Sủng Thê Chi Đạo

Chương 102: Đi khám bác sĩ đi



Ngày hôm sau, Đường Hiểu cho rằng bác cả và bác hai sẽ đến nữa, bất quá đến trưa vẫn không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, bọn họ không thể nào dễ dàng từ bỏ như thế, cho nên cậu không dám thả lỏng cảnh giác.

Về phần giấy tờ nhà, Đường Hiểu biết tính cách của ông nội, một khi đã cho cậu thì tuyệt đối sẽ không lấy lại, cho nên cậu quyết định tạm thời giữ lấy, chờ người bên phía đầu tư phát triển B thị đến đây sẽ quan sát tình hình.

Chăm sóc ông nội xong, Đường Hiểu chuẩn bị thừa dịp ông nội nghỉ ngơi sẽ dọn dẹp căn phòng của bác cả một chút.

Nếu để ông nội nhìn thấy căn phòng của bác cả giống hệt như lúc trước, nhất định sẽ nghi ngờ tối hôm qua Cốc Tu Cẩn ngủ trong phòng của cậu, với sự khôn khéo của ông nội, nhất định sẽ bị ông nhìn ra thứ gì đó.

Phòng của bác cả ở ngay bên cạnh phòng cậu, bất quá đã lâu chưa lau chùi, cho nên bụi bẩn trong phòng rất nhiều.

Đường Hiểu lấy tấm vải phủ lên những gia cụ ra, nhất thời khiến không ít bụi bẩn bay lên, bị ánh mặt trời chiếu vào, lại càng nhìn thấy rõ hơn trong không khí bụi bẩn cỡ nào.

“Có cần anh giúp đỡ hay không?” Cốc Tu Cẩn đứng trước cửa phòng mở miệng nói.

“Không cần đâu!” Đường Hiểu khoát tay, trong phòng rất bẩn, nếu cậu không mang khẩu trang, bản thân cậu cũng không thể tiếp tục đứng đây.

Cốc Tu Cẩn nghĩ rằng cho dù anh đi vào cũng không giúp được gì, liền không kiên trì nữa, bất quá không giúp được bên trong, nhưng vẫn có thể giúp đỡ múc nước, anh nhớ trong phòng bếp có thùng nước, bất quá cách múc nước xưa cũ ở nông thôn khiến anh có chút không quen, thật vất vả mới xách được một thùng nước.

Lúc trở về, Đường Hiểu đang chuẩn bị đổ bỏ nước bẩn múc thêm một thùng nước sạch, thấy Cốc Tu Cẩn xách theo một thùng nước trở về, không khỏi ngây ngẩn cả người, anh đẹp trai chính là anh đẹp trai, cho dù xách một thùng nước cũng vẫn là anh đẹp trai.

Trước ngày hôm nay, Cốc Tu Cẩn cũng không ngờ có một ngày bản thân mình lại đi xách nước.

Cuối cùng, hai người một người lo bên trong một người lo bên ngoài, rốt cục trước ba giờ đã dọn sạch sẽ căn phòng, căn phòng ngăn nắp sáng ngời, ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ cũ kỹ khiến cho căn phòng đã nhiều năm không có người ở ấm áp hơn rất nhiều.

Đường Hiểu cởi bao tay, vừa lòng nhìn căn phòng do chính tay cậu và Cốc Tu Cẩn dọn dẹp.

Tuy rằng vất vả, nhưng cảm giác sung sướng khi được làm việc cùng người trong lòng đã vượt lên trên tất cả những khổ cực đó, chỉ còn lại hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng.

“Hiểu Hiểu, nhìn xong rồi thì mau lại đây thu dọn đi, một lúc nữa còn phải đi mua thức ăn nấu cơm, nếu không chuẩn bị tốt sẽ không kịp đâu.” Cốc Tu Cẩn đứng ở cửa nhìn cậu.

“Lập tức tới đây!” Đường Hiểu vội vàng lên tiếng, cậu không hề chú ý tới cách xưng hô của anh đã thay đổi.

Hai người xách thùng nước và thau nước ra trước sân nhà, nơi có một cái giếng nước đường kính khoảng 1m, rất lớn, ông nội Đường Hiểu sợ sẽ có trẻ nhỏ ngã xuống, cho nên ngay trên miệng giếng đã lấy thêm tấm sắt che lại, khi múc nước chỉ cần mở ra một nửa là được.

Đường Hiểu thuần thục kéo một thùng nước lên, rửa sạch sẽ cả thùng và thau nước, cũng giặt sạch cái khăn dùng để lau bàn, kết quả hai người vừa mới trở về phòng, ngoài cửa đột nhiên có hai người xông vào.

Còn chưa kịp đi vào, một người trong đó liền hắng giọng hét lên, “Đường Hiểu ơi, chú Lưu tới thăm ông nội con một chút đây.”

Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Đường Hiểu thiếu chút nữa không kịp phản ứng, Lưu Thiên Tài của tiệm gạo Lưu Ký? Đợi khi cậu xoay người ra ngoài mới phát hiện, cô gái đi theo phía sau Lưu Thiên Tài, không phải là con gái của ông ta Lưu Vân Lệ hay sao!

