Vào lúc này Mộ Hoài rất suy yếu, mồ hôi đầm đìa thấm ướt cả vạt áo lụa, hơn nữa tay chân chàng cũng chẳng còn chút sức lực nào.
Theo kinh nghiệm qua hai lần trùng sinh, chưa đến vài canh giờ thì không thể nào khôi phục được như lúc đầu.
Sao lại vào lúc này chứ?
Mộ Hoài rầu rĩ, trước đây chàng đều trùng sinh vào năm mười sáu tuổi, sớm hơn hai năm so với thời điểm hiện tại.
Đêm nay mới tỉnh đã đành, chàng còn bỏ lỡ ngày đại hỉ của mình nữa.
Ngẫm nghĩ lại, e là chuyện hôm qua đã đắc tội nặng với nương tử rồi, nhớ lại “Mình” hôm trước vừa hung dữ vừa vô tâm chẳng thể hiện chút tình cảm nào với nương tử, đúng thật là vô cùng khốn kiếp. Thậm chí, chàng còn bỏ qua đêm động phòng hoa chúc tốt đẹp và không dùng tình cảm chân thành cùng cắt bỏ nến đỏ hỉ kết liên lý nữa. Trái lại, chàng cứ nghi thần nghi quỷ, cố ý rời phủ làm mấy chuyện bao đồng, lo việc thiên hạ nhằm né tránh nàng?
Đây không phải là ăn no rửng mỡ sao?
An nguy của Nghi Quận vương liên quan quái gì đến chàng? Dù Thiên gia cố ý lập Hoàng thái tôn nhưng chuyện đấy có quan trọng bằng nương tử đang chờ đợi trong phòng vắng đâu chứ?
Lúc này ngoài hối hận ra thì chỉ toàn là hối hận. Nếu có thể mổ ruột để khám nghiệm, chắc chắn của chàng là một màu xanh đen.
Chàng chỉ ước trên xương sườn mọc ngay ra hai cánh để lập tức bay đến chính viện, nhưng hiện tại tay chân chàng đã mất sức, đi không nổi mấy bước nên đành phải cố chịu đựng tiếp tục chờ đợi.
“Hàn Tinh, chuẩn bị nước, ta cần tắm rửa.” Nhân lúc bây giờ không đi lại nổi, trước tiên chàng phải tẩy rửa hết đống mồ hôi này, sau đó lại sắp xếp thoả đáng, rồi buổi chiều sẽ đi gặp nương tử với một cơ thể nhẹ nhàng và khoan khoái. Đến lúc đó, chàng định bụng sẽ dịu dàng nhận lỗi với nương tử, dựa vào sự độ lượng của nàng, chắc hẳn nàng sẽ không trách chàng nữa đâu.
Trong làn hơi nước dày đặc, Mộ Hoài tựa lưng vào thùng tắm bằng gỗ trúc và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong đầu luôn đầy ắp ký ức rối rắm từ mấy kiếp trước, từng cảnh từng việc đang không ngừng nhắc nhở rằng, chàng là người được tái sinh, thật may mắn và cũng bất hạnh biết bao.
Thuở nhỏ, Mộ Hoài đã mất cha. Mẫu thân cũng buông tay về Tây phương khi chàng lên bốn.
Tính ra chàng đã lớn lên trong viện của Tổ mẫu Cố thị, người đã sớm ở goá nhiều năm.
Lúc đó huynh trưởng ruột là Mộ Tấn kế thừa y bát của phụ thân và gánh vác trọng trách nặng nề làm vẻ vang cho phủ Bác Vọng hầu. Vả lại như phụ thân đã mất của họ, huynh ấy cũng rất được Thánh thượng tin dùng, không chỉ được phong chức tước mà huynh ấy còn lĩnh cấp bậc Tướng quân vinh quang trước điện, trong tay có gần mười nghìn Kim Ô vệ, thế nên bỗng chốc huynh ấy trở thành nhân vật hiển hách có danh tiếng vô song trong kinh...
