Sủng Thê Chi Đạo

Chương 101: Khu vui chơi



Ông chủ tiệm gạo Lưu Ký là một người đứng tuổi có bụng bia, ở thôn Đông Sơn và những thôn khác có biệt danh là ‘Vắt cổ chày ra nước’, không chỉ vô cùng keo kiệt, hơn nữa còn nhỏ nhen đến mức ngay cả một xu tiền cũng phải tính toán chi li rõ ràng.

Có đôi khi Đường Hiểu lại cảm thấy, nếu mọi người vẫn còn sử dụng phân tiền (1/100 RMB???), nói không chừng ‘Vắt cổ chày ra nước’ cũng muốn tính toán thật rõ ràng.

Bất quá, tuy rằng con người thoạt nhìn rất có vấn đề, thích tính toán chi li, nhưng gạo nhà ông ta bán quả thật không tồi, hơn nữa cũng không mắc lắm, nếu không cũng thật sự không có ai muốn mua.

Khi Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn đi tới, bên trong vừa lúc không có khách hàng, chỉ có một mình ông chủ Lưu đang sắp xếp lại gạo trong tiệm, nghe thấy thanh âm mới quay đầu lại.

“Thì ra là Đường Hiểu, trở về thăm ông nội cậu sau sao?”

Ông chủ Lưu lập tức nhận ra người đến là Đường Hiểu.

“Chú Lưu, phiền chú lấy cho con hai mươi cân gạo.” Đường Hiểu không hề bất ngờ chuyện ông ta lập tức nhận ra mình, bởi vì ánh mắt ông chủ Lưu rất chuẩn cũng rất hiểm, chỉ cần là người trong thôn, cho dù bề ngoài thay đổi như thế nào, chỉ cần ông ta gặp qua sẽ tuyệt đối không nhận sai.

Ông chủ Lưu vừa cân gạo cho cậu, vừa đánh giá Cốc Tu Cẩn ở bên cạnh, nói “Đường Hiểu a, bạn của cậu đâu phải là người trong thôn đúng không?”

“Dạ, anh ấy không phải.” Đường Hiểu lập tức cảnh giác.

“Ha ha, bộ dáng cũng thật đẹp trai, là người thành phố phải không?” Ông chủ Lưu cười như hoa nở.

Đường Hiểu nhìn thấy ánh mắt tựa như đang tính kế của ông chủ Lưu, cậu nhớ rõ trong nhà ông chủ Lưu còn có một đứa con gái, đã gần 26 tuổi, đến hiện tại vẫn chưa gả đi, ở trong thôn xem như đã là gái lỡ thì.

Bất quá không phải cô ta không gả được, mà là ánh mắt cô ta rất cao, vừa yêu cầu có tướng mạo, vừa muốn có gia thế, lại còn phải ký cái hiệp nghị trước hôn nhân gì gì đó, tỷ như sau khi vợ chồng ly hôn, toàn bộ tài sản đều thuộc về cô ta vân vân.

Tuy nói bộ dáng cô ta quả thật rất xinh đẹp, cũng được xem là hoa khôi trong mấy thôn, nhưng những yêu cầu đó của cô ta vừa cao lại vừa quá đáng, người trong thôn còn chưa chắc sẽ đồng ý, huống chi là người ở thành phố lớn.

Đường Hiểu cảm thấy tính cách cả gia đình này thật là quái dị, con gái từ 18 tuổi đã bắt đầu bàn về chuyện hôn sự, cứ thế đã tìm tám năm rồi cũng không tìm được một đối tượng nào đồng ý những yêu cầu đó.

Kết quả bọn họ vẫn cứ rất kiên trì, cái hiệp nghị trước hôn nhân về chuyện phân chia tài sản chỉ đồng ý giảm bớt một phần, nói cách khác chín phần còn lại vẫn vào tay cô ta, kết quả rất rõ ràng, mấy thôn bên cạnh lại càng không có người đàn ông nào đồng ý cưới cô ta, cho dù bộ dáng có xinh đẹp cỡ nào, cưới về nhà cũng là một mối phiền toái lớn.

“Tiên sinh, xin hỏi phải xưng hô như thế nào, gia cảnh nhà cậu ra sao, đã kết hôn chưa?”

Đường Hiểu vừa thất thần một chút, ông chủ Lưu cân gạo cũng đã cân đến trước mặt Cốc Tu Cẩn, vừa mở miệng liền hỏi mấy câu mà mỗi lần gặp người đàn ông vẻ ngoài được một chút đều sẽ hỏi.

Cốc Tu Cẩn không hiểu chuyện gì, lúc này nhíu mày.

Đường Hiểu vội vàng chắn trước mặt ông chủ Lưu, không vui nói, “Chú Lưu, xin hỏi gạo của con đã cân xong chưa?”

