếu anh thật sự không muốn em gặp chuyện rủi ro, vậy anh bỏ bài bạc đi.”
Dưới lầu, đèn giao thông vừa đổi màu, chiếc xe tải màu xám ban nãy khởi động rồi theo sau một chiếc taxi dần dần chạy xa.
Hà Tư Ly thấy Trần Nhung ra ngoài.
Anh hỏi: “Hà Tư Ly, cậu vào nhà vệ sinh đi. Nãy giờ Nghê Nghê vẫn chưa ra.”
Hà Tư Ly đi vào, gọi vài tiếng: “Nghê Yến Quy.”
Cửa buồng vệ sinh được mở ra, là một người phụ nữ xa lạ.
Hà Tư Ly lập tức ra ngoài báo với Trần Nhung: “Cậu ấy không có ở đây.”
Đôi mắt Trần Nhung trở nên lạnh lùng hơn.
Hà Tư Ly nghi ngờ: “Cậu ấy đi đâu thế?”
Trần Nhung lập tức gọi điện cho Nghê Yến Quy.
Không ai bắt máy.
Anh nhìn camera an ninh trên hành lang rồi đi tìm nhân viên phục vụ.
Camera an ninh quay được cảnh Nghê Yến Quy bị một người mặc áo khoác lam dìu đi trong lúc dường như đã mất ý thức.
Tóc người này rất dài, che kín hết mặt mày.
Với các nhân viên phục vụ, người say được bạn bè dìu đi là chuyện rất bình thường nên họ không để ý. Nơi đây không phải là quán bar hay hộp đêm, mà chỉ là một nhà hàng bình thường, bởi vậy họ sẽ không nghĩ nhiều đến việc liệu có kẻ nào ôm ý đồ xấu hay không.
Bấy giờ, Hà Tư Ly sực nhớ tới cuộc gọi của Hà Lăng Vân. Cô ấy hô lên: “Sử Trí Uy! Anh mình nói Sử Trí Uy sẽ sai người tới chặn đường mình, nhưng mình không gặp ai cả.”
“Cậu hỏi anh cậu xem.” Trần Nhung còn chưa dứt lời.
Hà Tư Ly đã bấm số của Hà Lăng Vân.
Hà Lăng Vân đang hoảng nên anh ta nhận ngay chỉ trong một giây: “Em gái, sao rồi? Em gặp phải chuyện gì sao?”
“Anh, anh bảo Sử Trí Uy muốn báo thù, vậy anh có biết kế hoạch của anh ta không?” Vừa nói chuyện, Hà Tư Ly vừa nhìn Trần Nhung.
Trần Nhung trước mặt rất xa lạ, mất đi sự ấm áp, trông như thể vừa bước ra từ hầm băng.
Lòng Hà Lăng Vân rét run. Em gái mình thật sự đụng trúng Sử Trí Uy rồi ư? Nếu không, sao đứa không sợ trời không sợ đất như nó lại chủ động gọi hỏi anh ta chứ. Môi Hà Lăng Vân run cầm cập: “Em đợi anh hỏi thăm đã, bây giờ em vẫn an toàn chứ?”
“Hiện tại em an toàn, nhưng ——” Hà Tư Ly không nói nốt nửa câu sau, thay vào đó đổi giọng: “Anh, nhanh đi hỏi thăm đi.”
Cúp điện thoại, nhìn Trần Nhung đang tỏa ra mùi u ám, cô ấy hỏi: “Có nên báo cảnh sát không?”
“Cậu đi báo cảnh sát đi.” Nếu Sử Trí Uy đối phó với Trần Nhung, Trần Nhung sẽ cân nhắc nặng nhẹ, tìm thời cơ tốt nhất. Thế nhưng, người bị bắt đi là Nghê Yến Quy, Trần Nhung không giữ bình tĩnh nổi rồi. Hiện giờ, trong đầu anh ngập đầy những hành vi quá khích.
Trong phòng bao chỉ còn lại ba người.
Triệu Khâm Thư và Mộc Hi đang châm chọc mỉa mai nhau.
Mao Thành Hồng không chen vào được, bèn quyết định đi ra ngoài. Khi ngoảnh lại, anh ta nhìn thấy Trần Nhung và Hà Tư Ly đang ở hành lang với sắc mặt nặng trĩu.
Hà Tư Ly gọi anh ta: “Huấn luyện viên Mao.”
“Sao thế?” Mao Thành Hồng bước tới.
Hà Tư Ly đáp: “Nghê Yến Quy biến mất rồi ạ.” Cô ấy thuật lại đơn giản chuyện giữa mình và Sử Trí Uy.
Mao Thành Hồng cau chặt mày: “Báo cảnh sát chưa?”
“Chưa ạ.” Hà Tư Ly nói: “Em sẽ gọi ngay đây ạ.”
