Sủng Thê Có Độc

Chương 12: Kế Hoạch Gặp Nhau





Mùng bảy tháng bảy âm lịch, lễ Khất Xảo (1).

Vào ngày này, Trì Châu ban đêm sẽ đặc biệt náo nhiệt, nữ tử chưa có hôn phối hôm nay cũng sẽ tới bờ sông Liễu thả đèn lồng, mà nam tử, vô luận có hôn phối hay chưa, cũng sẽ trong ngày này đến đây tụ tập.
(1) Lễ thất tịch hay còn gọi là lễ Khất Xảo diễn ra vào ngày 7 tháng 7 âm lịch hàng năm.

(Tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.)
Bởi vì, có một tập tục ở Yến quốc, chính là vào ngày lễ Khất Xảo này, nữ tử có thể đem hầu bao tự tay làm đưa cho nam tử, nam tử nguyện ý cưới nữ tử vào cửa liền sẽ nhận lấy hầu bao.

Đương nhiên, nam tử cũng có thể đưa đèn lồng cho nữ tử, nếu như là phái nữ, cũng sẽ nguyện ý uỷ thác cả cuộc đời.

Qua giờ Thân (3-5h chiều), Đồng Tử Kỳ liền dẫn theo Xuân Đào đi đến bờ sông Liễu, mà hai tên hắc sát binh kia cũng tự nhiên là đi theo trong bóng tối.

Dọc theo đường đi, Đồng Tử Kỳ đi nhẹ nhàng, đôi mắt linh hoạt nhìn bốn phía, thấy cái gì mới lạ đều sẽ thưởng thức, nhìn qua giống như con chim hoàng anh mới được thả ra khỏi lồng, xinh đẹp mà cao nhã.

Khoé miệng nàng từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười yếu ớt, giống như vui sướng, nhưng lại không đạt đến đáy mắt.
Dừng một bước trước gian hàng mặt nạ, Đồng Tử Kỳ đưa tay gỡ nửa mặt nạ hồ điệp trên mặt xuống.

Mặt nạ này vẽ vô cùng tinh xảo, cánh hoa cùng râu (2) làm thành bịt mắt, cách hoa bên trái, râu bên phải, mà hồ điệp màu lam giương cánh đậu trên cánh hoa, đôi cánh bay lên, màu lam diễm lệ chiếu qua ánh nến vô cùng linh động, thật giống như lại phe phẩy đôi cánh...
(2) Râu ở đây mình nghĩ là râu của hoa á, chứ hong phải râu đàn ông đâu nha =))) Một số loài hoa "có râu" thì các bạn có thể lên mạng search nà:3
Đồng Tử Kỳ nhẹ nhàng đeo mặt nạ lên, quay người liền đi, chỉ để lại một câu "Xuân Đào, trả tiền."
Phố bên bờ Liễu, là Tây Nhai.

Bình thường, ban đêm đều an tĩnh chỉ có âm thanh gió thổi cành liễu, bây giờ lại là phồn hoa náo nhiệt, tụ tập hơn nửa số người ở Trì Châu, ngoại trừ bày hàng rong, tự nhiên là tất cả công tử, tiểu thư đều tề tụ ở đây.
Đồng Tử Kỳ đi về phía trước dọc theo con đường trong trí nhớ, từng nhịp cước bộ mang theo vài phần bay nhảy tung tăng.

Nếu nhìn vào đôi mắt nàng, ngươi sẽ thấy nó cùng ánh nến tôn lên màu đỏ mỹ lệ, lãnh diễm mà mang theo hận thù thấu xương! Bởi vì, ngày này kiếp trước, nàng chính là ở đây gặp Ân Kiệt!
"Tiểu thư, ngài chờ ta một chút." Xuân Đào bị đám người chen lấn đẩy khỏi bên cạnh Đồng Tử Kỳ, vội vàng chen chúc lên phía trước, một bên chen một bên đi theo bóng dáng Đồng Tử Kỳ.
Đồng Tử Kỳ không ngừng bước, ngược lại tiếp tục tiến lên phía trước.

Đột nhiên, trong lòng run lên, thầm nói: Tới! Lúc này, một người xuất hiện cách đó không xa trước mặt nàng, hắn cũng nhanh chóng chạy tới giống nàng, ngay cả đầu cũng không ngẩng, nhìn bộ dáng lo lắng kia giống như có chó đuổi theo phía sau.