Mộ Hoài là đích ấu tử của Đông phủ, thấy huynh trưởng chống đỡ một vùng trời Mộ phủ nên thiết nghĩ bản thân không cần phải phấn đấu vươn lên nữa. Vì thế, mỗi ngày chàng chỉ biết chơi bời gây hoạ, còn nhỏ tuổi đã quậy phá đến mức thành Phụng Kinh mưa gió không yên, kể cả tổ mẫu Cố thị cũng chẳng làm gì được chàng.
Lúc ấy huynh trưởng Mộ Tấn thấy Mộ Hoài ngang bướng nên đâu chịu bỏ mặc, đánh rồi mắng nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng huynh ấy không thể nhịn nổi nữa bèn đưa chàng vào quân xuất chinh khi chàng chỉ mới mười bốn tuổi, chinh phạt Hồ Gia Mông Khoa - một Phiên Vương tự lập thành vua ở biên giới.
Mộ Tấn sợ đệ đệ còn trẻ tuổi nông nổi nên luôn quát tháo chàng một cách hung ác tại chiến trường, xem chàng như một Chấp kích lang (*) không chức không tước, ngày đêm giám sát mài giũa.
(*) Chấp kích lang: một quan chức canh gác cổng cung điện vào thời cổ đại.
Mộ Hoài bướng bỉnh đấy, nhưng trong xương lại thừa kế huyết mạch của các đời trước, từ nhỏ môn võ nào cũng giỏi, đọc sách cũng tốt, nếu không phải do tuổi còn nhỏ thì mai sau chàng có thể vào triều thi cử, cầm cả hai chức văn và võ Trạng Nguyên về âu cũng không phải là chuyện gì quá khó.
Lần này xông ra khỏi sự trói buộc nghiêm khắc của quy củ, đương nhiên chàng không chịu ngoan ngoãn làm một tên chuột nhắt vô danh chỉ trông cửa và đấu thương nữa.
Trong một cuộc hỗn chiến, Mộ Hoài trộm chiến mã trà trộn vào doanh trại đằng trước, một lòng muốn vận dụng hết tất cả bản lĩnh của mình.
Cũng chính trong trận đại chiến đó, huynh trưởng Mộ Tấn của chàng đã bị trúng gió (*) nơi trận tiền, sau đó rơi xuống đất rồi bất hạnh bị loạn tiễn bắn trúng.
(*) Nguyên văn脑风: là bệnh do gió tà xâm nhập vào não.
Ngay khi đang xung phong chém giết phía trước, Mộ Hoài thấy Tướng kỳ ngã xuống đất, nhận ra có điều không ổn nên chàng vội vã giục ngựa quay về, nhưng chỉ kịp chứng kiến cảnh tượng huynh trưởng đang hấp hối.
Trước khi lâm chung, Mộ Tấn cố chấp cầm tay Mộ Hoài, khoé mắt như sắp nứt ra: “Đệ ta hãy nghe kỹ đây, giờ đây đệ không còn nhỏ nữa nên không thể ngang ngạnh xằng bậy như xưa. Từ hôm nay trở đi, ta giao phủ Bác Vọng hầu này cho đệ, đệ nhất định phải bảo vệ tổ mẫu và thân quyến trong nhà...”
Tim Mộ Hoài đau như dao cắt, nếu chàng không liều lĩnh xung phong mà luôn canh giữ ở bên huynh trưởng, có phải sẽ tránh được thảm kịch này không?
Tuy không thể cứ bám riết lấy chuyện cũ, dù chính tay chàng đã đâm cừu địch báo thù cho vi huynh trong trận chiến đó, nhưng cuối cùng chàng vẫn mất đi thủ túc chí thân nhất.
Cũng vào năm đó, chàng thành danh chỉ trong một trận chiến, trở thành một thành viên mới cao quý trong triều, chưa đầy mười bốn tuổi đã phải chống đỡ vinh nhục và an nguy của khoảng trăm miệng ăn trong phủ. Thế nhưng, vì chàng chỉ một lòng trung thành với lệnh vua, không màng thị phi đúng sai nên có người ngấm ngầm mắng chàng là nịnh hạnh tặc thần.
