Sủng Tam Phu

Chương 18: Đệ đệ, muội muội



Bốn người họ cùng nhau vừa đi vừa nói cười, chớp mắt sau vài bước chân đã thấy ao Lạc Vân phản chiếu tia sáng mặt trời lấp lánh. La Khả Tiệp dừng bước, ánh mắt chú tâm nhìn bụi hoa súng màu tím nhạt nở rộ trong ao.

Nơi đây từng là Tử Phù Hiên của nàng, nhưng lúc này cảnh vật đã đổi khác. Vẫn may ao Lạc Vân còn ở đó, chỉ cần nhìn thấy nó nàng lại nhớ đến cái ngày của mười tám năm trước. Khi nàng rơi xuống hồ phát sốt đến bất tỉnh bảy ngày liền, mẫu thân đã ở bên chăm sóc nàng.

Ôn nhu của bà, quan tâm của bà chỉ hiện hữu vào lúc đó, và nàng vẫn luôn khắc ghi, chưa từng quên lãng.

Phải chi ngày đó bà ấy đừng lộ ra vẻ mặt như vậy, càng không cần vì nàng mà rơi nước mắt thì có lẽ lúc này nàng không vì tham luyến chút tình thân nhỏ nhoi ấy mà ra sức bảo hộ La gia.

Nhưng bọn họ đã từng thấu hiểu lòng nàng sao?

Một chút cũng không.

La Khả Tiệp chớp mắt nhìn mặt hồ lấp lánh vệt sáng đẹp đẽ, hoa súng màu tím trôi bồng điểm chút sắc màu thật buồn. Nàng hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí xa lạ này. Nơi đây đã từng là nhà của nàng, cũng là chốn địa ngục trần gian đày đọa nàng.

Vậy mà lúc này, khi đã vinh quang trở về, nàng chỉ cảm thấy chút buồn thương man mác. Nàng nghĩ nếu như không có những ngày tháng đó có lẽ nàng đã không đủ động lực để kiên cường sống sót nơi sa trường.

Và cả tình yêu dành cho đế vương, nếu không có những thứ đó nàng không thể là La Khả Tiệp của hôm nay.

Hai mươi bốn năm, chỉ còn vài tháng nữa nàng đã hai mươi bốn tuổi. Trừ bỏ thời gian rong ruổi cùng sư phụ và phi vó ngựa trên chiến trường, nàng đã vùi thân ở đây mười năm.

Thời gian trôi qua chỉ bằng một cái chớp mắt.

Ba nam nhân lặng im đứng nhìn La Khả Tiệp dõi đôi mắt sâu thẳm ngắm mặt hồ lóng lánh. Đáy mắt nàng như hiện hữu cả một quá khứ bi thương đến tột cùng. Cẩm Giai Hạo hiểu rất rõ những gì nàng đã trải qua. Mang danh đích nữ La phủ thì thế nào chứ? Nàng sống còn không bằng hạ nhân. Trưởng bối La gia có quan tâm đến nàng sao? Mẫu thân nàng thật sự thương yêu nàng sao? Phụ thân nàng có liếc mắt nhìn nàng một cái sao?

Hoàn toàn không.

Bọn họ để mặc nàng tự sinh tự diệt bởi vì nàng chỉ là một nữ tử, có thì phiền phức không có càng đỡ việc.

Nhìn thấy nàng vì cảnh cũ ở đây mà đau lòng, bọn hắn thật sự khó chịu.

”Tiểu Tiệp, chúng ta đi thôi, nắng đã lên rồi.”

Cẩm Giai Hạo bước đến một bước nâng tay áo che chắn tia nắng gay gắt rọi trên gương mặt nàng.

La Khả Tiệp gật đầu đồng ý, lại tặng cho Cẩm Giai Hạo nụ cười xua đi toàn bộ lo lắng trong lòng hắn.

Bọn họ quay lưng đi. Bất chợt có tiếng kim loại lao vun vút trong không khí vọng đến. Cẩm Giai Hạo lập tức lộn vòng bắt lấy song đao đang lao về phía bọn họ.

”A!!!!!”

