Sủng Thê Chi Đạo

Chương 106: Sống chung



Trực tiếp ngã trên mặt đất khiến Uông Hà nhất thời ăn một miệng đất, Đường Hậu vội vàng chạy tới nâng bà ta dậy, dùng tay phủi phủi cát trên người bà ta, lo lắng nói, “Bà xã, em không sao chứ?”

Uông Hà một phen đẩy ông ta ra, hung tợn trừng Cốc Tu Cẩn, gần như hận không thể nuốt chửng anh, nhưng chiều cao hai người quá chênh lệch, bà ta biết mình không làm gì được, vội quay đầu quát Đường Hậu, “Còn thất thần làm gì, mau đoạt lấy điện thoại trên tay hắn.”

Đường Hậu thoáng do dự.

Uông Hà nhìn thấy, nhấc chân lên đạp ông ta một cái, “Anh muốn chết à, còn không nhanh lên một chút.”

Đường Hậu bị bà ta đá lảo đảo một chút.

Hoàng Thái cũng tự biết mình không phải là đối thủ của Cốc Tu Cẩn, vội vàng nhéo tay Đường Minh một chút, “Anh cũng mau đi giúp anh cả của anh kìa, nếu những lời này bị anh ta truyền ra, hai anh em các người sẽ trở thành trắng tay đó.”

Những lời này rốt cục cũng khiến hai anh em kia có phản ứng.

“Cốc tiên sinh, chúng tôi không muốn ra tay với anh, có thể xin anh giao đoạn ghi âm ra không?” Đường Hậu là một người ngồi văn phòng, còn có bụng bia, chuyện đánh nhau căn bản là không thể nào, chẳng qua hai người đối phó một người thì ông ta có chút tự tin, nhưng vẫn không hy vọng sẽ làm lớn chuyện, nếu có thể giải quyết trong hòa bình cũng rất tốt.

Đường Minh cũng nói, “Chỉ cần Cốc tiên sinh giao đoạn ghi âm ra, tôi bảo đảm sẽ không quấy rầy Hiểu Hiểu và ông nội cậu ấy nữa.”

“Không được!” Uông Hà lập tức lên tiếng phản đối.

Cốc Tu Cẩn quay đầu lại nói với Đường Hiểu, “Hiểu Hiểu, đưa ông nội em lên xe trước, nơi này giao cho anh xử lý.”

Đường Hiểu do dự nói, “Nhưng mà bọn họ…”

Cốc Tu Cẩn cười cười, “Tin anh đi.”

Đường Hiểu bình tĩnh nhìn anh, cuối cùng cũng gật đầu.

Ông lão cũng không muốn phải nhìn thấy bọn họ, ông có mắt nhìn hơn so với Đường Hiểu, hai đứa con trai không nên thân của ông tuyệt đối không thể là đối thủ của Cốc Tu Cẩn, ngược lại, người cần lo lắng phải là Đường Hậu và Đường Minh mới đúng.

Uông Hà không muốn để bọn họ dễ dàng lên xe, đương sự không ở đây, bọn họ phát hỏa với người đàn ông này thì có ích lợi gì, anh ta căn bản không kiêng nể bọn họ, hơn nữa ba trăm vạn vẫn chưa tới tay, tuyệt đối không thể để bọn họ dễ dàng rời khỏi đây như vậy.

“Các người ngăn cản cậu ta lại trước.” Uông Hà vội vàng nói với hai anh em Đường Hậu, sau đó chuẩn bị chạy qua.

Cốc Tu Cẩn đi trước một bước chắn ở trước xe, thản nhiên nói, “Uông phu nhân, tôi khuyên bà tốt nhất không nên đi về phía trước thêm một bước nữa, nếu không tôi không dám bảo đảm bà có té ngã nữa hay không.”

Uông Hà nhớ tới vừa rồi té ngã rất đau, nhất thời co rúm lại.

Hoàng Thái thấy cục diện cư nhiên bị anh khống chế một cách dễ dàng, càng hiểu được Cốc Tu Cẩn không phải là người đơn giản, hiện tại Hoàng gia không nên đắc tội với người khác, nhất thời thái độ ôn hòa hơn, nhẹ nhàng nói, “Cốc tiên sinh, đây là chuyện nhà của chúng tôi, một người ngoài như anh hình như không lý do xen vào chuyện nhà của chúng tôi, tôi tin anh là một người hiểu lý lẽ, bằng không mọi người đều nhượng bộ một bước đi.”

“Không biết Đường phu nhân định nhượng bộ một bước như thế nào?”

Cốc Tu Cẩn chậm rãi gợi lên một nụ cười sâu không thấy đáy, anh đã sớm nhìn ra, trong bốn người này thì người tương đối có đầu óc chính là bác hai gái của Đường Hiểu, mà những vai diễn người ác kia, đa phần đều do Uông Hà tính tình nóng nảy đảm nhận, đáng tiếc, đầu óc lại dùng sai chỗ.

