Sủng Thê Có Độc

Chương 4: Gặp Lại Người Lạ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Dilys
(Wattpad: @khuvuoncuadilys)
Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan, chương 3: gặp lại, người lạ
"Vậy ngươi dẫn ta đi, ta đi nói chuyện cùng với người kia." Đồng Tử Kỳ kiên trì, bởi vì nàng biết người bên trong gian phòng chữ Nguyệt là ai, mà nàng, hôm nay đến đây chính là vì hắn!
"Việc này...!Tiểu thư, ngài đây không phải làm ta khó xử sao..." Tiểu nhị thầm chảy mồ hôi, chưa từng nghĩ rằng một tiểu cô nương sẽ khó đối phó như vậy.
Xuân Hà bước nhanh về phía trước, âm thầm kéo góc áo Đồng Tử Kỳ, thì thầm: "Tiểu thư, nếu không thì chúng ta trở về đi, tiểu thư muốn ăn cái gì, ta mua về cho ngài, có được không?"
Tiểu thư dù sao cũng là nữ nhi gia, nếu ở bên ngoài gây nên tranh chấp ắt danh tiếng sẽ gặp bất lợi.
Đồng Tử Kỳ nhếch khoé môi dưới.


"Ta hôm nay muốn ăn ở đây." Lướt qua tiểu nhị, Đồng Tử Kỳ trực tiếp lên lầu hai, cũng không cùng tiểu nhị nói nhảm.

Trùng sinh một đời, nàng đã không còn dịu dàng hiền thục nữ tính, muốn làm cái gì, nàng nhất định phải làm; muốn cái gì, nàng cũng sẽ không tiếc hết thảy để lấy được nó!
Tiểu nhị thấy vậy liền vội vàng đuổi kịp Đồng Tử Kỳ, muốn ngăn cản nhưng lại sợ đụng chạm nàng, cánh tay đang đưa ra cứng nhắc dừng trên không trung, phía trước không phải, phía sau cũng không phải.

"Tiểu thư, ngài không thể a, ngài thế này không phải làm khó tiểu nhân sao..."
"Ai, tiểu thư, chờ ta một chút..." Xuân Hà bước nhanh đuổi kịp Đồng Tử Kỳ, đứng giũa nàng va tiểu nhị, khiến cho tiểu nhị muốn tới gần cũng không thể.
Đi tới trước cửa phòng chữ Nguyệt, Đồng Tử Kỳ đẩy ra, hai mắt sáng lên, xung quan chiếc bàn tròn lại vắng vẻ một mảnh.

Hắn không ở đây sao? Vẻ mặt Đồng Tử Kỳ cứng lại, còn chưa thất vọng hoàn toàn liền nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Tiểu thư không biết gõ cửa trước khi đi vào sao?"
Theo tiếng nói nhìn lại, Đồng Tử Kỳ cuối cùng cũng gặp được người khiến nàng để tâm.

Lúc này Vệ Tử Du nghiêng người nằm trên giường, tay chống lấy đầu, sợi tóc đen như mực tuỳ ý xoã xuống, rũ trên chăn bông, dung mạo tuấn mỹ như vậy, tư thái tuỳ ý lộ ra sự nghi ngờ, đôi mắt đen tuyền như chú mèo đang nghỉ ngơi lười biếng nhìn Đồng Tử Kỳ, dù là Đồng Tử Kỳ ở kiếp trước cùng hắn không quá quen thuộc, nhưng cũng chưa thấy qua bộ dáng như vậy của hắn.


Chỉ là, sự trào dâng trong đáy lòng nàng lại đụng phải sự âm u lạnh lẽo từ mắt hắn —
Nắm chặt tay lại, Đồng Tử Kỳ ngang ngược khẽ nhếch cằm.

Không sao hết, kiếp trước, hắn đã vì mình mà làm nhiều thứ, một đời này, liền để nàng chủ động đi.
"Công tử, ta rất thích gian phòng này, công tử có thể hay không đem gian phòng nhường cho ta? Hoặc, nếu công tử không ngại, có thể lưu lại cùng nhau dùng cơm, tính tiền chung với ta." Khoé môi Đồng Tử Kỳ khẽ nhếch, vẻ mặt bĩnh tĩnh, nhưng kỳ thực lòng bàn tay đã có một lớp mồ hôi mỏng.
"A." Vệ Tử Du nhỏ giọng cười nhạo, chậm rãi ngồi dậy, bất giác có chút nực cười.

Sửa sang lại vạt áo, thanh âm lộ ra chút lãnh ý.

"Thứ nhất, ta không tính nhường ngươi gian phòng này.

Thứ hai, ta vô cùng để ý việc dùng cơm cùng một chỗ với người lạ.

Thứ ba, ta mặc kệ ngươi có gia giáo hay không, bây giờ đây là căn phòng của ta, mời ngươi ra ngoài!"
Đồng Tử Kỳ như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ nhận được lời lẽ lạnh lùng như vậy từ Vệ Tử Du, vào thời điểm lần đầu bọ họ gặp mặt ở kiếp trước, hắn tuấn mỹ nho nhã, cười nói với nàng tiền viện vì quá ầm ĩ, cho nên đi dạo xung quanh một chút, không cẩn thận tới chỗ này mạo phạm cô nương, mong cô nương thứ tội. Vì cái gì, trên người Vệ Tử Du hiện tại không cách nào nhìn ra bất luận một tia ôn nhu?
"Ngươi —" Xuân Hà tiến lên một bước, đem Đồng Tử Kỳ còn đang sững sờ chắn sau lưng, như gà mái bảo vệ đàn con, cảnh giác mà khẩn trương.


"Tiểu thư nhà ta há lại là người mà ngươi có thể chỉ trích, ta nói cho ngươi biết, có thể cùng một chỗ dùng cơm với tiểu thư nhà ta là may mắn của ngươi...!Ngươi, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu."
"Buồn cười." Vệ Tử Du nhìn Xuân Hà cùng Đồng Tử Kỳ sau lưng nàng như đang xem kịch, con ngươi xinh đẹp như đá vỏ chai (1) mang theo ý mỉa mai.

Tiểu thư nhà này ngược lại thú vị hơn ngày xưa, mang theo nha hoàn tới câu dẫn.

Kéo anh ta, câu dẫn.

Câu dẫn không thành thì đem nha hoàn ra mặt cho nàng.
(1) Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diệu thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.

Đá vỏ chai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.