La Khả Tiệp giật mình nhìn nam hài tử đang ngã nhào. Nàng đưa tay bắt lấy nó, cả thân mình nàng chao đảo ngã ra phía sau. Đến khi phát giác ra La Khả Tiệp nhận thấy mình đang ngồi trên đệm thịt thật mềm.

Nàng ngoảnh mặt lại nhìn liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Mộ Viễn Kỳ.

”Nàng không sao chứ?” Chàng hỏi.

”Không sao.” Nàng vội vàng ôm tiểu nam hài đứng dậy, cuống quít nhìn một lược khắp người Mộ Viễn Kỳ “Y phục của chàng hỏng rồi.”

Theo hướng nhìn của La Khả Tiệp, Mộ Viễn Kỳ phát hiện vạt y phục đã rách thành một mảng lớn. An Hành đứng bên cạnh đưa tay kéo chàng đứng lên, sau đó nâng vạt áo bị hỏng của chàng chép miệng nói:

”Y phục của lão đại hư rồi, không dự đại thọ được rồi.”

”Không sao, ta có mang theo y phục bên trong xe ngựa đề phòng bất trắc.” Mộ Viễn Kỳ mỉm cười, quay sang La Khả Tiệp nói “Nàng đến Kim Phúc Viện trước đi, ta thay y phục xong sẽ theo sau.”

”Được.”

La Khả Tiệp gật đầu đồng ý. Mộ Viễn Kỳ quay lưng đi, ánh mắt loé lên nét cười nhìn An Hành. Tiểu tử này miệng mồm ngày càng nhiều dao rồi.

An Hành nâng đôi mắt tròn xoe ngây thơ đáp trả chàng, bàn tay phẩy phẩy ra vẻ hối thúc chàng mau chóng đi đi. Mộ Viễn Kỳ không cùng y chấp nhất những điều nhỏ nhặt, chỉ vài bước chân đã khuất bóng sau dãy hành lang gấp khúc.

La Khả Tiệp nhìn theo chàng, khẽ ca thán sự cẩn thận lo lắng chu toàn của chàng. Kể cả y phục cũng chuẩn bị kỹ càng như vậy, nếu hôm nay nàng có ngã xuống ao cũng chẳng cần lo không có y phục thay.

Trong lúc La Khả Tiệp miên man suy nghĩ thì Cẩm Giai Hạo chăm chú nhìn nam hài tử rúc trong ngực nàng, mày kiếm nhíu chặt:

”Tiểu tử này, ban ngày ban mặt sao lại vung đao lung tung vậy hả?”

Hắn lớn giọng quát khiến tiểu nam hài hốt hoảng co rúm lại, nước mắt bắt đầu rưng rưng trông thật đáng thương.

La Khả Tiệp nhẹ nhàng vỗ đầu nó, cảm giác thật thân thiết. Nàng nhỏ giọng bảo “Ngoan, không có việc gì.” nhưng chưa kịp mở miệng nói gì tiếp đã bị cắt lời.

”Nhị tỷ! Tam đệ!”

Nữ tử từ đâu lao ra, bụp một tiếng quỳ xuống trước mặt La Khả Tiệp. Nàng ta vận thanh y dịu dàng, dáng người nhỏ nhắn như liễu nhược phù phong (nhành liễu trong gió). Môi đỏ mày ngài, đôi mắt tròn xoe long lanh như mặt nước mùa hạ. Nàng ta chính là La Thuỳ Khê, tứ tiểu thư La gia, Hoàng Quốc đệ nhất tài nữ.

Nàng ta nâng ánh mắt hoảng sợ nhìn La Khả Tiệp, rối rít nói:

”Nhị tỷ! Tam đệ không cố ý, đệ ấy còn nhỏ hơn nữa còn là bảo bối của mẫu thân, mong nhị tỷ nể chút tình thâm đừng trách phạt tam đệ!”

Dứt lời La Thuỳ Khê vội vàng dập đầu xuống đất. La Khả Tiệp ngẩn người. Tam đệ? Nàng quay sang nhìn tiểu nam hài bên cạnh, không ngờ nàng còn có một tam đệ. Lúc trước lo chuyện chinh chiến luôn túc trực ở thao trường một năm trời, sau đó lên đường đánh Hoa Quốc. Kể ra từ đó đến nay đã bốn năm, nhìn thoáng qua tiểu nam hài này chắc cũng tầm bốn tuổi, vừa đúng với thời gian nàng không có ở kinh thành.