Chính vào lúc này, cuộc điện thoại của Hà Lăng Vân bỗng chen ngang. Anh ta nói cực kỳ nhanh: “Em gái, anh hỏi thăm được rồi. Anh Uy có một địa bàn. À, không phải của anh ta, mà anh ta lấy được từ tay người khác, là một cái xưởng bỏ hoang. Nghe nói hôm nay anh Uy định đến đó, anh nghĩ... có lẽ anh ta sẽ làm chuyện gì đó ở chỗ hoang vắng kia đấy.”
Hà Tư Ly: “Xưởng ấy ở đâu?”
Hà Lăng Vân: “Anh sẽ chụp bản đồ chỉ đường rồi gửi địa chỉ qua cho em liền.”
Hà Tư Ly nhận được bản đồ và lập tức gửi cho Trần Nhung.
Trần Nhung nhìn thoáng qua: “Huấn luyện viên Mao, thầy đi báo cảnh sát đi. Em sẽ đến xưởng đó trước.”
Mao Thành Hồng đang định nói rằng đây là chuyện nghiêm trọng, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn. Nhưng ngay lúc này, Trần Nhung lại nhận được cuộc gọi từ Nghê Yến Quy.
Trần Nhung: “Alô.”
Giọng nói bên kia không phải của Nghê Yến Quy, mà là tiếng cười xấu xa thuộc về Sử Trí Uy: “Oan gia ngõ hẹp.”
Ban đầu Sử Trí Uy không biết Hà Tư Ly, Nghê Yến Quy và Trần Nhung cùng một phe. Anh ta lăn lộn ngần ấy năm, không phải không có người đâm sau lưng anh ta, tuy vậy anh không ngờ rằng người khiến mình phải khốn đốn như hiện nay lại là ba đứa nhóc chết tiệt kia.
Sử Trí Uy đòi nợ hầu hết là đe dọa bằng những lời hung ác. Nếu đe dọa có hiệu quả thì anh ta sẽ đòi được tiền. Tuy nhiên nếu con nợ chết, vậy anh ta phải đi đâu đòi nợ đây. Vì thế, anh ta thừa nhận mình thích tiền, chứ không thích giết người. Anh ta mang ủng thấm nước dạo ở bờ sông, nhưng chưa từng trượt chân xuống sông.
Ba năm trước, anh ta vào tù là tại Trần Nhung và Nghê Yến Quy.
Anh ta ra tù, sống thư thái chưa được vài tháng thì lại bị dân mạng công kích. Hà Tư Ly nhẹ nhàng đăng một đoạn video ngắn lên, lại khóc lóc kể lể lãi suất cao bằng bình luận. Cô ấy vừa khơi mào thì đã có hàng triệu dân mạng tiếp sức. Điều quan trọng là cảnh sát lại cắn anh ta.
Sử Trí Uy vô cùng căm hận Hà Tư Ly. Anh ta gửi hình của Hà Tư Ly cho Mã Tử. Người anh ta ghét còn có Trần Nhung và Nghê Yến Quy. Thế nên, Mã Tử đã lấy nhầm hình rồi bắt nhầm người.
Nhầm thì thôi vậy.
Sử Trí Uy cười khùng khục ở đầu bên kia: “Không được báo cảnh sát.”
Trần Nhung lập tức kéo tay Mao Thành Hồng đang định bấm “110” lại.
Sử Trí Uy: “Mùi vị ngồi tù không dễ chịu chút nào, mỗi ngày bị kẹt sau song sắt, đi đâu, tắm táp hay tiểu tiện đều có người coi chừng. Mày nói xem, chẳng phải chúng ta có thù không đội trời chung à?”
Trần Nhung lạnh lùng hỏi: “Anh muốn sao?”
Sử Trí Uy: “Thế giới này chỉ có cướp tiền và cướp sắc thôi. Gia đình con nhỏ này trông có vẻ khá giả đấy, tao nghĩ cướp tiền rất phù hợp. Nhưng nếu là gái đẹp thì tao cướp sắc cũng được chứ nhỉ.”
Trần Nhung đanh mặt, không lên tiếng.
Sử Trí Uy: “Đừng báo cảnh sát đấy, bằng không tao sẽ chụp thật nhiều hình và quay video nó rồi đăng lên mạng. Mày nghĩ trên mạng xã hội phe chính nghĩa nhiều hay gian tà nhiều hơn hả?”
Trần Nhung thấp giọng: “Người tố cáo anh năm đó là tôi, không liên quan gì đến cô ấy. Anh mau thả cô ấy ra, tôi sẽ để mặc anh xử trí tôi.”
Sử Trí Uy cười ha ha: “Tao đăng hình và video của nó lên mạng, sau đó sẽ xóa sạch đi. Mày đoán xem liệu có ai tiếp sức không nhỉ? Đương nhiên là có rồi, một truyền mười, mười truyền trăm, dù tao phải ngồi tù thì hình sex của nó cũng sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất trên mạng đâu, suốt cuộc đời này nó sẽ bị đàn ông dòm ngó. Chẳng phải bọn mày thích mượn mạng xã hội để chơi tao sao? Vậy tao gậy ông đập lưng ông thôi.”