Mộ Hoài mặc kệ, từ xưa tới nay thắng làm vua thua làm giặc, lệnh vua như trời. Huống hồ, những trọng thần quyền quý chết trong tay chàng, có mấy ai thật sự sạch sẽ và hoàn hảo đâu?
Nước ấm lạnh dần. Mộ Hoài vẫn đắm chìm vào quá khứ từng trải qua, chốc là sự dạy bảo ân cần của huynh trưởng và tổ mẫu khi chàng còn nhỏ, lát lại là tiếng kêu giết hăng hái ngập trời như thiêu đốt trên chiến trường, đến cuối cùng là gò má trắng bệch khiến người ta phải đau lòng của Mạnh Nguyên.
Mộ Hoài biết đó là lần đầu tiên chàng được trùng sinh trong kiếp đó.
Lúc ấy chàng còn chưa nhận ra mình nhiều lần bị hãm hại là do có người cố ý, chỉ nghĩ chàng bị gi.ết chết do gặp phải điều bất trắc nào đó thôi.
Cho đến ngày chàng dẫn thê tử đi du ngoạn rồi bị tập kích trên đường về nhà, Mạnh Nguyên giúp chàng chắn một mũi tên ngay ngực, khi đó chàng mới hiểu ra có người mai phục ở góc tối muốn lấy mạng chàng.
Quanh đi quẩn lại, chàng đã trải qua ba kiếp, hầu như có lẽ đã đoán được người đứng sau mọi chuyện là ai rồi. Hôm nay lại trở về, chàng chỉ chờ để hoàn trả hết tất cả các mối hận thù của ngày xưa mà thôi.
“Hầu gia tắm xong rồi ạ? Lão tổ tông chờ ở nhà Nam đã lâu.”
Mộ Hoài nghe Hàn Tinh gọi thì mới dần thức tỉnh khỏi chuyện cũ.
“Các ngươi hầu hạ cẩn thận đi, ta thay y phục rồi sẽ tới ngay.”
Mộ Hoài vực dậy tinh thần rồi đứng lên khỏi thùng tắm, giờ phút này tay chân chàng vẫn hơi bủn rủn không còn chút sức lực nào, nhưng may là chàng đã có thể đi lại được rồi.
Đi tới nhà Nam của khách viện, vừa ngẩng đầu Mộ Hoài đã nhìn thấy tổ mẫu tóc bạc phơ đang ngồi ở chính vị, bấy giờ mặt bà sa sầm nhưng cố nén không thể hiện ra.
Mộ Hoài biết lý do tổ mẫu tức giận, vì giờ phút này chính bản thân chàng càng giận “Mình” hơn cả tổ mẫu lão nhân gia vì những hành động trước đây của mình.
“Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu, để ngài lo lắng và hoảng sợ rồi, đã thế còn bắt ngài đích thân đến đây, tôn nhi biết lỗi.”
Cố thị hiếm khi thấy Mộ Hoài biết cư xử như vậy, bà không khỏi hừ bảo: “Con còn biết lỗi cơ à, ta những tưởng Hầu gia của chúng ta cây ngay không sợ chết đứng chứ.”
Mộ Hoài lê thân thể mệt mỏi lững thững bước đến trước bàn và ngồi bên dưới Cố thị: “Xin tổ mẫu bớt giận, tôn nhi đã biết hôm qua phạm phải đại kỵ, hiện nay con đang suy nghĩ phải bồi thường thế nào đây ạ.”