Hai người kia sao lại đột ngột chạy đến nhà cậu làm gì vậy?

Không đợi cậu nói chuyện, Lưu Thiên Tài liền dẫn con gái của ông ta đi thẳng vào nhà, mặc kệ chủ nhà có đồng ý cho bọn họ vào hay không, đó cũng là thói quen của hai cha con này, vào nhà người khác không bao giờ gõ cửa.

Lúc nhà có người ở thì không sao, khi không có ai, nếu lỡ mất thứ gì, muốn nghi ngờ bọn họ cũng không được, bởi vì ngược lại sẽ bị mắng đến á khẩu không trả lời được, mà nếu người khác vào nhà bọn họ như vậy, chắc chắn sẽ bị bọn họ mắng chửi đến chết, cho nên rất nhiều gia đình trong thôn cũng không muốn tiếp xúc với Lưu gia.

Lưu Vân Lệ vừa vào cửa, ánh mắt liền dính lên người Cốc Tu Cẩn, mãi không dời đi.

Đường Hiểu đã đoán được bọn họ tới để làm gì, nhất định là để mắt đến Cốc Tu Cẩn, liền tìm tới cửa, cậu nhịn không được cau mày nói, “Chú Lưu, ông nội con đang nghỉ ngơi, phiền chú đừng nói chuyện lớn tiếng như vậy, sẽ đánh thức ông nội.”

“Ừ ừ ừ, chú sẽ nói nhỏ thôi, như vậy được chưa?” Chú Lưu thoáng hạ giọng, cười tủm tỉm nói, nếu bình thường, ông ta nhất định sẽ không phối hợp như vậy, vẫn lớn giọng như trước.

Đường Hiểu không dấu vết ngăn cản tầm mắt Lưu Vân Lệ, nói “Chú Lưu, chú tới nhà con có chuyện gì?”

Lưu Thiên Tài nhìn nhìn Cốc Tu Cẩn phía sau cậu, do dự không biết mở miệng như thế nào.

Lưu Vân Lệ thúc giục kéo tay áo ông ta.

Lưu Thiên Tài đành phải kiên trì nói, “Đường Hiểu, con ra đây một chút, chú Lưu có một số việc muốn hỏi con, không biết con có tiện hay không?”

Đường Hiểu rất muốn nói không tiện.

“Nếu đã có việc rồi, các người mau đi nói chuyện đi!” Lưu Vân Lệ không đợi được, vội vàng đẩy ba cô ta và Đường Hiểu ra ngoài, tựa như cô ta mới là chủ nhà vậy.

Thân là chủ nhân nhưng lại bị đuổi ra khỏi nhà, trong lòng Đường Hiểu có chút tức giận không vui, liền dứt khoát bỏ mặc Lưu Thiên Tài ở đó mà tự đi vào nhà, thật không ngờ, cậu vừa ra ngoài chưa đến vài giây, cả người Lưu Vân Lệ gần như đã dán lên người Cốc Tu Cẩn.

“Cô đang làm gì vậy?” Đường Hiểu rốt cục nhịn không được hét lên.

Lưu Vân Lệ hoảng sợ, bởi vì tư thế ngồi của cô ta không được bình thường, không cẩn thận liền từ trên sôpha té xuống, mông đập xuống đất, bị mất mặt trước người trong lòng khiến cô ta thoáng chốc đỏ bừng mặt, xấu hổ dùng ánh mắt chờ mong nhìn Cốc Tu Cẩn, đại khái là hy vọng anh có thể đỡ mình đứng lên.

Cốc Tu Cẩn lại trực tiếp đứng lên tránh ra chỗ khác.

Vẻ mặt Lưu Vân Lệ đầy xấu hổ, vội vàng tự mình đứng lên, ngượng ngùng chạy đến phía sau Lưu Thiên Tài, nhẹ nhàng kéo quần áo ba cô ta, “Ba, ba nói chưa?”

Lúc này Lưu Thiên Tài mới hoàn hồn, cười tủm tỉm nói, “Đường Hiểu à, hôm nay tới tìm hai người kỳ thật là có chuyện muốn hỏi, là như vầy, không biết Cốc tiên sinh đã có hôn ước hay chưa?”

“Chú Lưu, học trưởng là khách do con mời đến, chú đột ngột đến đây như vậy, lại còn hỏi loại vấn đề này chẳng lẽ không cảm thấy đường đột sao? Lại nói, học trưởng anh ấy có hôn ước hay không có liên quan gì đến các người?” Đường Hiểu đã đoán được những gì ông ta muốn nói tiếp theo, cũng chính vì điều này, cậu mới vô cùng buồn bực, chưa từng nghĩ có một ngày cậu lại chán ghét hai cha con chú Lưu như vậy.