“Rất đơn giản.” Hoàng Thái liếc mắt nhìn Đường Hiểu và ông lão bên trong xe một cái, liền nói, “Tôi tin tưởng không có người nào lại vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác, huống chi cậu và Đường Hiểu cùng lắm chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, ý đồ của cậu, chỉ sợ cũng là muốn tiền bán căn nhà, như vậy đi, chỉ cần cậu giúp chúng tôi lấy được số tiền đó, tôi quyết định chia cho cậu một trăm vạn, thế nào?”

Cốc Tu Cẩn còn tưởng rằng bà ta định nói gì, xem ra vẫn là anh đánh giá bà ta hơi cao.

Đột nhiên anh phát hiện, hóa ra bình thường nhìn mặt anh giống thiếu tiền đến như vậy.

Uông Hà nghe xong liền bất chấp tất cả, mất hứng hét lên, “Hắn ta chẳng qua chỉ là một người ngoài, dựa vào cái gì phải cho hắn một trăm vạn!”

Hoàng Thái chán ghét trừng mắt nhìn bà ta một cái, “Uông Hà, nếu chị còn muốn lấy được tiền, tốt nhất hãy mau câm miệng lại đi!”

Uông Hà còn muốn nói gì nữa, nhưng Đường Hậu đã vội vàng kéo bà ta.

Cốc Tu Cẩn đặt tay lên đầu xe, khóe môi cong cong cười nói, “Một trăm vạn ngay cả một phần tư giá chiếc xe này của tôi cũng không bằng.”

Ánh mắt Hoàng Thái trở nên lạnh lùng, “Vậy cậu muốn như thế nào?”

“Thật xin lỗi, tôi cũng không thiếu tiền.” Cốc Tu Cẩn cất di động vào, không muốn tiếp tục vô nghĩa với bọn họ, giả vờ muốn rời đi.

Lần này không cần Uông Hà nhắc nhở, Đường Hậu và Đường Minh rất tự giác bước lên, muốn ngăn cản anh lại.

Cốc Tu Cẩn bắt lấy cánh tay đang vung tới của Đường Hậu, bẻ ngoặt tay ông ta về phía sau, Đường Hậu lập tức đau đến mức hét lên.

Đường Minh lúc này mới kịp phản ứng.

Cốc Tu Cẩn quẳng Đường Hậu lên mặt đất, sau đó cũng dùng phương thức như vậy quật ngã Đường Minh, hai người đàn ông trưởng thành, cứ như vậy bị anh hạ gục một cách dễ dàng, anh xuống tay rất đúng mực, chẳng qua vì không để Đường Minh tiếp tục gây phiền phức, cho nên anh hơi động tay một chút.

Đường Hậu đỡ lấy cánh tay phải đau đến tê rần, cảm giác tay đã bị trật khớp.

Tình cảnh Đường Minh cũng không kém hơn ông ta bao nhiêu, khi ngã sấp xuống thì quai hàm đập lên mặt đất, miệng đã bị rách da, chảy máu.

Trong bốn người còn lại một người duy nhất không có chuyện gì, chỉ biết khua môi múa mép là Hoàng Thái.

Hoàng Thái biết mình không phải là đối thủ của anh, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ sau đó sẽ đến lượt mình.

Cốc Tu Cẩn thấy bọn họ thành thật bỏ cuộc, liền xoay người mở cửa xe ra ngồi vào.

Bốn người rốt cuộc chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn xe rời khỏi thôn Đường Khẩu, nhìn ba trăm vạn cách bọn họ càng ngày càng xa.

Uông Hà đỡ Đường Hậu đứng lên, oán hận nhìn theo hướng xe rời đi, “Tôi tuyệt đối không bỏ cuộc đâu.”

Hoàng Thái nhìn bà ta một cái, cười lạnh nói, “Chờ bọn họ về tới H thị, trời cao hoàng đế xa, cho dù chị không muốn bỏ qua cũng không được.”

“Cô gấp cái gì, đừng quên, từ thôn Đường Khẩu trở về H thị phải đi qua B thị, chỉ cần động tay một chút, tôi không tin bọn họ có thể bình yên vô sự trở về H thị.” Hai mắt Uông Hà ngập đầy vẻ lạnh lùng hung ác.

Hoàng Thái trầm mặc chớp mắt một cái, “Chị cho rằng B thị là nhà của chị sao?”

Uông Hà nói, “Không thử thì làm sao biết được.”

Hoàng Thái không giống Uông Hà, bà ta biết tiền bán nhà tám phần là không lấy được, nếu lại tiếp tục cùng Uông Hà náo loạn, một khi chọc giận đối phương, nói không chừng đối phương sẽ truyền đi đoạn ghi âm kia.

“Chị muốn thử thì tự mình thử đi.”