Đồng Tử Kỳ cười nhạt, mắt thấy hắn vọt tới phía mình mà không tránh, đầu vai cảm thấy đau nhức theo thói quen nghiêng sang một bên --
"Tiểu thư cẩn thận!"
Chỉ nghe một tiếng gọi lo lắng, một giây sau thân thể Đồng Tử Kỳ đã rơi vào lồng ngực vững vàng.
Đồng Tử Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, cố ý thả nhẹ âm thanh.


"Đa tạ công tử đã cứu mạng..." Chữ Ân bị bóp chết trong cổ họng, Đồng Tử Kỳ khi nhìn rõ hình dáng của người đỡ nàng, sắc mặt liền thiên biến vạn hoá, cuối cùng chỉ tức giận nói một câu.

"Thế nào lại là ngươi?"
Vệ Tử Du cười khẽ, khoé miệng cong lên mang theo vài phần trêu tức.

"Nếu không, ngươi cho rằng sẽ là ai?"
"Ngươi..." Đồng Tử Kỳ vô cùng tức giận, Vệ Tử Du sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, vì vì cái gì hết lần này tới lần khác vào thời điểm này.

Đây không phải sửa lại kịch bản kiếp trước sao?
Đúng lúc này, một đạo âm thanh quen thuộc êm ái chen giữa nàng và Vệ Tử Du.

"Tiểu thư, cô...!Cô không sao chứ."
Thân hình Đồng Tử Kỳ hơi khựng lại, trong tiềm thức nắm chặt nắm đấm.

Thanh âm này...!Là hắn!
Đẩy Vệ Tử Du ra, Đồng Tử Kỳ xoay người lại, nụ cười trên mặt không thân cận cũng không kháng cự, vừa đúng.

"Đa tạ vị công tử này quan tâm, ta không sao."
Đồng Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn gương mặt quen thuộc kia của Ân Kiệt, hận không thể vò nát chiếc khăn đẹp trong tay! Ân Kiệt, ngươi quả nhiên tới.

Chỉ tiếc, một đời này, tính toán của ngươi sợ là vô ích cả rồi!
Lông mày Ân Kiệt cong cong, mặc dù không cười, nhưng lại giống như cười mang lại cho người ta cảm giác thân thiết.


Trước kia, nàng chính là bị đôi lông mày này lừa gạt! Cánh mũi hắn vừa phải, không thể nói là rất, nhưng cũng cân đối, dưới mũi, đôi môi mày hồng nhạt, môi trên so với môi dưới dày hơn một chút, không cười thì cong lên, đặc trưng của loại người bạc tình bạc nghĩa, ranh mãnh xảo quyệt, khiến nàng bây giờ nhìn thấy đều chán ghét.

Nhưng, không thể không nói, tổng quan của Ân Kiệt lại là cảnh đẹp ý vui, bộ mặt này có thể hấp dẫn không ít nữ tử vì hắn phát điên.
Ân Kiệt thấy kế hoạch chỉ thành công một nửa, mà một nửa kia là bị huỷ trong tay người đột nhiên xuất hiện lo chuyện bao đồng này! Quay đầu, Ân Kiệt nhìn về phái Vệ Tử Du, đôi mắt chim ưng lập loè tia lạnh, tựa hồ như muốn đóng băng người này.

"Vị công tử này thân thủ không tệ a."
Vệ Tử Du quay lại cười lạnh, đối với tia lạnh của Ân Kiệt không sợ chút nào, không chút khiêm tốn trả lời: "Cũng không tệ."
Ân Kiệt nắm chặt nắm đấm trong tay áo, đối với Vệ Tử Du lại nhiều thêm một phần hận ý.

Hắn thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy người không biết điều như thế!
Vệ Tử Du cũng mặc kệ ánh mắt hắn như thế nào, đưa tay nắm chặt cổ tay Đồng Tử Kỳ, đem nàng kéo đến trước mặt mình, hơi hơi cúi người, môi mỏng ghé sát bên tai nàng thấp giọng nói: "Thù lao ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa! Ta không có thời gian cho ngươi đâu!"
Đồng Tử Kỳ dùng sức giãy giãy cổ tay, làm thế nào cũng không thoát nổi, ngẩng đầu lên, trong mắt Đồng Tử Kỳ mang theo vài phần lệ khí bắn về phía Vệ Tử Du.

"Ta hôm nay không rảnh cùng ngươi bàn luận cái này, ngươi trước rời đi đi."
Ba ngàn chữ hoàn tất, 77 ngủ trước, ngày mai tiếp tục.

Thân ái đừng quên ấn yêu thích + đề xuất + để lại lời nhắn a ~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.