”Tứ tỷ làm gì vậy? Tỷ nói nhị tỷ...” Tiểu nam hài kéo dài giọng, đẩy ánh mắt xoe tròn sang La Khả Tiệp “Vậy tỷ là nhị tỷ của đệ phải không?”

La Khả Tiệp thấy đôi mắt ngập nét cười ấy liền vui vẻ nhéo nhẹ một bên má tiểu nam hài, nói:

”Đúng rồi. Tam đệ thật đáng yêu!”

Hai nam tử phía sau La Khả Tiệp đen mặt. Tiểu hài tử trong lòng nàng lại càng cười sáng láng, nó kéo vạt áo La Khả Tiệp, cất giọng hỏi:

”Nhị tỷ, tỷ tên gì? Sao đệ chưa bao giờ thấy tỷ?”

”Tam đệ không được vô lễ! Nhị tỷ sẽ tức giận.” La Khả Tiệp chưa trả lời thì La Thuỳ Khê đã chen ngang.

Tiểu nam hài chớp chớp mắt nhìn La Thuỳ Khê rồi lại nhìn La Khả Tiệp, cười tít mắt cọ cọ vào người nàng:

”Không có nha. Nhị tỷ rất dịu dàng, nhị tỷ sẽ không tức giận với đệ. Có phải không?”

”Phải.” La Khả Tiệp vuốt ve gò má phúng phính của nó, sủng nịnh nói “Nhị tỷ gọi là La Khả Tiệp. Trước đây tỷ không thường xuyên ở kinh thành nên tam đệ không thấy là phải. Tam đệ nói cho nhị tỷ biết đệ tên gì?”

”Đệ trên là La Khánh Dụ. Nhị tỷ, tỷ thật xinh đẹp.” La Khánh Dụ chớp mắt, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy một đoạn tóc của La Khả Tiệp.

La Thuỳ Khê yên lặng quỳ một bên nhìn đôi tỷ đệ nói chuyện thân mật mà lòng đầy căm tức. Cứ nghĩ đẩy La Khánh Dụ ngã vào người La Khả Tiệp rồi nói khích nàng ta vài câu nàng ta sẽ nổi giận. Nhưng thật không ngờ tình cảnh gì đang diễn ra thế này?

Không phải La Khả Tiệp nông nổi dễ cáu gắt hay sao? Không phải La Khả Tuệp luôn ganh tị vì không được yêu thương sao? Cớ gì bây giờ lại có thể bày ra vẻ mặt ôn nhu thế này ôm lấy tam đệ cười nói chứ.

Không thể! Không thể để tam đệ thân thiết với La Khả Tiệp!

”Tam đệ, tổ mẫu đang tìm chúng ta. Đệ cùng tỷ trở vào đi, đừng để tổ mẫu lo lắng.” La Thuỳ Khê vội vàng mở miệng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa La Khả Tiệp và La Khánh Dụ.

La Khánh Dụ đẩy ánh mắt đáng thương nhìn sang La Khả Tiệp, bộ dạng không muốn rời đi. La Khả Tiệp mỉm cười xoa đầu nó, nhẹ nhàng thì thầm:

”Đệ cùng tứ muội đến gặp tổ mẫu, tỷ sẽ đến Kim Phúc Viện giành chỗ cho đệ ngồi cùng có được không?”

”Được!” La Khánh Dụ gật đầu liên tục “Nhị tỷ nhớ đó! Một lời đã định.”

”Một lời đã định.”

La Khả Tiệp đập tay với La Khánh Dụ. Nó vui vẻ hôn nhẹ lên má nàng sau đó nhảy xuống chạy về phía La Thuỳ Khê.

”Tứ tỷ đi thôi! Tỷ quỳ ở đây làm gì? Thật khó coi quá đi. Chúng ta nhanh đến gặp tổ mẫu thôi!” La Khánh Dụ thấy La Thuỳ Khê vẫn cứ quỳ trên mặt đất thì nhăn mặt khó chịu. Gương mặt phúng phính của nó nhăn lại trông thật buồn cười.