“Đương nhiên là có liên quan.” Không đợi Lưu Thiên Tài trả lời, Lưu Vân Lệ liền không đợi được, vừa nói xong cô ta liền lần thứ hai đi đến trước mặt Cốc Tu Cẩn, tự đẩy mạnh tiêu thụ của bản thân nói, “Em tên là Lưu Vân Lệ, năm nay 26 tuổi, biết làm việc nhà, biết xuống bếp, hiện tại không có bạn trai, em rất thích anh, không biết anh có thể làm bạn trai của em hay không, lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết?”

Đường Hiểu nghe thấy không khỏi chậc chậc lưỡi, cô ta thật sự dám nói như vậy nữa.

Bất quá xác thực Lưu Vân Lệ nói đúng vế trước, vì muốn tăng khả năng được kết hôn, cô ta từ nhỏ đã học làm việc nhà, nghe nói còn luyện thành một tay nấu ăn ngon, nhìn qua tổng thể thì không có vấn đề gì, nhưng trên thực tế tính cách quá mức quái dị.

Đường Hiểu không hề nghi ngờ, trước đó Lưu Vân Lệ đã nhìn trúng vẻ ngoài của Cốc Tu Cẩn, bất quá yêu cầu của cô ta rất cao, bây giờ cư nhiên cũng chẳng buồn hỏi đến gia thế của Cốc Tu Cẩn, có lẽ là do nhìn thấy chiếc BMWs đậu ngoài sân, người có thể chạy một chiếc xe xịn, trong mắt người trong thôn tuyệt đối là kẻ có tiền, cho nên bước này liền trực tiếp bỏ qua.

“Thật có lỗi, tôi đã có người yêu rồi.” Cốc Tu Cẩn nhíu mày nói, anh đã biết nguyên nhân tại sao Đường Hiểu lại không muốn nhìn thấy hai cha con này.

Một tia sét xẹt ngang qua tai Lưu Vân Lệ, cô ta khó có thể tin mà trợn trừng mắt, “Tại sao? Cô ta có chỗ nào tốt hơn em?”

Cốc Tu Cẩn nói trắng ra, “Cậu ấy chỗ nào cũng tốt hơn cô.”

Vẻ mặt lo lắng của Đường Hiểu lộ ra ý cười.

Lưu Vân Lệ sửng sốt, cuối cùng cũng biết chuyện này sẽ không thuận lợi như cô ta suy nghĩ, phải biết rằng những người đàn ông trước đó vừa thấy bộ dáng xinh đẹp của cô ta ít nhiều cũng sẽ nổi chút tâm tư, nhưng mà phản ứng của người đàn ông này lại không giống, khiến cô ta nhất thời khẩn trương hẳn lên, “Tại sao, em đối với anh là nhất kiến chung tình, anh phải chịu trách nhiệm với em, hơn nữa nếu anh kết hôn với em, em cũng không bắt anh ký hiệp nghị trước hôn nhân nữa, chúng ta có thể từ từ thương lượng.”

Đường Hiểu thật sự không còn lời nào để nói, cái cô Lưu Vân Lệ này, mỗi lần gặp được người thoạt nhìn có bộ dáng đẹp trai lại nhiều tiền đều sẽ nói những câu như nhất kiến chung tình gì đó, lời nói của cô ta căn bản không thể tín, hơn nữa vừa gặp mặt đã nói đến chuyện kết hôn, rốt cuộc là cô ta rất tự tin vào chính mình, hay là đang mơ mộng hão huyền? Cậu cho rằng xác suất của vế sau cao hơn.

Còn nữa, cái gì mà ‘Em đối với anh là nhất kiến chung tình, anh phải chịu trách nhiệm với em’?

Đây là bệnh, phải trị!

Đường Hiểu giơ tay muốn ngăn hai cha con bọn họ lại, tâm trạng cậu đang rất âm u bực bội, bất quá không ngờ mị lực của Cốc Tu Cẩn lại cao như vậy, cư nhiên chỉ dựa vào bề ngoài đã khiến Lưu Vân Lệ thay đổi chuyện ký hiệp nghị trước hôn nhân, đương nhiên, không hổ là người cậu coi trọng, nói là hy sinh, không bằng nói cô ta đang rất không bình thường mà càng chạy càng xa. (chỗ này có chút khó hiểu, cơ mà ta vàYeye cũng chẳng biết ed sao cho dễ hiểu nữa, mọi người thông cảm :v)

Đường Hiểu đang chuẩn bị vận khí, Cốc Tu Cẩn đột nhiên mở miệng.

“Vị tiểu thư này, có lẽ cô nên đến gặp bác sĩ một chút sẽ tốt hơn?”

Lưu Thiên Tài và Lưu Vân Lệ đồng loạt ngây ngẩn cả người, anh nói câu này là có ý gì?

Đường Hiểu cũng có chút không kịp phản ứng.

Cốc Tu Cẩn mặt không đổi sắc, nói tiếp, “Tôi không rõ đầu của cô đươc cấu tạo như thế nào, nhưng vừa gặp mặt liền nói những lời như thế với một người xa lạ, tôi cho rằng cô hẳn là nên đến khoa thần kinh gặp bác sĩ đi, có lẽ nơi đó thích hợp với cô hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.