Cố thị vẫn chưa hòa nhã với chàng lắm: “Mộ hầu con thật oai phong quá, đang đêm động phòng hoa chúc yên lành lại tự dưng dính vào chuyện lùng bắt hung thủ dẹp phiến loạn. Con cảm thấy tân phụ chưa đủ tốt, muốn làm cao cho người ta xem à, hay chê cuộc sống trong phủ chúng ta yên bình quá lâu nên muốn gây chút sóng gió đây hả? Con luôn miệng bảo muốn thừa nhận lỗi lầm, thế sao ta lại nghe nói chẳng những con dẫn một nữ tử xa lạ không rõ lai lịch nào đó về phủ, mà còn đánh đổ cảnh bổ do nương tử của con đưa tới, làm cho người ta mất hết thể diện trước mặt mọi người nữa nhỉ?”
Mộ Hoài ho khan vài tiếng, đoạn nghĩ thầm tất cả chuyện này không phải “Con” làm đâu mà.
Trong phút chốc, chàng không thể giải thích được vụ canh bổ và chuyện làm Mạnh Nguyên tức giận bỏ đi, bây giờ chỉ có thể tạm thời chuyển hướng sự chú ý thôi: “Chẳng lẽ tổ mẫu không tin tính nết của tôn nhi sao? Thật ra người tôn nhi dẫn vào phủ sáng nay chính là thích khách đêm qua.”
Trong phòng trừ An ma ma, còn lại đều là thị vệ theo chân Mộ Hoài lùng bắt hung thủ, vì thế chàng không sợ để lộ tiếng gió, đoạn thấp giọng kể rõ mọi chuyện: “Đêm qua tôn nhi đưa Nghi Quận vương về phủ, vừa vào ngõ vương phủ thì bất chợt có ám tiễn bắn ra, tôn nhi và các thị vệ đã bắt hai kẻ tặc nhân đó lại, vạch miếng vải đen che mặt bọn họ mới đột nhiên phát hiện một người trong đó là nữ nhi duy nhất của tiền Dung Ân hầu Thương Quang Tế, Thương Sở Phi.”
Cố thị cau mày lại: “Thế nên con mang nàng ta về phủ là vì muốn dụ Thương Quang Tế đang bỏ trốn đó sao? Vậy con cũng không nên ôm nàng ta xuống trước mắt mọi người như thế, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, một khi bị lan truyền thì phu nhân của con phải đối mặt với người khác thế nào?”
Đặc biệt, điều kiện tiên quyết là tân lang quan suốt đêm không về trong ngày đại hôn, ấy vậy mà hôm sau lại thân mật với một nữ tử được miêu tả có dáng hình trẻ trung, dù là ai nghe thấy cũng sẽ nghĩ phu nhân Bác Vọng hầu không được phu quân ưa thích, dẫn đến vừa mới thành hôn đã bị ghẻ lạnh.
Mộ Hoài biết tổ mẫu cũng bị “chướng nhãn pháp” của chàng làm mụ mị nên mới vội vàng giải thích: “Nữ nhi độc nhất của Thương Quang Tế đã mất mạng dưới kiếm của tôn nhi vào đêm qua rồi ạ. Sáng nay người tôn nhi mang về phủ là ám vệ của nàng ta.”
“Ám vệ? Là nam hay nữ?”
“Nam ạ.”
“Vậy con cố ý ôm hắn xuống xe là vì muốn đánh lừa dư luận?”
Mộ Hoài gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, đêm qua vì phòng ngừa hắn sẽ chạy mất nên con đã đánh gãy gân chân của hắn rồi. Vả lại, con thấy thân hình hắn và Thương Sở Phi khá giống nhau, vì vậy con mới nghĩ ra cách thay xà đổi cột nhằm dụ rắn ra khỏi hang...”
Lần này Cố thị đã hiểu mọi chuyện, hoá ra bà đã uổng công lo nghĩ một phen rồi.
Ngoài yên tâm ra, bà lại dở khóc dở cười: “Tuy cách này của con khá tốt nhưng khó tránh sẽ bị người nghe lầm rồi đồn bậy, đừng nói là người ngoài phủ, mà kể cả ta và nương tử của con cũng tin sái cổ đây này, còn tưởng con thật sự mang một người ngoài vào phủ nữa. Đúng rồi, chuyện này con đã giải thích với nương tử của mình chưa? Ta nghe nói con bé vừa sập cửa ra khỏi khách viện, sau khi về chính viện thì đóng cửa không chịu ra, chẳng lẽ hai đứa đã bàn bạc xong, vì che chở cho con mà phải diễn kịch như vậy?”