“Hoàng Thái, chẳng lẽ cô định bỏ cuộc nửa đường sao? Nếu thật sự như vậy, chờ khi lấy được số tiền kia, tôi sẽ không chia cho cô.” Uông Hà xì một tiếng nở nụ cười.

Hoàng Thái thoáng chút chần chừ.

Lúc này, bốn người nhóm Uông Hà vẫn chưa biết, chờ sau khi bọn họ trở về B thị, căn bản không còn cơ hội làm chuyện ác nữa, đến lúc đó rốt cuộc bọn họ cũng không thể đi theo phía sau ngăn chặn Đường Hiểu, vì bọn họ ngay cả tự cứu mình cũng không kịp.

Bởi vì ông lão không chịu được xóc nảy, lần này Cốc Tu Cẩn trở về còn chậm hơn so với lần trước, lần trước chỉ khoảng sáu giờ, lần này lại thêm một giờ, chờ khi bọn họ trở lại biệt thự, đã sắp gần tám giờ.

Ông lão đứng trước cửa biệt thự, cau mày nói, “Hiểu Hiểu, con sống chung với Cốc tiên sinh sao?”

Đường Hiểu biết ông lão sẽ nhắc tới chuyện này, cũng may cậu đã nghĩ ra một cái cớ thật tốt, “Ông nội, ông cũng biết giá đất ở H thị rất đắt, với tiền lương của con căn bản không mua nổi nhà ở, một căn nhà ở trung tâm thành phố, cho dù là nhà thuê cũng rất đắt, hơn nữa, bởi vì chuyện của Chu Thích, đến bây giờ con vẫn có chút ám ảnh đối với nhà trọ, học trưởng anh ấy sau khi biết con khó xử, liền tốt bụng bảo con tạm thời ở lại nhà anh ấy.”

Ông lão biết Chu Thích là bạn cùng phòng của cháu trai, sau đó cháu trai cũng có nói chuyện này với thím Dương, thím Dương liền kể lại cho ông nghe, cho nên ông cũng biết chuyện này.

“Nhưng mà chuyện đó cách đây đã hơn mấy tháng, chẳng lẽ vẫn chưa tìm được sao?”

Đối mặt với câu hỏi của ông nội, Đường Hiểu cảm thấy chột dạ dời tầm mắt, “Vẫn chưa, phòng ở tốt rất khó tìm, hơn nữa ông nội ở đây cũng tương đối thuận tiện, học trưởng có một bác sĩ riêng, nếu ông nội ở lại đây, vị bác sĩ kia có thể chuẩn bệnh cho ông, nể mặt học trưởng, người ta cũng sẽ giảm giá cho chúng ta!”

“Con đó!” Ông lão bật cười lắc đầu, chung quy vẫn bị câu nói sau cùng thuyết phục.

Tuy rằng bọn họ đã có tiền, nhưng ông lão chăm chỉ cả đời, đến bây giờ vẫn không thể từ bỏ quan niệm tiết kiệm, nếu có thể tiết kiệm ông cũng bằng lòng, hơn nữa, tiền bán nhà ông định để dành cho cháu trai lấy vợ, cháu trai nói rất đúng, một căn nhà ở thành phố lớn rất đắt.

Nghe thấy câu nói này, Đường Hiểu liền biết ông nội đã đồng ý.

Trương quản gia đã sớm nhận được điện thoại của Cốc Tu Cẩn, trước khi bọn họ trở về liền nhờ đầu bếp Lưu chuẩn bị một bàn thức ăn, vì để chăm sóc ông lão, đa phần các món ăn đều khá thanh đạm.

Mặc dù đây là lần đầu tiên ông lão vào sống trong một biệt thự xinh đẹp như vậy, nhưng biểu hiện lại tuyệt không câu nệ.

Sau khi ăn cơm tối, Trương quản gia chủ động đưa ông lão đến căn phòng đã được quét dọn lại, căn phòng này ở ngay bên cạnh phòng Đường Hiểu, đây là do Cốc Tu Cẩn yêu cầu.

Đường Hiểu vốn định nói để ông lão ở trong phòng cậu, đột nhiên nhớ ông nội vẫn chưa biết quan hệ giữa cậu và Cốc Tu Cẩn, không thể không từ bỏ ý định này, hơn nữa trong khoảng thời gian kế tiếp, khi ở nhà cũng không thể có biểu hiện quá thân mật với Cốc Tu Cẩn.

Đường Hiểu dọn quần áo của ông nội vào phòng, kỳ thật cũng không được mấy bộ.

Quần áo của ông nội rất đơn giản, xuân hạ thu đông tổng cộng chưa đến mười bộ, mấy năm nay bởi vì thiếu tiền, cho nên đã hơn một năm ông nội chưa mua quần áo mới.

Buổi tối, Đường Hiểu bàn bạc một chút với Cốc Tu Cẩn, quyết định đêm đầu tiên sẽ ngủ chung với ông nội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.