“A, xong rồi xong rồi, tổng cộng là 45 tệ 9 xu, 5 xu là tiền bao bì.” Ông chủ Lưu lúc này mới đem gạo đã sớm cân xong đưa cho cậu.

Đường Hiểu không chịu nổi ông ta dùng ánh mắt như nhìn con rể tương lai mà nhìn Cốc Tu Cẩn, bát tự niên canh còn chưa biết thì đã hỏi người ta loại vấn đề này, cậu liền trực tiếp lấy ra 50 tệ đưa cho ông ta, “Không cần thối lại.”

Sau đó liền kéo Cốc Tu Cẩn rời khỏi tiệm gạo.

Ông chủ Lưu lập tức vui vẻ rạo rực cất tiền vào trong túi, ông ta là một người rất ham thích những món lợi nhỏ thế này, cho nên chung quy phải chính xác đến từng xu tiền, có vài người không kiên nhẫn, liền giống như Đường Hiểu vậy, tiền thừa cũng không cần.

Cốc Tu Cẩn đoán hẳn là có liên quan đến ông chủ Lưu, liền lập tức chở cậu rời đi.

Đường Hiểu bận ôm hai mươi cân gạo nên không chú ý, có một cô gái trùng hợp đi sát qua bên người bọn họ, quan sát kỹ sẽ thấy cô gái này nhìn theo bóng dáng Cốc Tu Cẩn đến si mê, biết hai người đi rồi, cô ta mới giống như nổi điên mà vừa chạy vọt vào tiệm gạo Lưu Ký, vừa hét to lên.

“Ba, người đàn ông vừa mới vào tiệm gạo của chúng ta mua gạo là ai vậy?”

Cô gái kích động đến mức mặt đỏ rần.

Trên đường về nhà, Cốc Tu Cẩn thuận miệng hỏi lại tình huống lúc nãy.

Đường Hiểu vừa nghĩ tới Cốc Tu Cẩn rải hoa đào nơi nơi, không khỏi chua loét nói, “Còn có thể là gì, chính là xem trọng anh, muốn chọn anh về làm con rể.”

Cốc Tu Cẩn bật cười, “Vậy phải để bọn họ thất vọng rồi, anh chỉ muốn làm con rể Đường gia thôi.”

Đường Hiểu nháy mắt được xoa dịu, cười hì hì.

Có thêm hai mươi cân gạo, thời gian bọn họ trở về so với thời gian đi lâu hơn một chút, cũng gần đến giờ cơm trưa, Đường Hiểu sợ ông nội đói bụng, vội vàng mang thức ăn dọn vào phòng bếp, Cốc Tu Cẩn giúp cậu mang gạo vào.

Thím Dương đã về nhà nấu cơm rồi, nên Đường Hiểu chỉ làm phần ăn cho ba người.

Ăn cơm trưa xong, ông lão ở phòng khách nghỉ ngơi hơn một giờ, đang nghỉ ngơi đột nhiên gọi Đường Hiểu vào phòng ông, hình như có chuyện muốn nói với cậu.

Đường Hiểu quay đầu lại nhìn Cốc Tu Cẩn.

Cốc Tu Cẩn nói, “Đi đi, anh ở phòng khách chờ em.”

Đường Hiểu gật gật đầu, sau khi vào phòng liền nhìn thấy ông nội của cậu đang ngồi trên giường, mở ngăn tủ bên cạnh ra, dường như đang tìm thứ gì đó, cậu liền vội vàng đi qua.

“Ông nội, ông muốn tìm thứ gì? Con giúp ông tìm.”

Ông lão nói, “Giúp ông lấy đồ trong ngăn tủ ra đi.”

Đường Hiểu tìm kiếm một chút, phát hiện là một quyển sổ nhỏ màu đỏ, thì ra là giấy tờ nhà đất.

Ông lão nói, “Ông nội già rồi, không còn sống được bao lâu, trên người cũng không có thứ gì đáng giá, căn nhà này là tài sản còn sót lại của ông nội, bây giờ cho con.”

Viền mắt Đường Hiểu thiếu chút nữa đỏ lên, vội vàng buông quyển sổ đỏ xuống, nắm lấy đôi tay khô gầy của ông lão, “Ông nội, ông không nên nói như vậy, thân thể của ông rất tốt, sống thêm mười mấy năm cũng không thành vấn đề, con không cần nhà của ông, chỉ cần ông khỏe mạnh sống đến trăm tuổi là con vui lắm rồi.”

Ông lão xoa đầu cậu, cười cười, “Ông nội cũng muốn khỏe mạnh sống với con, căn nhà này chính là đưa cho con trước, hơn nữa ông nội cũng đã sang tên cho con, căn nhà này kỳ thật đã sớm là của con rồi.”

Đường Hiểu sửng sốt, mở quyển sổ ra liền thấy, quả nhiên là tên của cậu, ngước đôi mắt đỏ hồng nhìn ông, “Ông nội, sao ông lại phải làm như vậy?”