La Thuỳ Khê xanh mặt vội vàng đứng dậy. Nhưng do quỳ lâu dưới đất khiến đầu gối nàng ta đau nhứt, bước chân loạng choạng. La Khả Tiệp bước đến đưa tay đỡ nàng ta đứng thẳng.

”Tứ muội cẩn thận!” Nàng lo lắng nói, sau khi thấy La Thuỳ Khê đã đứng vững nàng liền bật cười khanh khách “Tứ muội không cần gấp gáp như vậy. Bộ dáng muội chật vật thế này người ngoài nhìn vào còn tưởng ta ức hiếp muội. Ta bị đồn thành cái gì cũng không sao, nhưng không thể để người khác nghĩ muội yếu mềm dễ bắt nạt được, sau này tuyển tú vào cung sẽ bị người ta cưỡi lên đầu mất.”

La Thuỳ Khê không ngờ La Khả Tiệp lại nói những lời này, nàng ta trợn mắt nhìn. Đáp lại nàng ta chỉ là đôi mắt điềm bĩnh không một gợn sóng của La Khả Tiệp. La Thuỳ Khê đành gượng gạo đáp:

”Nhị tỷ dạy phải, muội đã hiểu rồi.”

La Khả Tiệp chỉ cười không nói. La Khánh Dụ thấy La Thuỳ Khê cứ cong cong quẹo quẹo làm mất thời gian đành nắm lấy tay nàng ta kéo đi:

”Tứ tỷ mau đi thôi!”

La Thuỳ Khê không kịp nói lời nào đã bị La Khánh Dụ lôi đi. Nó hơi ngoái đầu nhìn La Khả Tiệp mấp máy môi: “Đợi đệ.”

La Khả Tiệp gật đầu, bờ môi cong lên nụ cười. Ánh mắt triều mến nhìn theo bóng lưng nó cho đến khi khuất hẳn.

Gương mặt Cẩm Giai Hạo và An Hành không thể đen hơn được nữa. Cẩm Giai Hạo nghĩ tiểu tử kia thừa cơ chiếm tiện nghi quá nhiều, nhìn nó rúc vào trong ngực nàng mà hắn sôi máu. An Hành nghĩ tam đệ của La Khả Tiệp thật hư, dám ôm nàng, hôn má nàng, con được nàng vuốt ve, y càng nhìn càng thấy khó chịu.

Vậy là gương mặt hai vị phu quân nào đó như phủ tầng tầng mây đen. La Khả Tiệp phát hiện ra bầu không khí có phần bất ổn liền một trái một phải nắm tay hai người, vui vẻ cười:

”Chúng ta cũng nhanh đi thôi. Tiệc đại thọ cũng sắp bắt đầu rồi.”

Cả hai gật đầu. Vậy là ba người dắt tay nhau bước đi trên con đường ngập nắng. Được nàng nắm tay thật thân mật, ấm ức, tức giận trong bọn họ cũng vơi đi phần nào. Cỏ cây xanh mát dọc lối đi reo hò trong gió. Bọn họ cười nói vui vẻ xua đi bầu không khí kì dị vừa rồi.

Bỗng xa xa La Khả Tiệp nhìn thấy bóng người dưới táng cây xanh mát. Dáng vẻ đó, dù chỉ là một bóng lưng nhưng nàng thừa biết đó ai. Đương kim thánh thượng của Hoàng Quốc Hạ Chính Nghiên.

Nàng không hiểu vì sao hắn lại ngự giá đến đây, nhưng linh cảm nói cho nàng biết gặp phải hắn chắc chắn vướng vào chuyện chẳng lành. Nàng khó khăn lắm mới dỗ được hai vị phu quân, nàng không muốn vì hắn mà hỏng mất bầu không khí đẹp thật đẹp của bọn họ đâu.

Nghĩ là làm, La Khả Tiệp dắt tay Cẩm Giai Hạo và An Hành rẽ lối khác mà đi.

Nhưng phiền phức một khi đã tìm đến làm sao có thể để yên cho La Khả Tiệp được. Nàng vừa đi được một bước phía sau đã truyền đến tiếng hô:

”Khả Khả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.