Mộ Hoài lúng túng ra mặt: “Tôn nhi còn chưa kịp giải thích với nương tử...”
Cố thị kinh ngạc: “Vậy con còn đứng đực ở đây làm gì? Muốn chờ nương tử con tức đến độ về nhà mẹ đẻ rồi mới đuổi theo sao? Đừng trách lão bà này nhiều chuyện, con vừa cưới người ta thì phải toàn tâm toàn ý đối xử tốt với con bé, đừng cứ mãi nghĩ hôn sự này là một âm mưu. Con bé là đại phụ đương gia được con cưới hỏi đàng hoàng và mai này là một thể với con. Con bé kính con, con dỗ dành con bé thì cuộc sống này mới hoà thuận được. Con cũng đừng chiếu theo cung cách tra tấn phạm nhân để ứng phó qua loa, nếu ta biết con ức hiếp người ta thì ta sẽ là người đầu tiên không tha cho con đấy.”
Mộ Hoài thầm cười khổ, e là những gì tổ mẫu đang nói đã hơi muộn rồi, vừa nãy nương tử còn có lòng muốn hoà ly với chàng mà...
“Tổ mẫu yên tâm, lát nữa con sẽ đến chính viện rồi thuật lại cặn kẽ cho nương tử biết, không đến mức làm phu thê chúng con cách lòng đâu ạ.”
Cố thị nghĩ Mộ Hoài muốn tra hỏi thích khách nên mới không tiện đi ngay, vì thế bà không can thiệp nữa: “Con đừng thấy nương tử con bề ngoài yếu đuối, nhưng thật ra con bé khá cứng cỏi đấy. Con qua đó nhún nhường một chút rồi giải thích rõ ngọn nguồn về chuyện hoang đường đêm qua đi, ta tin chắc con bé sẽ thấu tình đạt lý thôi. Nếu bây giờ không được thì để ta đích thân ra giảng hoà giúp con, tóm lại cuộc sống sau này còn dài mà.”
Mộ Hoài lơ đãng gật đầu.
Hiện tại chàng còn chưa điều khiển được chuyện đi đứng của mình, đợi khi sức lực hồi phục kha khá thì chàng sẽ lập tức đến chính viện chịu đòn nhận tội ngay.
Cố thị ra khỏi khách viện nhưng không về thẳng Tam Tư đường của mình.
Hôm qua Mộ Hoài làm chuyện hồ đồ, hôm nay lại còn âm thầm giấu giếm. Cố thị sợ Mạnh Nguyên mãi băn khoăn, rồi lỡ xúc động làm ra chuyện hồ đồ gì nên bà quyết định thay mặt tôn nhi đi thăm tân phụ trước đã.
Thế nhưng khi vừa vào chính viện, bà đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Trong viện đầy những người hầu đang bận rộn thu dọn của hồi môn trong sân cất vào khố phòng.
Chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng hướng mà mấy bộ giường và bàn ghế bị mang đi rõ là không phải đường đến phòng chính của chính viện.
Chẳng lẽ tân phụ đã quyết định mai sau sẽ không cùng phòng với phu quân của con bé nữa ư?
Không được đâu, hai đứa mới tân hôn mà đã ở riêng rồi, vậy chẳng phải sau này sẽ rã sớm hay sao?
“Cháu dâu ngoan của ta đâu rồi nhỉ, tổ mẫu thay phu quân con tới thăm con này!”
Tác giả có lời muốn nói: Muốn xem cảnh ngược chó quy mô lớn không nào bạn ơi?
Vi khuẩn tác giả thật không nỡ làm điều ấy (Mới là lạ đó).