“Con là cháu trai bảo bối của ông nội, nhà này không cho con thì cho ai.” Ông lão nói xong, ánh mắt đột nhiên sắc bén hẳn lên, “Nếu phải cho hai tên bạch nhãn lang kia, ông thà đưa cho người dưng cũng sẽ không đưa cho bọn họ.”

“Ông nội, bác cả và bác hai bọn họ…”

“Không cần phải nói, tính tình của bác cả và bác hai của con là cái loại gì ông đã sớm nhìn thấu, lần này bọn họ trở về, tám chín phần là đang để mắt đến căn nhà này, ông đã nói sẽ không cho bọn họ bất cứ thứ gì.” Ông lão ngắt lời cậu, thái độ thập phần kiên quyết.

Kỳ thật Đường Hiểu không muốn nhìn thấy bọn họ trở mặt thành thù, dù sao cũng là quan hệ cha con thân thiết nhất, nhưng quả thật bác cả và bác hai làm hơi quá đáng.

Ông lão tức giận một trận xong thì đi ngủ.

Đường Hiểu giúp ông chỉnh chăn xong mới đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Cốc Tu Cẩn nghe thấy tiếng động liền tùy tiện nói một tiếng với người bên kia điện thoại rồi cúp máy, anh nhìn thấy trong tay Đường Hiểu có một quyển sổ nhỏ màu đỏ.

“Làm sao vậy?”

Đường Hiểu đưa quyển sổ đỏ cho anh, “Ông nội đem căn nhà đưa cho em.”

Cốc Tu Cẩn cười nói, “Như vậy không phải rất tốt sao?”

“Không tốt đâu, bác cả và bác hai bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.” Đường Hiểu ngã vào ghế sôpha, buồn bực nói, “Anh không biết đâu, người nhà bác cả gái và bác hai gái đều làm quan chức, bọn họ là loại người không đạt mục đích sẽ quyết không bỏ qua.”

“Anh đã biết rồi.”

Đường Hiểu kinh ngạc quay đầu nhìn anh, “Làm sao anh biết?”

Cốc Tu Cẩn nói, “Anh đã tìm hiểu rồi, hơn nữa cũng biết tại sao bác cả và bác hai của em lại muốn có được căn nhà mà trước đây bọn họ rất chướng mắt.”

Đường Hiểu vội vàng đi đến bên cạnh anh, “Rốt cuộc là tại sao?”

“Ở phía sau thôn Đường Khẩu có một mảnh rừng và bãi cỏ, chất lượng xanh hoá rất cao, nghe nói có mấy nhà tài phiệt chuẩn bị bỏ vốn xây dựng một sân golf ở đây, cũng đem khu đất này phát triển thành khu vui chơi, thôn Đường Khẩu tuy rằng có chút hẻo lánh, nhưng giao thông rất được, điều quan trọng nhất là, nơi này ở gần mấy thành phố lớn, tiềm năng phát triển thành khu vui chơi rất cao.”

“Hai người bác gái của em hẳn là đã sớm thu được tin tức, cho nên mới muốn có được căn nhà của ông nội em, bởi vì nếu dựa theo kế hoạch, mấy nhà tài phiệt kia hẳn là sẽ bỏ tiền ra mua lại thôn Đường Khẩu, hơn nữa giá cả không thấp, với diện tích căn nhà này, sẽ có được một số tiền rất lớn.”

Đường Hiểu cẩn thận tính toán một chút, diện tích của căn nhà hơn hai trăm mét vuông, kỳ thật bên cạnh còn một trang trại nuôi gà vẫn chưa tính đến.

Bởi vì trang trại gà được thiết kế ngay từ khi căn nhà vẫn chưa xây dựng, chuyên dùng để nuôi gà, mà bọn họ chỉ quen tính đến diện tích thực tế của căn nhà, cho nên nếu có được căn nhà thì chẳng khác nào có được trang trại gà kia. Nếu tính toán rõ ràng, diện tích thực tế phải hơn ba trăm hai mươi mét vuông mới đúng.

Xây dựng khu vui chơi tiêu tốn rất lớn, độ mạo hiểm cũng rất cao, các nhà tài phiệt mặc dù có tiền, nhưng cũng cần được chính phủ ủng hộ, sau khi trải qua mấy tháng thảo luận, cuối cùng mới thỏa thuận, cứ như vậy, chuyện xây dựng khu vui chơi liền thuận lợi thông qua.

Chuyện về khu vui chơi kia cho dù bí ẩn cỡ nào, cũng không thể nào tuyệt đối không truyền ra ngoài.

Cho nên sau khi biết được chuyện thôn Đường Khẩu chuẩn bị xây dựng khu vui chơi, ba của Hoàng Thái và Uông Hà lập tức bảo nhóm bọn họ trở về thôn Đường Khẩu nhằm giành lấy căn nhà.

Cũng vì thế mà bây giờ mới xảy ra chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.